Chương392: Bộ quần áo mặc trên người.
Hạ Nhược Vũ tránh đám người tìm đến một ban công yên tĩnh, phía sau là rèm cửa dày nặng, nếu người khác không kéo ra sẽ không phát hiện bên trong còn có người.
Gió lúc này thổi qua có chút lạnh.
Cô xoa xoa da gà trên cánh tay, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ có chút ngạc nhiên.
Sớm biết Mạc Du Hải muốn tới, cô lộ mặt ra đánh một chiêu là được rồi, nội dung trên thiệp mời cô cũng không nghĩ nhiêu, còn tưởng răng chỉ là một bữa tiệc cốc tai bình thường.
Nhìn sân bãi được bố trí theo phong cách nữ tính, hẳn là bữa tiệc sinh nhật của vị tiểu thư kia.
Hạ Nhược Vũ nghĩ đến mức quá tập trung, cũng không nghe thấy rèm phía sau bị người kéo ra, cho đến khi trên người có thêm một chiếc áo khoác, cô mới phản ứng lại.
Còn chưa mở miệng, đối phương đã đứng bên cạnh cô: “Mặc ít như vậy, cẩn thận bị cảm” “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Hạ Nhược Vũ khẽ nhíu mày, đưa tay muốn cởi chiếc áo trên vai ra trả lại cho đối phương.
Trong lòng thầm nghĩ một câu, xui xẻo, thật vất vả mới tránh được Mạc Du Hải thì lại bị Hàn Công Danh tìm được ở chỗ này.
Những người này đều âm hồn không chịu siêu thoát như vậy sao? Bả vai bỗng nhiên có cảm giác nặng đi, đôi mắt Hạ Nhược Vũ giận dữ: “Hàn Công Danh, anh có ý gì, bỏ tay anh ra.” Hàn Công Danh dường như không nghe thấy, hai tay vẫn đặt trên vai cô, giọng nói tuy rằng dịu dàng, nhưng cũng hàm chứa nhất quyết không cho cự tuyệt: “Nhược Vũ à, em biết anh sẽ không nhìn em làm tổn thương chính mình, nếu như em không mặc, anh cũng sẽ không bỏ tay ra” Dừng một chút, anh ta vừa cười vừa nói : “Anh càng nguyện ÿ cùng em hai người đợi ở chỗ này.” Từ lúc cô đi vào anh ta đã thấy được, chỉ là đúng lúc gặp được mấy khách hàng tương đối quan trọng, không có biện pháp tránh đi ngay, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng của cô, bao gồm cả Mạc Du Hải tiến vào, phản ứng của Nhược Vũ cũng nhìn ở trong mắt.
“Anh có thể buông tay rồi đó” Thấy cô lập tức đồng ý, trong mắt Hàn Công Danh còn có chút tiếc nuối, bọn họ đã rất lâu rồi không đứng gần nhau như vậy, là một tháng, hay là hai tháng, hoặc là lâu hơn? Anh ta đã sắp không nhớ được: “Nhược Vũ, em có khỏe không?” “Hàn Công Danh, anh đến để tấu hài sao?” Tôi có tốt hay không trong lòng anh không biết sao” Hạ Nhược Vũ đột nhiên làm khó dễ, cô làm tổng giám đốc Nhật Hạ, áp lực đương nhiên là lớn, anh ta nói như vậy là cố ý đến để chế nhạo? Hàn Công Danh lắc đầu cười khổ nói: “Em hiểu tâm ý của anh rồi, chỉ cần em mở miệng anh nhất định sẽ giúp „ em.
“Cảm ơn, nhưng không cần, chúng †a còn chưa đến mức thân thiết để anh làm như vậy đâu” Hạ Nhược Vũ không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta, ở cùng một chỗ với Hàn Công Danh, thà cô tình nguyện đối mặt với một đám yêu ma quỷ quái kia còn hơn.
Hàn Công Danh nghiêng người, ép cô vào một góc tường, Hạ Nhược Vũ đi cũng không được, không đi cũng không xong, đôi mắt xinh đẹp trong suốt tức giận trừng anh.
“Hàn Công Danh, anh đủ lắm rồi đó, đừng nên làm mình mất mặt như vậy, đến cuối cùng ai cũng không có mặt mũi.” “Anh biết em không thích tiệc rượu như vậy, chúng ta nói chuyện đi.” Hàn Công Danh nhìn thấy sự châm chọc trong mắt cô, trong lòng đau xót, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện của chú Dương hay sao?”.
Hạ Nhược Vũ sắc mặt ngưng đọng lại, môi dưới khẽ cắn, tựa hồ đang lựa chọn cái gì đó, cuối cùng vẫn là đánh không lại lo lắng trong lòng, buông tay đang ôm ngực ra, lạnh lùng nói: “Anh có chuyện gì, mau nói đi” Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của chú Dương, cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
“Chú Dương đã quay trở lại rồi” Hàn Công Danh chỉ nói một câu, Hạ Nhược Vũ lập tức mất bình tĩnh: “Chú Dương thế nào rồi, chú ấy trở về lúc nào, tại sao không liên lạc với tôi, cũng không liên lạc…” Hạ Nhược Vũ nói một nửa lại nuốt trở về, cô không thể nói ra tên Dương Hạc Minh, có lẽ chú Dương cũng không có tiết lộ tin tức này với Hàn Công Danh, cô không thể không đánh tự khai.
“Ông ta bị thương” Hàn Công Danh không chú ý tới sự bất thường của cô, dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Rất nghiêm trọng” “Ông ta ở đâu, anh dẫn tôi đi tìm ông ta đi” Vừa nghe thấy chú Dương bị thương, Hạ Nhược Vũ cũng bất chấp những thứ khác lôi kéo Hàn Công Danh đi ra ngoài.
Hàn Công Danh nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay áo của mình, nhẹ giọng nói: “Vết thương hiện tại của chú Dương không tiện gặp mặt, anh đã sắp xếp chú ấy ở một nơi rất an toàn, chờ khi nào có dịp anh sẽ đưa em qua đó.” “Khi nào thì được, vết thương của chú ấy có nghiệm trọng không, bây giờ đưa tôi đi” Hạ Nhược Vũ một giây cũng không chờ được, dù sao bữa tiệc này tham gia với không tham gia cũng không khác gì nhau.
Hàn Công Danh thấy cô kích động như thế, chỉ có thể theo cô lôi kéo mình, trong mắt tràn đầy cưng chiều, giống như mặc kệ Hạ Nhược Vũ muốn làm cái gì, anh ngẫu nhiên sẽ không chùn bước mà đi theo.
Hạ Nhược Vũ trong lòng nghĩ đến vết thương của chú Dương, cũng không quan tâm quan hệ của hai người đã không còn thân mật như trước, trực tiếp lôi kéo Hàn Công Danh đi ra ngoài, Hàn Công Danh đương nhiên là ước gì cô vẫn năm tay mình.
Chỉ là rèm vừa kéo ra,sắc mặt Hạ Nhược Vũ có chút cứng ngắc.
Cùng lúc Hàn Công Danh cũng nhìn thấy, một người đàn ông đứng bên ngoài rèm, đôi mắt âm u phủ đầy sương lạnh nhìn bọn họ.
Tay Hạ Nhược Vũ còn nắm lấy ống tay áo của Hàn Công Danh, cô chỉ cảm thấy bàn tay kia giống như bị cái gì đó làm tổn thương theo bản năng buông ra, không biết nên đối mặt với người đàn ông trước mặt như thế nào.
Giống như cô là một người phụ nữ lén lút vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng chồng, còn xui xẻo bị bắt ngay tại chỗ! Đây là động tác quỷ quái gì vậy.
“Nhược Vũ, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Kiêu Duy Nam đứng bên ngoài một lúc, có thể cảm nhận được lửa giận của bạn tốt đang không ngừng tăng lên, đang nhìn hai người bọn họ từ rèm đi ra, vẻ mặt kia, chậc chậc, đáng sợ giống như người ghen tuông bị cắm sừng.
Cũng không biết Nhược Vũ nghĩ như thế nào, cho dù muốn cùng người yêu cũ cũng không nên chọn một nơi nhiều người lắm miệng, bị chụp được cái gì cũng không tốt.
Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn Kiều Duy Nam vẫn không quên xem kịch, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mặt: “Tránh ra.” Cô năm xưa thật đúng là bất lợi, tại sao lại bị Mạc Du Hải đụng phải, mặc dù cô và Hàn Công Danh không có gì, cũng không cần phải giải thích với anh.
Không phải trường hợp cần thiết, Kiều Duy Nam cũng phải dựng một ngón cái cho Hạ Nhược Vũ, dám nhổ râu bên miệng con hổ, không biết là Nhược Vũ dũng cảm quá mức, hay là đã đi lên não rồi.
Đôi mắt lạnh như băng của Mạc Du Hải nhìn chằm chằm vào áo khoác trên người cô gái vô cùng chói mắt: “Hạ Nhược Vũ, em cứ như vậy nói chuyện với chồng em” Không chỉ có Hạ Nhược Vũ sửng sốt, trên mặt Hàn Công Danh và Kiều Duy Nam cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kiều Duy Nam chỉ cho rằng bạn tốt chỉ vì chọc tức Hàn Công Danh mới nói ra những lời này, nhưng mà hành động như vậy thật sự tốt sao? Thầm lặng trong lòng cho anh một lời khen, hành động này quả thực là quá siêu phàm, tất cả mọi người đều không dự đoán được, nhìn vẻ mặt của bạn tốt, anh ta thiếu chút nữa tin là thật.