Mạc Du Hải liếc nhìn đôi mắt linh động,
khuôn mặt rạng rỡ của cô, trong lòng hơi
rung động: “Cô nói tiếp đi.”
Nghe anh nói như vậy, ngược lại khiến cô
không thể mắng mà chỉ có thể cúi đầu khuất
phục, tức giận nói: “Không phải anh nói
muốn đi công trường sao, sao còn không đi?”
Nói xong cô cũng không quan tâm đến
anh nữa, thở phì phò đi về phía trước, không
nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe miệng người
đàn ông.
“Hạ Nhược Vũ, hóa ra cô thật sự ở với
người đàn ông khác.”
Nghe được giọng nói quen thuộc ở sau
lưng, Hạ Nhược Vũ đột nhiên cứng đờ không
nhúc nhích, bàn tay hai bên bắp đùi bất giác
siết chặt.
Một người đàn ông cao lớn chậm rãi
bước đến trước mặt họ, ánh mắt nhìn chằm
chằm hai người, nhất là khi nhìn Mạc Du Hải,
ánh mắt đó vô cùng lạnh lão, sau đó thì liếc
sang nhìn cô.
Anh ta giễu cợt: “Sao, có người mới lập
tức quên người cũ rồi à2”
Nếu hôm nay anh ta không đến đây thì
chắc sẽ không thấy được cảnh tượng này.
Uổng công anh ta có ý muốn xoa dịu mối
quan hệ giữa hai người, không ngờ là cô lại
không biết xấu hổ còn ở cùng người đàn ông
khác.
Hơn nữa người này anh ta cũng đã gặp
qua, chính là người ở trong tù.
Hạ Nhược Vũ hiểu được suy nghĩ trong
ánh mắt đó, cô ngước lên nở một nụ cười:
“Anh cũng từng nói người cũ không đi thì sao
người mới tới được mà, tôi nhớ là chúng ta
đã chia tay rồi.”
“Hạ Nhược Vũ, tôi không ngờ cô lại là
người như vậy, lúc trước tôi bị mù mới yêu
cô.” Ánh mắt Hàn Công Danh rất thâm độc,
hung tợn nhìn chằm chằm cô như muốn
đâm xuyên qua cô vậy.
Nụ cười trên miệng cô càng ngày càng
lớn: “Vậy chúc mừng anh đã trị khỏi bệnh mù
của mình.”
“Cô, Hạ Nhược Vũ, đi theo tôi.” Hàn Công
Danh không muốn bị mất mặt trước Mạc Du
Hải, anh ta đưa tay ra kéo cô đi.
Hạ Nhược Vũ không ngờ là anh ta sẽ làm
như vậy, suýt chút nữa đã bị anh ta bắt được
nhưng Mạc Du Hải đã kịp thời ngăn cản.
Anh đứng một bên để quan sát, vốn dĩ
không có ý định xen vào, nhưng nhìn thấy
hành động thô lỗ của Hàn Công Danh nên đã
ngăn cản theo bản năng, nét mặt anh vẫn
không thay đổi: “Đàn ông thì nên biết điều
một chút.”
“Chuyện này không liên quan đến anh,
tránh ra, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Ánh
mắt căm hận của Hàn Công Danh như muốn
ăn tươi nuốt sống Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải còn chưa mở miệng, Hạ
Nhược Vũ nép sau lưng anh bước ra, ôm lấy
khuỷu tay anh vô cùng thân thiết, cô nép vào
người anh, cười tủm tỉm nói với Hàn Công
Danh: “Anh nói chuyện này không liên quan
đến anh ấy à?”
“Hạ Nhược Vũ, cô thật đê tiện, cô ấy nói
đúng, người phụ nữ như cô không đáng để
giữ lại.” Đồng tử Hàn Công Danh đột nhiên
co rút lại, sau đó hung hăng nói rồi phất tay
bỏ đi.
Mạc Du Hải liếc nhìn bàn tay nhỏ bé
trắng nõn đang nắm chặt tay mình, thản
nhiên nói: “Mắt của cô cũng không được tốt
cho lắm.”