Chương 216: Bị kéo đi đánh cờ
“Đúng vậy, hình như là đồng nghiệp cùng
công ty” Mạc Thủ Nghiêm không để ý lắm nói, cô
cháu giá này làm ầm bao nhiêu, trong lòng ông
đều rõ ràng, không chừng một hai ngày không
hợp lại đòi tách ra.
Ánh mắt Mạc Du Hải lành lạnh: “Tên là gï?”
Lúc hỏi câu này, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ
Nhược Vũ đang có hơi chột dạ.
Hạ Nhược Vũ bị nhìn châm chấm có hơi
không thoải mái, bất mãn trừng mắt lại, cũng
không phải không nói mà anh đâu có cho cơ hội
để nói.
“Không nói, đợi lát nữa về là biết”
Mạc Thủ Nghiêm thầm nghĩ, nhanh chóng
chuyển chủ đề: “Nhỏ Vũ có biết chơi cờ tướng
không?”
“Biết một chút ạ..” Thứ khác Hạ Nhược Vũ có
thể không biết, nhưng cô học chơi cờ tướng từ
nhỏ, chỉ vì ba cô thích, nói hay thì muốn bồi
dưỡng sở thích của cô, thực tế chính là muốn cô,
học rồi sau về chơi với ông.
Các bạn học khác đều mặc váy xinh đẹp múa
ballet, chơi đàn violon, còn cô thì trong cặp chỉ có
sách dạy cờ tướng
‘Sau khi lớn lên, cô cũng không ít lần tức giận
với ba về việc này.
Không ngờ ông nội của Mạc Du Hái cũng
thích
“Vừa hay, thời gian còn sớm, chúng ta làm
một ván đi” Bây giờ người trẻ tuổi biết chơi cờ
tướng không nhiều, gặp được một người đã
không tệ rồi, Mạc Thủ Nghiêm cũng không quan
tâm kỹ thuật của cô thế nào.
Hạ Nhược Vũ nhìn Mạc Thủ Nghiêm dặn dò
người làm mang bàn cờ tướng đến, lặng lẽ lại gần
Mạc Du Hải, nói nhỏ với anh: “Mạc Du Hải, kỹ
thuật đánh cờ của ông anh thế nào?”
“Sao, em sợ thua à?” Mạc Du Hải nhướn mày,
thản nhiên nói: `Yên tâm, ông nội sẽ nương tay’
Cô không lo thua, nếu lần đầu tiên mà thẳng
người ta thì hình như không tốt lắm.
©ó điều, nghe giọng điệu của anh thì kỹ thuật
cờ của ông cụ hẳn là sẽ không kém.
Mạc Thủ Nghiêm ngồi xuống, xếp cờ bên, lúc
chơi cờ, Hạ Nhược Vũ bắt đầu có chút hối hận, kỹ
thuật của ông cụ quả không tệ, nhưng chưa đi
được mấy bước đã bị cô ăn mấy quân.
Điều làm cho cô ngại chính là ông cụ còn
không ngừng nhường, đúng là mệt tìm.
Nhưng Mạc Thủ Nghiêm lại rất vui vẻ chơi,
cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ: “Nhỏ Vũ, ai
dạy cháu đánh cờ vậy, chơi không tệ nha”
“Ông nội Mạc quá khen, đều là ba cháu
thường lôi cháu chơi cùng” Cô có thể nói là tự
học không? Nếu nói thế liệu ông cụ Mạc có cảm
thấy cô đang cười nhạo ông cụ.
Mạc Thủ Nghiêm gật đầu nói: “Có thời gian
thì hẹn ông bà thông gia tới chơi một chút”
Ông bà thông gia.
Cách xưng hô này thăng cấp có chút nhanh
rồi, khiến cho Hạ Nhược Vũ rất ngại, chỉ có thế lý
nhí nói vâng, trái lại Mạc Du Hải thì rất thoải mái.
Bỗng nhiên trong lòng cô sinh ra một kế, làm
bộ tùy ý hỏi: “Ông nội Mạc, kỹ thuật của ông tốt
như vậy chắc Mạc Du Hải cũng không tệ đi,
không thì để anh ấy tiếp cháu ván sau, để cháu
lĩnh hội một chút.
Mạc Du Hái không có phản ứng gì, vé mặt tùy
“Được chứ” Mạc Thủ Nghiêm sảng khoái
nhường vị trílại, còn bảo người hầu cầm một cái
ghế qua cho ông, thuận tiện mang trà long tỉnh đi
ngâm.đọc full tại truyện one
Hạ Nhược Vũ tràn đầy tự tin nhìn Mạc Du Hải,
còn giả bộ nói một câu: “Tuyệt đối đừng nương tay
“Ừm? Mạc Du Hải thấy bộ dạng đắc ý của cô
thì khóe miệng cong cong.
Hạ Nhược Vũ thấy ánh mắt anh vấn bình tĩnh
nhàn nhã như cũ thì trong lòng tức giận, thầm
nhủ: cứ việc đắc ý đi, xem lát nữa ai đánh mặt ai
Bàn cờ lại được dọn ra một lần nữa, Hạ
Nhược Vũ không khách khí tấn công bốn phía,
nước đi của cô là tàn sát bốn phía, nhưng chưa đi
được hai bước, cô liền bắt đầu phí sức, biểu cảm
nhàn nhã thoải mái cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chơi được mười phú, đôi lông mày nhỏ của
©ô bắt đầu nhăn lại, gương mặt trắng nõn nghiêm
lại, giống như đang trong chiến trường.
, Mạc Du Hải vẫn một bộ dạng hững hờ,
bộ dạng thoải mái đó, Hạ Nhược Vũ nhìn mà
nghiến răng.
Mắt thấy bản thân đã nhanh chóng tiến vào
tình cảnh bị giết, cô bắt đầu bối rối, cảm giác dù
đặt cờ chỗ nào cũng đều bị Mạc Du Hải giết sạch.
Lúc trước cô còn tràn đầy tự tin khiêu chiến.
người ta, bây giờ lại bị vả đôm đốp vào mặt, hận
không thể kiếm cái lỗ nào mà chui xuống.
Mạc Thủ Nghiêm đứng một bên nhìn cũng
sốt ruột thay cho Hạ Nhược Vũ, thấy cô chậm
chạp không quyết, nhịn không được thay cô đi
một bước.
Xoạch một tiếng, cô còn chưa kịp ngăn cản,
quân cờ đã di chuyến, có điều vị trí mà ông nội
Mạc đặt cũng không sai biệt lắm với vị trí mà cô
trong đầu nên không nói gì
Mạc Du Hải mỉm cười, giọng nói dễ nghe vang
lên: “Chiểu tướng”
Ngón tay thon dài nắm vuốt quân cờ, dưới
ánh nhìn châm châm cúa một già một tré, ăn
xuống quân cờ của bọn họ.
Hai tiếng rên tiếc nuối đồng thời vang lên.
Ý cười trong mất anh ngày càng đậm, có điều
chỉ thoáng qua rồi biển mất, ai cũng không nhìn
thấy được.
“Sớm biết đã không đi nước đó” Mạc Thủ
Nghiêm ở đó hối hận nói.
Hạ Nhược Vũ không khỏi cảm thán một câu:
“Ông nội Mạc, cháu vừa nhìn chỗ ông hạ cờ là vị
trí tốt nhất rồi. Ông có hạ ở chỗ khác thì cũng vậy
thôi. Mạc Du Hải rõ ràng đã dụ chúng ta vào cạm
bẩy”
“Đúng đấy, dám ra tay với ông nội của mình,
đúng là thắng cháu bất hiểu” Mạc Thủ Nghiêm
phụ họa theo.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy ông nội Mạc rất thú vị,
hai người còn thảo luận vừa rồi phái đặt cờ thế
nào thế nào, mà người thẳng cuộc như Mạc Du
Hải lại trực tiếp bị bỏ rơi một bên.
Anh cảm thấy rất khó chịu, trực tiếp đưa tay
ôm người vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy
nhìn về phía ông nội: “Nếu ông nội thích, mai cháu
sẽ cho người mang cho ông mấy quyến kỹ thuật
đánh cờ”