Liễu Nguyệt tiến tới trước mặt Hồng Hạnh, tát vài cái nghe rõ tiếng, Hồng Hạnh cuống quýt kêu la.
Một bên Ngọc Liên hoảng sợ mở to mắt nhìn. Cận Yên Nhiên có chút không đành lòng còn Vương thị và Vu Thu Nguyệt đều cười lạnh bàng quan. Tương Nhược Lan không nghĩ tới thái phu nhân bình thường ôn nhu lại có thể tàn nhẫn như thế, trong lòng hơi lạnh.
Đánh vài cái thái phu nhân mới bảo ngừng. Liễu Nguyệt lui về bên cạnh thái phu nhân, Hồng Hạnh co quắp trên mặt đất, hai má vừa hồng vừa sưng, khóe miệng có chút máu, đau đến nước mắt ròng ròng nhưng trước uy thế của thái phu nhân cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ dám sụt sùi ngắt quãng.
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn nàng rồi hỏi Ngọc Liên:
– Ngươi nói xong chưa?
Ngọc Liên quỳ trên đất, run giọng nói:
– Nô tỳ…. Nô tỳ nói xong rồi.
– Bây giờ đến lượt ngươi nói.
Thái phu nhân lạnh lùng chỉ Hồng Hạnh đang quỳ rạp trên đất.
Hồng Hạnh vừa khóc vừa nói:
– Thái phu nhân …. nô tỳ bị oan… là nàng hãm hại con… Con rõ ràng nghe thấy nàng vũ nhục tiểu thư nhà con nên con mới không nhịn được đánh nàng! Thái phu nhân…. tin con…
Hồng Hạnh từ nhỏ tới lớn đi theo Tương Nhược Lan tác oai tác quái, chỉ có nàng đánh người chứ chưa bao giờ bị ai đánh. Bây giờ, bị thái phu nhân cho vài bạt tai khiến nàng khiếp sợ nói không ra lời. Hơn nữa vốn không đọc nhiều sách sao có thể nói rõ ràng rành mạch như Ngọc Liên xuất thân là môn đệ chốn thư hương. Chỉ nói mấy câu đó thôi cũng thấy không ra làm sao.
Mọi người nhìn nàng càng lúc càng khinh bỉ, Hồng Hạnh thấy thế càng hoảng hốt, để thoát tội, nàng chỉ vào Ngọc Liên:
– Nhất định là chủ tớ các nàng hãm hại con, hãm hại phu nhân nhà con!
Vương thị ngồi cách đó không xa nghe thế liền đá lên người nàng, cả giận nói:
– Nô tì chết bầm, vì muốn thoát tội cái gì cũng dám nói, không sợ bị rút lưỡi sao.
Hồng Hạnh bị nàng đá té ngã trên đất thảm thiết kêu, Tương Nhược Lan thấy thế giận dữ, chỉ vào Vương thị quát:
– Đệ muội, mẫu thân để cho Hồng Hạnh nói chuyện ngươi đánh cái gì. Ngươi dấu tâm tư gì. Ngươi có để mẫu thân vào mắt chăng?
Hồng Hạnh thấy chủ tử nói đỡ liền khóc rống lên.
Vương thị rùng mình vội quỳ gối trước mặt thái phu nhân nói:
– Thái phu nhân, ta không cố ý, ta chỉ là nghe cẩu nô tài sủa bậy cắn người mà nhất thời tức giận thôi. Xin thái phu nhân trách phạt.
Thái phu nhân nhíu mày nhìn Vương thị nói:
– Nơi này đã đủ loạn rồi lại còn thêm ngươi nữa. Hai người các ngươi đi ra ngoài!
Bà nhìn về phía Triệu di thái thái.
Triệu di thái thái vội đứng dậy, bộ dáng phục tùng kéo Vương thị ra ngoài. Vương thị tâm không cam tình không nguyện rời đi. Lúc gần đến cửa trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan thấy nàng đang lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt sắc bén như dao, trong lòng Vương thị phát lạnh, vội quay đi.
Ra khỏi Tùng Hương viện, Triệu di thái thái nhìn xung quanh một chút rồi mới nhỏ giọng nói:
– Sau này chuyện đại phòng ngươi bớt can thiệp đi.
Vương thị ủy khuất nói:
– Ta tân tân khổ khổ giới thiệu biểu muội cho Hầu gia cũng chỉ nghĩ sau này có thể nhờ cậy biểu muội thôi. Thiệu Đường khảo thí không trúng, ngày sau có thể trông nom chuyện làm ăn trong nhà cũng tốt. Tiền tài nắm giữ trong tay mình cũng không cần nhìn sắc mặt người khác. Không nghĩ lại bị bát phụ này ngáng đường.
Sau đó ghé sát vào Triệu di thái thái nói:
– Nhưng bây giờ bát phụ không được sủng, nếu chúng ta có thể giúp biểu muội nắm đại quyền, sau này biểu muội sẽ nhớ đến chúng ta.
Sau đó lại thở dài:
– Đáng tiếc, biểu muội quá mềm yếu.
Triệu di thái thái cười lạnh nói:
– Có thật là người mềm yếu hay không mà ngươi lại giúp nàng như thế. Chỉ sợ người ta bên ngoài mềm yếu bên trong là dao nhọn. Đến lúc người ta cầm đằng chuôi, ngươi ngu ngốc ăn khổ mà cũng chả biết gì đâu.
Vương thị sửng sốt dừng chân rồi lập tức đuổi theo nói:
– Không đâu, ta gần như là nhìn biểu muội lớn lên. Nàng là người ra sao ta rất rõ. Nàng sẽ không đối xử với ta như thế. Nếu không ta cũng không giới thiệu nàng cho Hầu gia.
Triệu di thái thái hừ lạnh rồi liếc nàng:
– Ta cũng hy vọng ngươi không nhìn nhầm người. Nhưng sau này, ngươi bớt quản chuyện của nàng đi. Ta xem Tương Nhược Lan kia cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Ngươi cẩn thận mà chưa ăn được thịt dê đã rước lấy một thân khổ.
Vương thị ậm ờ, hiển nhiên không đem lời mẹ chồng vào tai. Hai người trở về phòng mình.
Trong Tùng Hương viện, Tương Nhược Lan thấy Vương thị đi âm thầm thở phào, đỡ đi một kẻ lắm chuyện.
Thái phu nhân nghe Hồng Hạnh nói trong lòng cũng hơi động nhìn về phía Vu Thu Nguyệt. thủ đoạn tranh đấu thê thiếp bà gặp qua không ít, chẳng lẽ Vu Thu Nguyệt….
Cận Thiệu Khang nghe Hồng Hạnh nói lại lạnh băng nhìn Tương Nhược Lan:
– Đây là mục đích của ngươi?
Tương Nhược Lan tức giận đến cười ra tiếng:
– Hầu gia nói gì, ta nghe không hiểu.
Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, Tương Nhược Lan cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại hắn cho đến khi Cận Thiệu Khang hừ lạnh quay đi.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt thấy ánh mắt hoài nghi của thái phu nhân, trong lòng hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, khóc nói:
– Thái phu nhân, Thu Nguyệt là người như thế nào người biết rất rõ, Thu Nguyệt sẽ không làm ra chuyện không quang minh chính đại như thế. Cả đời này Thu Nguyệt chỉ cầu được cùng Hầu gia một chỗ, những chuyện khác Thu Nguyệt không hề quan tâm, nếu Thu Nguyệt thực sự quan tâm vị trí kia thì lúc đầu đã không làm thiếp cho Hầu gia. Thái phu nhân, lòng Thu Nguyệt có nhật nguyệt chứng giám. Cái gì ta cũng không để ý nhưng ta không cho phép bất kì ai vũ nhục tâm ý của ta dành cho Hầu gia.
Nói xong, nàng dập đầu với thái phu nhân vài cái phát ra tiếng, biểu thị tâm ý kiên định của nàng.
Cận Yên Nhiên vội đỡ Vu Thu Nguyệt nói:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, chúng ta biết ngươi cũng không phải ngày một ngày hai. Sao có thể vì một nha hoàn muốn thoát tội mà không tin ngươi. Ngươi không nên kích động. Tâm ý của ngươi chúng ta đều rõ, tuyệt sẽ không để người khác đổ oan ngươi. Ai! Trán người chảy máu rồi.
– Yên Nhiên…
Vu Thu Nguyệt khẽ gọi rồi khóc ngã vào lòng Cận Yên Nhiên, lộ vẻ đáng thương vô cùng.
Tương Nhược Lan chứng kiến màn này, trong lòng có chút bội phục Vu Thu Nguyệt. Người này có thể diễn được đến thế, coi như là bản lĩnh của nàng ta.
Nhưng đồng thời nàng cũng thấy rõ một việc, Vu Thu Nguyệt bất luận là mặt ngoài hay nghi thái thì cảm tình với Cận gia đều hơn đứt Tương Nhược Lan. Nếu muốn làm mọi người tin tưởng đó làm âm mưu của nàng thì chỉ e rất khó.
Thái phu nhân thấy nàng làm như thế cũng dao động, nghĩ thầm, cũng đúng, chỉ dựa vào lời nói của nha đầu kia mà hoài nghi Vu Thu Nguyệt quả thật mất công bằng! Giống như Yên Nhiên nói, chuyện rõ ràng là Hồng Hạnh ỷ thế hiếp đáp người. Tương Nhược Lan trước kia thế nào cũng không cần nhắc lại. Trong lời gian này, tuy nàng có chút thay đổi nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Con mình lãnh lạc nàng như thế sao có thể không oán hận? Nha hoàn dưới tay chắc hẳn biết rõ tâm ý của nàng nên mới dám làm bậy!
Hôm nay chỉ là nha hoàn đánh người, sau này nếu Thu Nguyệt có thai không biết sẽ như thế nào nữa. Huyên náo nhà cửa ầm ỹ chẳng phải khiến con trở thành trò cười trong hoàng thành.
Nghĩ vậy, trong lòng thái phu nhân đã có chủ ý, bà ho nhẹ rồi nói:
– Tại trà hội Hầu phủ, lại có nha hoàn ra tay đánh người khiến mất hết thể diện Hầu phủ, chuyện lần này ta tuyệt không nương tay.
Hai nha hoàn đang quỳ nghe thấy run lên, Hồng Hạnh càng sợ hãi không ngừng nhìn về Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy thì biết mình đã đại thắng, nàng len lén liếc Tương Nhược Lan một cái nghĩ thầm: Tương Nhược Lan ngươi hao hết tâm tư khiến thái phu nhân yêu thích. Nhưng chuyện lần ngày, bà cũng sẽ không tin ngươi nữa. Trong lòng bà, ngươi vĩnh viễn là kẻ gây chuyện mất mặt
Thái phu nhân tiếp tục nói:
– Chuyện lần này dù cả hai nha hoàn đều sai nhưng cũng là do Hồng Hạnh gây nên. Loại điêu nô không quy không củ này Hầu phủ ta vạn lần không dung nổi, trước đánh 20 roi rồi bán ra ngoài.
Nói rồi, bà nhìn Tương Nhược Lan :
– Nhược Lan, đây là nha hoàn hồi môn của ngươi, ta xử trí như thế ngươi có ý kiến gì?
Hồng Hạnh nghe thấy thái phu nhân nói đem nàng bán vội khóc lớn. Nếu đem bán thì có thể bán đi đâu ngoài chốn yên hoa kia. Như thế nàng sống không bằng chết! Thấy thái phu nhân hỏi ý Tương Nhược Lan , lập tức quỳ lết đến bên, ôm chân Tương Nhược Lan khóc ròng:
– Tiểu thư, tiểu thư, cứu ta, đừng đem ta đi bán, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, Sau này ta nhất định có quy củ, tiểu thư, tiểu thư.
Hồng Hạnh khóc khàn giọng, thiếu chút nữa không thở được mà ngất đi có thể thấy sự sợ hãi của nàng.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang lẳng lặng nhìn Tương Nhược Lan xem phản ứng của nàng. Nếu nàng không chịu có nghĩ là nàng không hề hối cải, không để thái phu nhân vào mắt.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt vô cùng vui vẻ, bất kể Tương Nhược Lan chịu hay không thì nàng cũng thua rồi. Không chịu thì khiến thái phu nhân không vui. Nhưng nếu chịu thì ngay cả nha hoàn bên người cũng bị đem bán, hạ nhân trong phủ còn ai tin tưởng nàng.
Lúc này, Tương Nhược Lan đứng lên, cúi đầu, không nhanh không chậm nói:
– Mẫu thân, ta cho rằng chuyện này xử lí như thế với Hồng Hành có chút mất công bằng.
Thái phu nhân trầm mặt xuống nói:
– Thế là thế nào?
Cận Yên Nhiên cả giận nói:
– Tương Nhược Lan, cho tới bây giờ, ngươi còn muốn che chở loại nô tài này? Thật chết cũng không hối cải.
Cận Thiệu Khang dù không nói nhưng ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan đầy sự giận dữ.
Tương Nhược Lan không để ý bọn họ, nhìn thái phu nhân nói:
– Mẫu thân, ngươi sở dĩ muốn trừng phạt Hồng Hạnh là vì Hồng Hạnh đã làm mất thể diện Hầu phủ?
Thái phu nhân nhìn nàng, buông chén trà trong thay trầm giọng hỏi lại:
– Chẳng lẽ không đúng?
– Mẫu thân, theo Nhược Lan thấy, người chính thức khiến Hầu phủ mất mặt không phải là Hồng Hạnh mà là… Nàng xoay người chỉ về phía trước: – Mà là Ngọc Liên.
Ngọc Liên run người, kinh hoàng lắp bắp:
– Con…con…
Vu Thu Nguyệt lại bắt đầu lau nước mắt, bộ dáng như bị vu hãm, khổ không dám nói.
Cận Yên Nhiên đứng phắt dậy:
– Tương Nhược Lan, ngươi nói bậy bạ gì thế? Chuyện này căn bản là do nha hoàn nhà ngươi gây ra nhưng lại đổ cho người khác, ngươi quá bá đạo.
Cận Thiệu Khang vốn không lên tiếng đột nhiên đứng dậy đến trước măt Tương Nhược Lan, bóng người cao lớn phủ lên người nàng, tạo ra một loại áp lực. Hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống nàng lạnh lùng nói:
– Ngươi nói đi. Ta muốn xem ngươi biện bạch thế nào.
Chuyện tới nước này sao nàng không chịu nhận sai. Hay là từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng Cận Thiệu Khang có lửa giận không tên.
Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn hắn. Nam nhân này, trong mắt hắn chỉ có Vu Thu Nguyệt mới là thê tử hắn. Cũng đúng, từ đầu đến cuối hắn không nguyện ý lấy Tương Nhược Lan, hắn chưa bao giờ để ý đến Tương Nhược Lan. Nếu mình có chút mong chờ gì hắn thì đúng là tự mình chịu tội.
Nàng quay người, nhìn thái phu nhân nói:
– Thái phu nhân, ta thừa nhận nha đầu ta không có quy củ, ngay cả ta trước kia cũng như thế. Bằng không, thái phu nhân cũng không sai mụ mụ đến dạy ta quy củ.
Cận Yên Nhiên cười lạnh:
– Thì ra còn tự biết mình.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:
– Tiểu cô, ta biết ngươi và Vu Thu Nguyệt giao tình tốt, nhưng xin ngươi đùng dùng tình cảm mà xem xét mọi chuyện.
– Không sai! Hồng Hạnh đánh người là không đúng, ta cũng không nói chuyện này có phải là Ngọc Liên cố ý hay không, Ngọc Liên trong lòng ngươi hiểu rõ! Ta thấy ngươi là cô nương thành thật, hy vọng những chuyện ngươi làm ngươi không thẹn với lòng.
Tương Nhược Lan nhìn Ngọc Liên quỳ dưới đất nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Ngọc Liên có chút trắng ra, ngẩng đầu muốn nói nhưng lại thấy ánh mắt Tương Nhược Lan tựa hồ nhìn thấu tất cả, trong lòng chột dạ, không nói được gì.
Vu Thu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Liên, Ngọc Liên run lên vội nói:
– Những gì Ngọc Liên nói là thật, Ngọc Liên không thẹn với lòng.
Cận Yên Nhiên, thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều lạnh lùng nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt rõ ràng coi Tương Nhược Lan đang nói điêu trá.
Tương Nhược Lan không để ý tới, tiếp tục nói:
– Thái phu nhân, người cùng các phu nhân biết được chuyện này là vì sao, chẳng lẽ không phải vì Ngọc Liên hét lớn?
Nghe đến đó, Cận Yên Nhiên cả giận nói:
– Tương Nhược Lan, ngươi đừng cưỡng từ đoạt lí. Chẳng lẽ Ngọc Liên bị đánh lại không được kêu. Không phải là kẻ đánh người sai mà lại thành người đánh người sai?
Tương Nhược Lan nói:
– Người động thủ sai nhưng người bị đánh cũng không đúng. Hồng Hạnh không hiểu quy củ chẳng lẽ Ngọc Liên xuất thân đệ tử thư hương, một tay Vu di nương dạy dỗ cũng không biết quy củ? Nàng không lẽ không biết chuyện náo loạn lớn như thế sẽ có hậu quả gì? Nếu nàng là người có quy củ thì chuyện tuyệt sẽ không bị xé to như thế. Chuyện đó cũng có vài nha hoàn nhìn thấy, có để qua đi cũng không phải không ai làm chứng cho nàng.
Nàng xoay người chỉ vào Ngọc Liên:
– Nhưng nàng lại làm như thế nào. Chẳng những hét lớn chói tai khiến mọi người chú ý lại còn chạy đến giữa sân. Cùng lắm chỉ đánh hai tát thôi mà không nhịn được đau? Hay làm nàng căn bản muốn khiến cho mọi người chú ý? Cho dù như thế, lúc thái phu nhân sai người dẫn nàng đi, nàng vốn có thể đè nén xuống, lặng lẽ đi xuống, đợi khách về hết mà nói rõ ràng, đến lúc đó cũng không ai trách nàng. Nhưng nàng lại trước mặt khách nhân của Hầu phủ kể lể hết ra, đây không phải là có chủ tâm?
Nàng quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt:
– Vu di nương, đây là quy củ Vu phủ các ngươi dạy dỗ.
Thái phu nhân hơi nhíu mày cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết hôm qua. Cận Thiệu Khang hạ mi, ánh mắt thâm trầm. Lúc đó, hắn không có mặt tại hiện trường, lúc thái phu nhân kể lại cũng không nói rõ ràng. Cho nên chi tiết này bây giờ hắn mới biết.
Chuyện thật là như thế?
Vu Thu Nguyệt không ngờ nàng lại biện bạch như thế, nhất thời rồi loạn tâm thần, lưng toát mồ hôi lạnh, nàng cố gắng ổn định tâm thần nói:
– Người bị đánh đau… kêu lớn là phản ứng bình thường….
Tương Nhược Lan cười lạnh nói:
– Người bình thường sẽ như thế nhưng nha hoàn đã được nghiêm khắc huấn luyện, lại còn là nha hoàn hồi môn của Vu phủ lại dễ dàng làm sai?
Nàng quay người nhìn Ánh Tuyết hỏi:
– Ánh Tuyết, nếu là ngươi, ngươi làm thế nào?
Ánh Tuyết hiểu ý, đầu tiên hành lễ với thái phu nhân rồi nói:
– Nếu đổi lại nô tỳ, nô tỳ nhất định nhịn xuống, trước tiên né tránh Hồng Hạnh đợi đến khi khách đi thì mới bẩm báo.
– Nàng là nha hoàn của ngươi nên tự nhiên sẽ nói như thế.
Cận Yên Nhiên nói nhưng giọng nói đã không cường ngạch như trước.
Tương Nhược Lan mỉm cười nhìn về Liễu Nguyệt bên cạnh thái phu nhân:
– Liễu Nguyệt, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Liễu Nguyệt ngây ngốc, sao đột nhiên lại đụng tới mình? Bà nhìn Vu Thu Nguyệt lại thoáng nhìn Tương Nhược Lan có chút khó xử. Chính mình nếu bị người tát cũng sẽ tức giận đến động tay… Lúc này, thái phu nhân quay đầu nhìn về phía bà, Liễu Nguyệt rùng mình, lập tức gạt đi sự toan tính trong lòng. Bà là nha hoàn bên người thái phu nhân, tự nhiên mọi việc phải rất cẩn trọng, sao có thể làm sai.
Liễu Nguyệt nghiêm mặt nói:
– Đổi lại là ta, tự nhiên cũng xử lí như Ánh Tuyết.
Tương Nhược Lan nhìn Cận Yên Nhiên nhẹ nhàng cười, Cận Yên Nhiên không còn gì để nói. Nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ được.
Mà Ngọc Liên càng lúc càng rối, chuyện lần này là nàng cố ý dựng nên, tuy là tỉ mỉ sắp đặt nhưng là âm mưu thì sẽ có sơ hở. Nàng không nghĩ tới bát phụ lỗ mãng này lại có suy nghĩ kín đáo như thế.
Tương Nhược Lan cũng không buông tha nàng ta, nàng nhìn Ngọc Liên, cười lạnh nói:
– Ngọc Liên, ngươi nói xem, sao các nàng có thể làm được mà ngươi lại không làm được?
Sắc mặt Ngọc Liên càng lúc càng tái, ấp úng hồi lâu mới nói:
– Con lúc ấy, con lúc ấy, nhất thời tức giận ….
Tương Nhược Lan lập tức dựa vào biện bạch của nàng:
– A! thì ra trong lòng ngươi, sự ủy khuất của mình còn trọng yếu hơn thể diện của Hầu phủ! Ngươi cơ bản là cố ý khiến thái phu nhân chú ý, muốn thái phu nhân nghiêm trị Hồng Hạnh đúng không?
Ngọc Liên há mồm cứng lưỡi, lộ rõ sự chột dạ.
Thái phu nhân nhíu mày. Trong lòng nàng, các hạ nhân vốn phải đem chuyện chủ tử coi trọng mà coi trọng. Ngọc Liên này chỉ vì tâm tư cá nhân mà làm hại đến thể diện Hầu phủ. Thật quá ghê tởm!
Vu Thu Nguyệt nghe đến đó liền biết đã mất thế, trước măt quan trọng là làm cho mọi người không hoài nghi mình. Nàng lập tức vọt tới bên người Ngọc Liên, giống như nhu nhược mà đánh nàng, vừa đánh vừa đau lòng khóc:
– Ngọc Liên, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi. Bình thường ta dạy ngươi thế nào, bất kể ủy khuất gì ngươi đều có thể nói cho ta. Sao ngươi có thể vì tức giận mà làm chuyện lớn như thế? Hôm nay ta không giúp được ngươi rồi!
Nói xong quỳ cạnh Ngọc Liên mà dập đầu:
– Đều là Thu Nguyệt dạy dỗ không nghiêm, đều là Thu Nguyệt sai, xin thái phu nhân trách phạt.
Ngọc Liên được nàng chỉ điểm, khóc ròng nói:
– Là nô tì không tốt, là nô tỳ sai. Nô tì bị đánh đến hồ đồ, trước mặt nhiều người nàng đánh ta khác nào đánh di nương ta. Trong lòng ta vừa tức vừa vội mới có thể không suy nghĩ. Thái phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không cố ý. Nô tỳ chỉ là rất ủy khuất. Thái phu nhân sai người nhốt nô tì khiến nô tì sợ hãi mới làm ra chuyện như thế. Thái phu nhân, ngàn sai vạn sai đều là của nô tì, không liên quan đến di nương. Thái phu nhân, người đánh chết nô tì đi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!