Chương 327: Một ít thời gian để chuẩn bị
Hạ Nhược Vũ nhướng mày, cũng không để ý đôi mắt đột ngột co lại và dáng vẻ âm trầm của Mạc Du Hải.
Giọng Mạc Du Hải thấp đến cực điểm: “Em nói chúng ta kết hôn là một sai lầm, có đúng hay không?” Hạ Nhược Vũ chịu đựng sự đau đớn như khoan vào tim, khẽ gật đầu, nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra, không muốn nhìn gương mặt khiến cô đau khổ kia nữa.
Việc đó có phải là quyết định sai lầm hay không, chỉ có bản thân cô hiểu rõ nhất.
Thật lâu sau cũng không có lời đáp lại, đến khi Hạ Nhược Vũ cảm thấy hơi lo lắng thì cửa phòng bị dùng sức kéo mở, rồi xoay tay đóng lại.
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn đến mức cửa muốn sập, cũng giống như †âm trạng lúc này của cô. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹn; đau đến nỗi cô không thể hô hấp được nữa.
Cô đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra, thế nhưng tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó sập cửa bỏ đi, mắt cô vẫn không thể kiềm chế mà mờ đi bởi nước mắt.
Cứ như vậy đi, thế này cũng tốt, ít nhất thì hai người cũng có thể đoạn tuyệt, từ nay về sau không còn liên lụy gì nhau nữa.
Dạo này người thần bí kia không còn xuất hiện nữa, có khả năng chỉ là sự đùa giỡn của người khác, vậy thì cần gì phải đem lòng tự ái của mình chà đạp trước mặt người ta chứ.
Thế nhưng vì sao ngực của cô lại đau đến như vậy. Đọc thêm yêu phải tổng tài tàn phế truyen one
Mạc Du Hải đóng cửa bỏ đi là vì sợ bản thân không khống chế nổi mà sẽ tổn thương đến cô. Cô vậy mà dám nói cô hối hận, cô hối hận thì sao, hối hận thế nào chứ, cả đời này đã định cô sẽ không thể thoát khỏi anh.
“Mạc Du Hải, cậu đi đâu đây” Kiều Duy Nam đi từ hướng khác tới, đang muốn đi kiểm tra các phòng, thuận đường lại kiểm tra tình hình của Hạ Nhược Vũ.
Nhìn thấy bạn tốt sắc mặt u ám đi lại, không hiểu cho lắm hỏi: “Thế nào rồi, Hạ Nhược Vũ lại phát sốt’sao?” Mạc Du Hải liếc anh ta một cái, đôi mắt lạnh như băng giá, Kiều Duy Nam lập tức run rẩy lui về sau hai bước, xoa xoa hai cánh tay: “Cậu làm sao đó, ai chọc ghẹo cậu rồi sao?” Nói xong anh ta lập tức biết mình đang nói nhảm, có thể làm cho Mạc Du Hải tức giận ngoài Hạ Nhược Vũ thì còn có ai khác sao.
Kiều Duy Nam cười gượng nói: “Hai người có chuyện gì nữa đây?” Sao vẫn chưa làm lành nữa. Hôm qua mới uống rượu giải sầu, không phải hôm nay đã anh hùng cứu mỹ nhân hay sao, anh ta còn tường Hạ Nhược Vũ vì vậy mà cảm động và hai người làm hòa với nhau rồi chứ.
Thế nhưng sao bọn họ lại bất hòa nữa đây? Nhìn ánh mắt ảm đạm lạnh lùng của bạn thân, Kiều Duy Nam giật giật khóe miệng: “Được được, tôi không hỏi nữa là được chứ gì. Mặc kệ hai người đó, tôi có lòng tốt quan tâm vậy mà anh như thế, thôi tôi đi kiểm tra phòng bệnh đây” Thật sự là, anh ta dù gì cũng là một chủ nhiệm khoa, chẳng lẽ anh ta không có chuyện để làm hay sao.
Kiều Duy Nam tuyệt đối không thừa nhận mình cũng muốn hóng chuyện đâu.
“Chờ đã” Thấy Kiều Duy Nam muốn đi, Mạc Du Hải vẫn luôn im lặng khẽ lên tiếng.
Kiều Duy Nam tưởng anh muốn kể chuyện cho anh ta nghe, vẻ mặt vui mừng vội vàng nghiêng người hỏi: “Thế nào, cậu cứ nói tôi nghe đây.” “Đi Phủ Doãn mua một phần cháo về giúp tôi” Nói xong anh xoay người bỏ đi, không hề để ý vẻ kinh ngạc và ánh mắt bất lực của Kiều Duy Nam.
Kiều Duy Nam sửng sốt vài giây mới phản ứng được, nhìn về bóng lưng của Mạc Du Hải hét lớn: “Cậu coï tôi là chân sai vặt hay sao!” Còn muốn anh ta đi Phủ Doãn mua cháo về đây, nơi đó và bệnh viện là hai hướng khác nhau, đi xe cũng mất nửa tiếng, còn chưa kể thời gian xếp hàng rất lâu nữa.
Anh ta mới không đi đâu, ai đi thì người đó là đồ ngu ngốc.
Khách sạn Phủ Doãn.
Kiều Duy Nam vừa buồn vừa giận bản thân, tại sao anh ta lại nghe lời như vậy chứ! Cuối cùng anh ta vẫn phải đi mua cháo, dù nhờ thân phận của mình nên không phải xếp hàng, nhưng trong lòng anh vẫn rất chán nản.
Trở lại bệnh viện, vẫn rất vâng lời mang cháo qua.
Gõ cửa, Kiều Duy Nam hắng giọng một chút, đổi giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Tiểu Vũ, cô đang ngủ sao?” “Vào đi” Kiều Duy Nam có chút xấu hổ mở cửa: “Tôi đem đồ ăn cho cô đây” “Vâng, cảm ơn anh” Kiều Duy Nam nghe tiếng nói yếu ớt của cô, ngẩng đầu nhìn. Khuôn mặt tái nhợt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định, suy nghĩ không biết đã trôi đến đâu. Từ ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai áng mây trôi lững lờ, ngoài ra cũng không thấy gì nữa.
“Cô không sao chứ?” Nhìn trạng thái của cô Kiều Duy Nam có chút lo lắng hỏi.
Hai người này không thể vui vẻ ở bên nhau hay sao, nhất định phải có nhiều chuyện như vậy. Nhìn tình cảnh của hai người họ làm cho anh ta cũng bắt đầu sợ hãi yêu đương rồi.
Hạ Nhược Vũ cười nhẹ, giọng mỏng manh lên tiếng: “Tôi thì có chuyện gì đâu” Hiện giờ cô lo lắng nhất là không biết phải nói với ba của cô như thế nào, rằng công ty do một†ay ông xây dựng nên có thể sẽ bị đổi chủ.
Làm sao cô có thể nói được chứ.
“Để tôi kiểm tra cô nhé, hay là cô ăn chút cháo trước đi” Kiều Duy Nam dựng bàn trên giường, để cháo lên trên. Lúc đầu còn định nói đỡ vài lời cho bạn của mình, nhưng thấy tình hình hiện tại càng khó mở lời hơn. lỡ đâu nhỡ lời thì mọi chuyện càng hỏng bét, ngược lại làm khó xử hơn cho Mạc Du Hải. Vậy thì anh ta xem như phạm tội nặng rồi.
Hạ Nhược Vũ lắc đầu: “Tôi không đói bụng” Cô chỉ mệt mỏi mà thôi.
“Cô mới hạ sốt, nếu không ăn gì thì sẽ không có sức đâu. Không ăn, không có chất dinh dưỡng thì tôi bắt buộc phải truyền dịch cho cô, tới lúc đó thì rất lâu mới có thể xuất viện” Kiều Duy Nam uy hiếp nói.
Đúng rồi, nếu cô không ăn, không chăm sóc bản thân tốt để xuất viện thì ai sẽ lo cho công ty chứ.
Lúc này điện thoại trên giường bóng nhiên vang tiếng chuông.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua tên người gọi, tâm trạng cũng nặng nề.
Kiều Duy Nam thấy sắc mặt cô không tốt còn tưởng là Mạc Du Hải gọi đến, mở miệng nói: “Nếu không muốn bắt máy thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân” “Là ba của tôi” Hạ Nhược Vũ bình tính nói.