Thái phu nhân suy tư một chút rồi xử lí hai nha hoàn. Hồng Hạnh và Ngọc Liên đều bị đánh hai mươi roi, hai người từ nhất đẳng nha hoàn thành tam đẳng nha hoàn.
Cuối cùng cũng không đem các nàng đi bán.
Tương Nhược Lan âm thầm thở nhẹ. Dù nàng không thể nào thích Hồng Hạnh nhưng cũng không muốn chứng kiến nàng ta có kết cục thê thảm.
Hồng Hạnh nghe được bị đánh lại còn bị giáng cấp, nhìn Tương Nhược Lan cầu xin. Nhưng Tương Nhược Lan cũng không để ý nàng. Nhìn lại Ngọc Liên thì nàng ta dập đầu lạy tạ thái phu nhân, sám hối cảm kích. Tố chất của hai nha hoàn cao thấp đã quá rõ.
Gia đinh Hầu phủ kéo hai người ra hành hình, sắc mặt Ngọc Liên tái nhợt nhưng ánh mắt bình tĩnh như là cam tâm tình nguyện chấp nhận trừng phạt. Còn Hồng Hạnh sợ đến phát run, nước mắt ròng ròng khiến người nhìn thấy ghét. Thái phu nhân nhìn nàng ta nhíu mày.
Lúc sau, trước viện truyền đến tiếng roi cũng với tiếng Hồng Hạnh kêu khóc như heo chọc tiết. Mà thái phu nhân ngồi trong mặt không đổi sắc đem hai nhị đẳng nha hoàn bên người Tương Nhược Lan và Vu Thu Nguyệt thăng làm nhất đẳng nha hoàn. Bên người Tương Nhược Lan đương nhiên là Ánh Tuyết. Biểu hiện khi nãy của Ánh Tuyết khiến thái phu nhân rất hài lòng còn bên cạnh Vu Thu Nguyệt là nha hoàn tên là Lệ Châu. Đồng thời, đem hai nha hoàn bên người mình để bổ sung vào vị trí nhị đẳng nha hoàn bị khuyết.
Bà nói:
– Ta nghĩ, các nha hoàn bên người ngươi sẽ hiểu được tâm ý của ngươi nên đại nha hoàn vẫn là cất nhắc từ nha hoàn hồi môn lên. Mà hai nha hoàn của ta cũng rất hữu dụng, để trong phòng các ngươi sẽ giúp các ngươi nhiều chuyện.
Tương Nhược Lan và Vu Thu Nguyệt đều nghĩ, thái phu nhân đột nhiên thêm vào phòng mình nha hoàn chắc hẳn là đã nghi ngờ điều gì? Nhưng hai người không chút biểu lộ ra ngoài, nét mặt mang ý cười cảm ơn hảo ý của thái phu nhân.
Náo loạn đến trưa, thái phu nhân đã mệt mỏi, khoát tay bảo các nàng rời đi rồi sai Liễu Nguyệt đỡ bà vào phòng.
Thái phu nhân vừa đi, Cận Yên Nhiên lôi kéo Vu Thu Nguyệt quấn quýt lấy Cận Thiệu Khang nói gì đó. Tương Nhược Lan không thèm để ý, mang theo Ánh Tuyết, Liên Kiều đi thẳng ra ngoài.
Nhưng tới cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng quay người nhìn đám người kia lớn tiếng kêu:
– Vu di nương.
Vu Thu Nguyệt đang được Cận Yên Nhiên an ủi, lau nước mắt, thuận tiện biểu hiện sự vô tội của mình trước mặt Cận Thiệu Khang. Đột nhiên nghe giọng Tương Nhược Lan, ngẩng đầu nhìn nàng, khiếp sợ nói:
– Tỷ tỷ gọi ta chuyện gì?
Huynh muội Cận Thiệu Khang đồng thời nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan không để ý đến ánh mắt bọn họ, nhìn thẳng Vu Thu Nguyệt, mỉm cười nói:
– Vu Thu Nguyệt, nếu ngươi đã thua cuộc ta, cuộc sống sau này cũng không thể như trước kia. Thiếp có quy củ của thiếp. Ta nghĩ rằng di nương còn rõ hơn ta, không cần ta nhắc tới mới nhớ chứ.
Nàng vốn không muốn so đo với Vu Thu Nguyệt, cũng không muốn làm khó nàng ta. Nàng nghĩ hai người đều sống cuộc sống của mình là được. Vu Thu Nguyệt cùng con khỉ kia hoa đẹp trăng trong, mình chỉ cần được thái phu nhân yêu thích là có thể đứng vững trong Hầu phủ. Nhưng nàng quá ngây thơ rồi, Vu Thu Nguyệt lại không muốn hòa bình ở chung, làm mình sống không an ổn.
Nếu ngươi không muốn để ta yên, ta cũng sẽ không để ngươi sung sướng. Muốn thế nào thì có thế đó. Chỉ cần ta ở chỗ này một ngày, ngươi đừng mơ tưởng cưỡi lên đầu ta.
Vu Thu Nguyệt không nói được gì chỉ đành cúi đầu, bọ dáng như bị coi thường, chịu ủy khuất. Cận Yên Nhiên môi giật giật, muốn nói gì nhưng Tương Nhược Lan lại cướp lời:
– Hầu gia, ta nói có gì sai?
Nàng không chớp mắt nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt đầy khiêu khích. Ngươi không phải thích nói quy củ sao? Ta bây giờ quy củ với ngươi. Ta muốn xem xem có phải ngươi vì vợ bé mà tự tay vả miệng mình.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, mặt không thay đổi nói:
– Ngươi nói không sai.
Vu Thu Nguyệt giật giật lông mi, móng tay cấu chặt lòng bàn tay nhưng chỉ một giây, thần sắc lại như thường, nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Tỷ tỷ nói đúng, muội muội trước kia làm sai. Ngày mai nhất định sẽ đến vấn an tỷ tỷ.
Tương Nhược Lan mỉm cười, ánh mắt nhìn qua ba người, cực kì đắc ý:
– Nếu thế, ngày mai ta sẽ chờ muội muội đến.
Nói xong quay người đi ra bên ngoài.
Cận Yên Nhiên tức giận đến nhe nanh trợn mắt, chỉ vào bóng lưng Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
– Ca ca, ngươi nhìn nàng ta đắc ý kìa! Thật sự tức chết ta!
Nàng quay đầu nói với Vu Thu Nguyệt:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, từ mai ngươi cáo bệnh, nàng cũng không thể bắt ngươi mang bệnh mà đến vấn an.
Cận Thiệu Khang nghe thế lập tức trầm mặt, cả giận nhìn muội muội:
– Yên Nhiên, đây là những lời đại gia khuê tú nên nói? Ngươi dạo này càng ngày càng làm càn. Những quy củ đã học đâu hết rồi? Bây giờ lập tức về phòng cho ta, đem Bàn Nữ kinh sao chép 100 lần. Chưa chép xong thì đừng bước ra khỏi phòng.
Cận Yên Nhiên tức đến đỏ hốc mắt, dậm chân nói:
– Ca ca, ngươi không những không giúp Thu Nguyệt tẩu tẩu, bây giờ còn trách phạt ta, ta không để ý đến ngươi.
Nói xong khóc chạy ra ngoài.
– Yên Nhiên, Yên Nhiên.
Vu Thu Nguyệt gọi hai tiếng rồi quay sang nhìn Cận Thiệu Khang đang nghiêm mặt, nhẹ nhàng nói:
– Hầu gia…..
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, chậm rãi nói:
– Thu Nguyệt, Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói:
– Hầu gia không cần nói, Thu Nguyệt hiểu, Thu Nguyệt…. là thiếp …
Hai chữ thiếp thất như kim đâm vào lòng nàng, cả người đau đớn.
Đây là câu oán hận? Cận Thiệu Khang nhíu mày nói:
– Ta còn phải về Phủ nha, đi trước.
Nói rồi, đi ra ngoài cửa.
Vu Thu Nguyệt cảm giác được hơi thở hắn lạnh như băng lập tức ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của hắn. Sắc mặt từ từ trắng bệch. Đều tại mình, khi nãy sao không nhẫn nhục.
Nhưng là, nàng không thể tức giận, oán hận? Tại sao hắn lại không thể hiểu mình, an ủi mình một chút?
Nghĩ thế, tâm lí Vu Thu Nguyệt thật sự ủy khuất.
Ra khỏi Tùng Hương viện một lúc, Tương Nhược Lan cảm giác vẫn có người đi sau mình, bước chân không nhanh không chậm, không gián đoạn nhưng cũng không có ý vượt lên. Ban đầu, Tương Nhược Lan còn không để ý, tưởng rằng chỉ là hạ nhân thuận đường. Nhưng qua một đoạn hành lang dài, tiếng bước chân kia vẫn theo sát mình không quá xa mà lại cũng không vượt lên khiến nàng thấy kì quái.
Nàng ý thức được, quay đầu lại, cách đó tầm mười bước là Cận Thiệu Khang một thân triều phục.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, triều phục thêu kim tuyết lóe ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái, nao nao, dứt khoát dừng lại, lui qua một bên nhường hắn đi trước.
Cận Thiệu Khang dường như không hề nghĩ nàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt có chút mất tự nhiên. Thấy nàng cúi đầu lui sang một bên, trên mặt lại khôi phục sự hờ hững, đi về phía trước.
Tương Nhược Lan thấy Cận Thiệu Khang mặc triều phục thì biết hắn phải về phủ nha. Con đường này chẳng những đi qua Thu Đường viện mà cũng đi thông ra cửa lớn. Chỉ là hắn cứ đi phía sau khiến nàng không tự nhiên nên dứt khoát để hắn đi trước đi.
Cận Thiệu Khang chạy về phía trước, hắn không muốn để ý đến nàng nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn nàng.
Nàng hơi cúi đầu, tóc đen chải búi đơn giản lộ ra cái cổ cao, thon, eo lưng thắt lại rất đẹp nhưng đến mông hơi bó lại nhưng quần lại suông từ đó xuống chân khiến người ta có cảm giác quyến rũ mà không mất phần ưu nhã.
Lập tức, hắn có cảm giác chính mình rất quái lạ, hắn đang miên man nghĩ gì thế? Vì sao không tự chủ được mà lại chú ý đến nàng?
Bất tri bất giác đi đến bên cạnh nàng, mũi ngửi thấy mùi hoa lan thơm thoang thoảng, tự nhiên khiến tim hắn cũng đập nhanh hơn.
Tương Nhược Lan cúi đầu, mắt thấy đôi giày màu đen của hắn từ từ lướt qua, nhưng đột nhiên, hắn lại ngừng lại. Trang phục cao quý, kim tuyến bạc thêu hình mây dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng, hoa mĩ vô cùng.
Bên tai lại vang đến giọng nói trầm thấp của hắn:
– Không nghĩ Tương Nhược Lan lại có tâm tư nhanh nhẹn như thế. Miệng nói đầy lí lẽ thật đúng là khiến người ta thấy bất ngờ.
Hắn có ý gì? Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
– Hầu gia chưa bao giờ hiểu rõ Nhược Lan nên tự nhiên sẽ thấy bất ngờ.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng. Khuôn mặt nàng dưới ánh mặt trời tỏa sáng, đôi mắt đen láy càng thêm trong suốt khiến nàng có một vẻ đẹp bất ngờ mà người ta bình thường không nhìn thấy.
Không biết thế nào, tâm tình Cận Thiệu Khang đột nhiên thả lỏng:
– Ý của ngươi là bổn hầu nên hiểu rõ ngươi?
Tương Nhược Lan bị tắc lời không biết nên nói ra sao?
Cận Thiệu Khang thấy nàng há mồm cứng lưỡi, thoáng tươi cười lên, nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến mất. Hắn nói:
– Làm cho Liễu Nguyệt cũng phải đứng về ngươi, tăng độ tin cậy của lời nói, ngươi rất thông minh.
Tương Nhược Lan gắt gao nhìn hắn, trong lòng cảnh giác:
– Ta không hiểu ý Hầu gia, cái gì mà Liễu Nguyệt phải đứng về phía ta, ta không bức bà.
Cận Thiệu Khang hơi chuyển mắt, đôi mắt nâu như lóe sáng, bức người:
– Ngươi hỏi bà như thế, bà là đại nha hoàn bên người mẫu thân đương nhiên chỉ có thể trả lời như vậy. Bất kể đáp án này có phải là thật tình hay không! Tương Nhược Lan, xem ra ngươi coi chúng ta là kẻ ngu rồi.
Trong lòng Tương Nhược Lan rùng mình, nói như vậy, thái phu nhân cũng nhìn ra?
– Vậy sao khi ấy Hầu gia không nói?
Cận Thiệu Khang quay đầu đi nhìn hồ nước lấp lánh không xa:
– Nhưng nói đi nói lại, lời của ngươi cũng không phải không có đạo lí!
Hắn đi về phía trước, chậm rãi nói:
– Ngươi có thể trong thời gian ngắn học tốt quy củ, dạy dỗ hạ nhân bên người đương nhiên cũng không phải chuyện khó. Muốn làm Hầu phu nhân cũng không đơn giản như thế…
Hắn quay đầu nhìn nàng, mắt lóe sáng:
– Lúc ấy ngươi muốn Hoàng thượng tứ hôn có từng nghĩ đến?
Nói xong, hắn quay đầu đi về phía trước, càng bước càng xa.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn mà như lạc vào mây mù. Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?
Lập tức buông lỏng lại, quản hắn nói gì làm gì, hắn chẳng phải là người đáng để mình quan tâm.
***
Hồng Hạnh bị đánh xong được đưa về Thu Đường viện. Nhìn mông, đùi nàng ta máu me be bết, Phương mụ mụ không ngừng khóc.
Trong phòng Hồng Hạnh, Phương mụ mụ cẩn thận cởi quần áo nàng ra, rửa dáy, bôi thuốc cho nàng. Thỉnh thoảng, Hồng Hạnh khóc lớn, đau đến nước mắt ròng ròng.
Phương mụ mụ đau lòng nói:
– Hồng Hạnh. Ngươi kiên nhẫn chút đi, bôi thuốc sẽ nhanh khỏi, thuốc này là tiểu thư ban cho, là thuốc tốt.
Nhắc tới Tương Nhược Lan, Hồng Hạnh khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:
– Mẫu thân! Ta thấy tiểu thư từ khi lập gia đình đã thay đổi.
Phương mụ mụ sửng sốt ngừng tay:
– Nói thế là thế nào?
Hồng Hạnh vừa khóc vừa nói:
– Con chính là vì tiểu thư mới đánh Ngọc Liên. Nếu là trước đây, tiểu thư sẽ không để con bị đánh. Nhưng lần này, bất luận con nhìn nàng như thế nào nàng cũng không nhìn con lấy một lần để mặc con bị những người đó tha đi. Con biết, nàng muốn khiến thái phu nhân và Hầu gia yêu thích, vui vẻ.
Phương mụ mụ vội bịt miệng nàng lại, đi tới cửa sổ nhìn quanh một chút, thấy không có ai mới dí trán nàng nói:
– Hạnh Nhi. Ngươi không thể nói vô lương tâm thế được. Ta đã sớm dặn ngươi không được hành động lỗ mãng. Nơi này không thể giống trước kia nhưng ngươi vẫn không nghe lời ta. Lần này nếu không nhờ tiểu thư thì kết quả thế nào ngươi cũng rõ. Từ trước đến nay tiểu thư vẫn hậu đãi hai mẫu thân con ta. Ngươi dù cùng tiểu thư lớn lên nhưng đừng quên bổn phận của mình. Lần sau còn làm loạn thế này ta là người đầu tiên không tha cho ngươi.
Nói xong cầm bình thuốc dí vào tay nàng, tức giận đi ra ngoài.
Hồng Hạnh nhìn bóng lưng Phương mụ mụ, bĩu môi lẩm bẩm:
– Chỉ biết là mẫu thân sẽ giúp nàng, còn không biết ai mới là con mẫu thân đây.
Nha hoàn, nha hoàn, đúng, cuối cùng cũng chỉ vì ta là nha hoàn mới có thể mặc người thao túng vận mệnh của mình. Nếu ta thành chủ tử, sinh con đẻ cái ai dám nói đánh là đánh nói bán là bán.
Nàng giật giật người, dưới thân lại truyền đến trận đau đớn. Nàng đau đến cả mặt vặn vẹo, tức giận vò đầu bứt tóc.
Xế chiều, thái phu nhân sai Đỗ Quyên đến hầu hạ nàng, thấy Tương Nhược Lan liền hành lễ. Tương Nhược Lan thấy nàng chừng 15, 16 tuổi, tính tình nhìn qua rất trầm tĩnh, lớn không bằng Hồng Hạnh, Ánh Tuyết nhưng đã rất trưởng thành, đoan trang.
Sau khi Đỗ Quyên đi ra, Tương Nhược Lan nói với Ánh Tuyết:
– Đỗ Quyên đã tới đây, sau này coi nàng như người bên mình, không cần gạt nàng chuyện gì cả.
Ánh Tuyết có chút do dự: