Chương 173: Học bá
Hạ Nhược Vũ đợi nửa ngày mà không
thấy người đàn ông có động tác gì, nên
quay đầu lại nhìn chỉ thấy đôi mắt u ám của
anh lộ ra một mảnh tăm tối, đang nhìn
chằm chằm vào vết thương trên vai cô, vốn
nơi đó không hề có cảm giác gì giờ lại như
có lửa đốt.
Làm cho cô có chút ngại ngùng,
những gì mà anh đã làm hôm nay đã đủ
khiến cô kinh ngạc, vì vậy hành vi nhìn trân
trối vào vết thương này cũng không có gì
lạ.
“Mạc Du Hải, khi nào thì anh học theo
các bác sỹ thời xưa, chỉ cần nhìn ngửi rồi
hỏi là được, hơn nữa không phải vết thương
này đã khép lại rồi sao?“ Cô vốn chỉ tùy ý
nói đùa một câu mà thôi.
Không ngờ phản ứng của Mạc Du Hải
lại rất lớn, đôi mắt lạnh lùng sâu không đáy
kia dường như chứa đựng một loại cảm xúc
nào đó, khi nhìn cô lại được bao phủ một
tầng sương mù, khiến cô làm thế nào cũng
không thể nhìn rõ: “Sao không tức giận.”
“Tức giận cái gì.” Hạ Nhược Vũ sững
sờ trong giây lát, lúc đầu còn không rõ ý
anh, ngẫm nghĩ một chút rồi mới hiểu được
ý tứ trong lời nói của anh, đây là hỏi tại sao
cô không tức giận với Minh Thư hả?
Cô nhíu mày, khóe môi khẽ giương lên
một nụ cười hờ hững rồi vô tâm nói: “Lúc
mới đầu cũng rất tức giận nhưng em biết
sau này cô ta không thể có con được nữa,
nên em không giận nổi.”
Cô ngập ngừng một chút dường như
có chút tiếc nuối và bất đắc dĩ: “So với cô
ta thì vết thương của em không đáng nhắc
tới, hơn nữa cô ta trở nên như thế một nửa
nguyên nhân cũng là do em đi.”
Nếu như ban đầu cô ngăn lại Minh Thư
khi cô ta muốn đuổi theo Hàn Công Danh
có thể kết quả sẽ khác, tuy lý do này rất
miễn cưỡng và dường như cũng chẳng hề
có liên quan gì đến cô, nhưng cô có thể
cảm nhận được sự tuyệt vọng của Minh
Thư lúc đó.
‘Yêu một người thì có gì sai chứ? Chỉ là
yêu nhầm một tên cặn bã mà hủy cả đời
mình.
Mạc Du Hải không thể hiểu nổi mạch
não của cô, sai chính là sai mà đúng chính
là đúng, bản thân Lâm Minh Thư đã mù
quáng lựa chọn một tên cặn bã, dẫn tới
việc sảy thai đánh mất khả năng làm mẹ,
cũng chỉ có thể trách mình ban đầu quá u me.
Cuối cùng lại không nghĩ thông suốt
đồ hết lỗi lầm lên người khác, chỉ đề đổi lại
một chút tự lừa mình dối người đến đáng
thương trong lòng mà thôi.
Trong lòng anh không hề cảm thấy
thương hại cho Lâm Minh Thư người phụ
nữ độc ác lại thê thảm này.
“Lần sau đừng có ngốc như vậy nữa.”
Lần này anh sẽ trả thù cho cô, nếu như lại
thêm một lần ánh mắt Mạc Du Hải chợt
lướt qua vẻ hung ác, không được, anh sẽ
không bao giờ để cô ta có cơ hội thứ hai.
Hạ Nhược Vũ không biết trong lòng
anh đang suy nghĩ gì, không hài lòng hừ
lạnh: “Anh cho rằng em muốn bị người
khác đâm một nhát dao sao? Không phải là
không tránh được hay sao, không thì anh
cũng thử cảm giác này…”
Cô nói được một nửa thì không nói
tiếp nữa, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới có một
đêm vô cùng nhàm chán, sau khi hai người
họ yêu tinh đánh nhau xong cùng đi tắm
rửa, cô vô tình nhìn thấy phía sau lưng của
anh có một vết sẹo kéo dài từ xương bả vai
đến tận thắt lưng.
Khi đó quan hệ của hai người chỉ được
coi là “bạn giường” nên dù có tò mò cô
cũng không hỏi.
Nghĩ tới vết sẹo đó còn thê thảm hơn
nhiều so với vết thương hiện tại của cô,
cũng không biết sao anh có thể vượt qua.
Nếu là cô có lẽ đã chết vì đau đớn trước rồi.
Đột nhiên hai người không ai lên tiếng,
mỗi người đều đang theo đuổi những suy
nghĩ của riêng mình.
Mạc Du Hải cần thận bôi thuốc mỡ và
xé băng gạc ra rồi thay mới cho cô.
“Mạc Du Hải tại sao anh băng bó mà
không đau chút xíu nào vậy.” Hạ Nhược Vũ
đã sẵn sàng chịu đựng cơn đau đớn, nhưng
không ngờ một chút cảm giác cũng không
có, hôm qua khi y tá kia bôi thuốc cho cô,
dường như vết thương lại bị người lột một
tầng da, trong lòng cô đã âm thầm mắng
chửi. Đọc full tại truyen.one nhé
Vẻ mặt của Mạc Du Hải không hề thay
đổi rồi thản nhiên nói: “Kỹ thuật tốt đó.”
Hạ Nhược Vũ trực tiếp trợn mắt đây
khinh thường, Mạc Du Hải bây giờ có được
coi là vô tình khoe mẽ hay không, mặc dù
biết anh không phải là loại người hay khoe
khoang, nhưng giọng điệu đương nhiên đó
thật sự rất thiếu đánh.
Kỹ thuật của người ta tốt cũng không
có nói thẳng ra như vậy đâu.
“Đôi khi em rất nghi ngờ anh có phải là
con người hay không.”
Mạc Du Hải nhướng mày, như thể
đang hỏi lời này của cô có ý gì.
“Anh xem, anh là bác sỹ Phụ khoa lại
có thể khám cả bệnh tiêu hóa, nghề phụ
còn phải quay lại quản lý công ty, anh nói
xem anh còn có bao nhiêu thứ mà em
không biết vậy.”
Hạ Nhược Vũ đếm ngón tay, bây giờ
nghĩ lại cô hình như chưa bao giờ thực sự
hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.
Mặc dù họ cũng được coi là “bạn
giường” đã lên giường với nhau rất nhiều
lần, nhưng các chuyện khác lại chỉ hiểu
biết nửa vời.
“Bây giờ nghĩ lại mới muốn tìm hiểu
chồng em hay sao.” Mạc Du Hải thong thả
thu lại thuốc mỡ và băng gạc ở trên bàn.
Khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ đỏ bừng
ngửa cổ kêu lên: “Ai là vợ anh chứ, em đã
thừa nhận khi nào vậy.”
SỐI”. Mạc Du Hải kéo dài âm cuối, bình
thản nói: “Lúc trước không phải nói mình là
phụ nữ nhà lành hay sao?”
Sau khi được anh nhắc nhở, Hạ Nhược
Vũ miễn cưỡng nhớ ra mình hình như đã
từng nói một câu như vậy, nhưng cung
phản xạ của người đàn ông này cũng kéo
dài quá đi, lại không nghĩ ra lời phản bác lại
anh nên chỉ đành ủ rũ hừ một tiếng: “Thích
nói thì cứ nói thôi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của
người phụ nữ hơi phình lên, giống như chú
ếch con đang tức giận thực sự rất dễ
thương, ánh mắt của Mạc Du Hải chợt lóe
sáng nhưng vẫn không hề thay đổi sắc mặt
rồi chậm rãi nói: “Anh chỉ lấy được hai tấm
bằng Tiến sỹ Y khoa, một tấm bằng Tiến sỹ
về quản lý kinh doanh, những thứ khác…”
“Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa
em không muốn nghe.” Hạ Nhược Vũ che
ngực như thể đã phải chịu một vạn mũi tên
xuyên tim, học bá này ở đâu ra vậy, quả
thật là một cỗ máy chiến đấu trong đám
học bá, cô rất nghi ngờ liệu người đàn ông
Mạc Du Hải này có thời thơ ấu hay không.
Liệu có giống một chiếc máy hút bụi,
không ngừng học hỏi và tiếp thu đủ loại
kiến thức và các vấn đề khác nhau.
“Em muốn biết anh đã làm như thế
nào vậy?” Một người đàn ông có hai tấm
bằng Tiến sỹ đã rất giỏi rồi, một mình anh
lại có thể giành được rất nhiều giải thưởng
và bằng cấp nữa, không phải bốc phét chứ.
Mạc Hải Du nói một cách nhẹ nhàng:
“Ba tuổi bắt đầu, năm tuổi học cấp một,
tám tuổi học cấp hai, mười năm tuổi đã tốt
nghiệp đại học, tiếp theo…”
“Dừng, dừng, em không muốn nghe
nữa.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy chính mình
đang tự tìm ngược, học bá nhảy cấp đơn
giản như ăn cơm vậy, nào giống với người
bình thường như họ, phải học hành vất vả
mới có thể thi vào được một trường đại học