Chương 318: Đầu óc rối loạn
Khi Hạ Nhược Vũ tỉnh dậy thì đã thấy Mạc Du Hải với vẻ mặt u ám, cô có chút phản ứng không kịp.
Cô đang định ngồi dậy thì bỗng dưng đầu óc choáng váng, cơ thể xụi lơ ngã xuống. Đây là sao chứ, vì sao cơ thể của cô không hề có chút sức lực nào? Đột nhiên Hạ Nhược Vũ nhớ tới, dường như sau khi mình đưa Lục Khánh Huyền tới khách sạn có uống một ly nước. Sau đó thì mất đi tri giác, chắc chắn là ly nước kia có vấn đề.
“Mạc Du Hải, là cô ta” Lúc đầu cô muốn nói là Lục Khánh Huyền bỏ thuốc mình.
Nhưng khi nghe tới giọng điệu lạnh lùng của Mạc Du Hải thì lòng cô cũng trầm xuống.
“Đủ rồi Hạ Nhược Vũ, em còn muốn ồn ào tới khi nào?” “Ồn ào ư?” Hạ Nhược Vũ không hiểu, cô ồn ào cái gì chứ? Mạc Du Hải nhíu mày, sự không vui trong mắt anh như muốn hóa thành thực chất: “Em biết mình đang ở đâu không?” “Khách sạn… Hạ Nhược Vũ cảm thêm khó hiểu, cô đang muốn mở miệng giải thích.
Thì người đàn ông kia đã đứng dậy rồi nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng: “A, Hạ Nhược Vũ, em giỏi lắm rồi.” “Em là có nguyên nhân, anh nghe em giải thích” Đọc full Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh trên truyen.one Hạ Nhược Vũ cố gắng muốn đứng dậy, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn đó, cô lại ngã xuống. Ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Du Hải có chút tủi thân.
Hạ Nhược Vũ lén lút chạy tới đây là không đúng, nhưng cô cũng không ngờ rằng tâm tư của Lục Khánh Huyền lại thâm trầm đến vậy, cô ta bỏ thuốc ở trong bình nước.
“Được rồi, em nói đi” Ánh mắt u ám của Mạc Du Hải lướt qua cô.
Hạ Nhược Vũ há miệng nhưng không biết nên nói gì mới được. Nên giải thích như thế nào đây, mình tới đây gặp Lục Khánh Huyền để làm gì? Lại còn bị người bỏ thuốc, cô cũng chẳng biết mình đã ngất đi bao lâu, cô cũng không biết trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng Hạ Nhược Vũ biết mình chưa bị gì.
Thế nhưng cô không biết rằng Mạc Du Hải có tin những gì cô nói không? “Không nói được đúng không? Bởi vì em gặp riêng Hàn Công Danh trong khách sạn này chứ gì?” Giọng nói của Mạc Du Hải lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Từng chữ anh nói ra như con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
“Em không có.’ Hạ Nhược Vũ nói, chỉ là trong cơ thể của cô còn tác dụng của thuốc khiến cho lời cô nói ra có vẻ rất yếu đuối.
Giống như là chột dạ không dám trả lời.
Mạc Du Hải nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: “Em nghĩ cho rõ đi rồi giải thích cho tôi.” Anh nói xong thì quay người đi thẳng, chẳng thèm để ý tới cơ thể vô lực của Hạ Nhược Vũ.
Tỉnh Giang đi theo phía sau, nhìn qua Hạ Nhược Vũ có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta vẫn không nói lời nào. Bởi vì anh ta cần thực hiện chức trách làm cấp dưới của mình, hơn nữa lần này đúng là do Hạ Nhược Vũ sai.
Sau khi cậu cả biết Hạ Nhược Vũ đột nhiên đi ra ngoài thì đã lập tức phái người đi thăm dò. Kết quả là được biết cô đi một mình tới khách sạn, một lúc sau thì Hàn Công Danh cũng đi ra khỏi khách sạn đó. Anh ta còn cười với camera giám sát rồi mới đi khỏi.
Dường như anh ta đã sớm biết được là cậu cả sẽ điều tra ra. Chỉ cần là đàn ông thì đều không thể chấp nhận loại khiêu khích như thế này được.
Cho dù hai người đó không có làm chuyện gì, nhưng đó cũng là do cậu cả quá nhanh. Nếu không thì chẳng có ai chắc chắn rằng sẽ xảy ra chuyện gì cả.
Hạ Nhược Vũ ngồi dậy, cô nhìn theo bóng lưng của người đàn ông.
Căn phòng khôi phục lại sự im lặng, giống như lòng cô cũng đã đi theo anh rồi, chỉ còn lại thể xác mà thôi.
Vì sao Mạc Du Hải lại không bằng lòng tin tưởng cô chứ, cô hoàn toàn không biết gì cả, tất cả đều là âm mưu của Lục Khánh Huyền.
Cũng do Hạ Nhược Vũ quá vội vàng muốn biết sự thật, nên cứ bị Lục Khánh Huyền hãm hại như thế.
Tiếng chuông vang lên mấy lần thì đối phương đã nhấn nhận máy: “Có chuyện gì không Nhược Vũ?” Khi Hàn Công Danh thấy Hạ Nhược Vũ gọi điện thoại tới thì cũng biết nguyên nhân rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như rất kinh ngạc.
“Là anh đúng không? Hôm qua anh đã làm gì tôi hả!” Hạ Nhược Vũ không kiềm chế được mà quát lên với điện thoại.
Hàn Công Danh nói với giọng điệu rất ngạc nhiên: “Anh sao chứ? Nhược Vũ, em xảy ra chuyện gì à? Em đang ở đâu, anh chạy tới tìm em ngay.” “Tôi hỏi anh, có phải anh đã hợp tác với Lục Khánh Huyền đúng không?” Hạ Nhược Vũ hỏi với vẻ ỉu xìu.
Giọng nói của Hàn Công Danh có thêm chút sốt ruột và lo lắng: “Nhược Vũ, sao em lại nghĩ như thế, anh và giám đốc Huyền chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi. Đến cùng là em sao thế, có chuyện gì xảy ra à?” “Đủ rồi, anh đừng giả vờ nữa, có phải là tối qua anh cũng ở khách sạn Duyệt Hòa đúng không?” Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua tên khách sạn bên cạnh rồi hỏi.
Giọng nói dịu dàng của Hàn Công Danh mang theo một chút bất đắc dĩ: “Đúng là tối qua anh có ở khách sạn Duyệt Hòa. Anh cũng không biết sao em lại biết, nhưng anh đi gặp khách hàng, nếu em không tin thì anh có thể gửi số phòng và tin tức của khách hàng cho em.” Anh ta thở dài một tiếng rồi nói: “Anh rất lo lắng cho em, chúng ta gặp mặt trước rồi nói tiếp được không Nhược Vũ?” Trả lời anh ta là tiếng tít tít cúp điện thoại. Dường như Hàn Công Danh đã đoán được từ trước, vẻ mặt của anh ta chẳng có chút thay đổi gì cả. Đôi mắt sâu thẳm khiến cho người ta không thể nhìn thấy suy nghĩ thật sự của anh ta.
Hạ Nhược Vũ tựa vào thành giường với vẻ mặt khó coi, trong đầu cô rất hỗn loạn. Cô không biết là mình nên tin tưởng Hàn Công Danh hay là tin tưởng chính mình, cô chẳng hề có chút ký ức gì về chuyện tối qua cả.
Cảm giác hoảng loạn kia giống như một tảng đá đè nặng trong lòng Hạ Nhược Vũ, khiến cho cô không thể thở được.
Hạ Nhược Vũ ngồi rất lâu mới khôi phục được một chút sức lực, cô xuống giường.
Hạ Nhược Vũ vẫn có chút di chứng của tác dụng thuốc, đầu cô rất đau, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Hạ Nhược Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi về trước. Nghĩ đến đây thì Hạ Nhược Vũ mới giật mình, về ư, về đâu bây giờ? Về chỗ Mạc Du Hải là không thể nào, về nhà để ba mẹ lo lắng? Cũng không được.
Đi chỗ Thu Phương ư? Dường như cũng không được, đã quấy rầy cô ấy một đoạn thời gian rồi. Nếu lại dẫn phiền phức và nguy hiểm đến cho cô ấy thì cô sẽ hối hận cả đời.
Bỗng nhiên Hạ Nhược Vũ nghĩ đến mình còn chẳng có chỗ để về.
“Hạ Nhược Vũ, mày đúng là thất bại thật đấy” Hạ Nhược Vũ tự lẩm bẩm một câu.
Cô lê những bước chân vô lực mà đi ra khỏi khách sạn.
Hạ Nhược Vũ nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài thì có chút chói mà nhắm mắt lại, vẻ mặt cô hơi tái.
Hạ Nhược Vũ như một u linh;trong lòng cô trống rỗng đến nỗi không biết đi đâu và về đâu.
Lúc tinh thần không tập trung rất dễ xảy ra chuyện.
“Cẩn thận, tránh ra, người đằng †rước mau tránh ra.” …Két.
Bỗng nhiên một chiếc xe gắn máy dừng sát bên người cô, chỉ thiếu mấy centimet nữa thôi là đụng vào rồi. Hạ Nhược Vũ còn ngẩng đầu nhìn đối phương với vẻ hơi mờ mịt.
“Là cô à.” Người đàn ông kia ngơ ngác một chút rồi nở một nụ cười còn xán lạn hơn mặt trời.
Cùng lúc đó Hạ Nhược Vũ cũng nói ra tên của đối phương: “Phong Ngữ Hiên.”