Nghe những lời này, trong đầu Tương Nhược Lan lại hiện lên một đoạn trí nhớ. Trong trí nhớ là Tương Phinh Đình dạy Tương Nhược Lan tạo cơ hội cùng Hoàng thượng tỷ thí bắn tên. Sau khi thắng buộc Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.
Tương Nhược Lan ngồi thẳng đơ, nhìn Tương Phinh Đình đánh giá một phen. Mới 15,16 tuổi có thể nghĩ ra biện pháp như thế, thật không đơn giản.
Chỉ là nàng ta làm như vậy có phải vì tốt cho Tương Nhược Lan không? Nàng chẳng lẽ không biết làm như vậy, thứ nhất Tương Nhược Lan tại Hầu phủ sẽ bị đối đãi ra sao? Mặt ngoài là giúp nàng đạt được tâm nguyện nhưng thực tế thì thế nào. Tính cách Tương Nhược Lan dù chủ yếu là do tự mình mà nên nhưng chắc chắn nữ tử trước mắt cũng có phần không nhỏ.
Trong Tương Nhược Lan lạnh xuống, nhìn nữ tử trước mắt mà lòng có chút đề phòng,
Tương Phinh Đình thấy Tương Nhược Lan nhìn như xuyến thấu mình có chút không thoải mái. Cảm giác ngày xưa đường tỷ ngu ngốc, thổ bỉ nay có chút khác thường, vẻ mặt quá trầm tĩnh, ánh mắt quá sắc bén tựa như biến thành người khác.
Tương Phinh Đình rụt tay về, cười khan nói đùa:
– Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên những điểm tốt của muội nhanh như vậy
Tương Nhược Lan nhìn nàng một hồi rồi đột nhiên nói:
– Sao có thể. Chỗ tốt của muội đương nhiên ta nhớ rõ.
Lại hỏi:
– Không biết muội muội muốn tạ ơn như thế nào?
Tương Phinh Đình sóng mắt lưu chuyển, vô hạn kiều mị cười khẽ nói:
– Cái này tạm thời cứ nhớ đó đã, sau này nếu tiểu muội có việc cần nhờ cậy tỷ, tỷ đừng từ chối là được.
Tương Nhược Lan cũng cười nói:
– Tốt lắm, đến đó rồi hay.
Tương Phinh Đình nhìn nàng, người hơi nghiêng về phía trước, dò xét hỏi:
– Hầu gia thật sự đối tốt với tỷ tỷ?
Lúc này, Tương Nhược Lan đã sinh lòng đề phòng nên sẽ càng không nói thật:
– Không thể nói là rất tốt nhưng cũng không tính là không tốt. Bằng không hôm nay hắn cũng không theo ta về nhà.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười không để lộ sơ hở.
Tương Phinh Đình nhìn kĩ sắc mặt nàng, trong lòng biết Tương Nhược Lan vốn là người ăn nói bạt mạng vậy mà giờ đây đã không còn là Tương Nhược Lan mà nàng biết. Nàng thật ra không nghi ngờ nhưng ánh mắt lại ngượng ngùng và thất vọng.
Tương Nhược Lan trong lòng cười lạnh. Có một số người nhìn cũng không ra chỗ tốt cho dù đó có là thân nhân của mình.
Tương gia đúng là không tốt lành gì, sau này ít qua lại thì tốt hơn.
Hai người còn nói chút chuyện phiếm, lát sau đã có nha hoàn đến mời các nàng ra tiền thính dùng bữa.
Vợ chồng Tượng thị và hai huynh muội kia thần sắc khiêm cung cùng Hầu gia và Tương Nhược Lan ăn cơm trưa. Trên bàn, mặt Cận Thiệu Khang không có lấy chút ấm áp khiến cho cha con Tương Hoài Viễn cố ý lấy lòng cũng sượng sùng. Kiều thị lại ra vẻ ân cần chiếu cố Tương Nhược Lan, phi thường từ ái.
Mà Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang cũng không nói một lời. Có điều mọi người đều biết Cận gia quy củ nghiêm ngặt, ăn cơm không được nói chuyện nên cũng không nghĩ nhiều.
Không khí bữa cơm vừa quỷ dị lại vừa xấu hổ cuối cùng cũng chấm dứt.
Sau khi ăn xong, Cận Thiệu Khang cùng Tương Nhược Lan lên xe về phủ.
Lúc trở về vẫn là ngồi xe ngựa của Tương phủ nhưng Cận Thiệu Khang lại muốn đánh ngựa, không cùng Tương Nhược Lan ngồi trong xe. Không phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng cau có của Cận Thiệu Khang, Tương Nhược Lan lại càng vui vẻ.
Hai người trở lại Hầu phủ, trước tiên đến chỗ thái phu nhân nói lại.
Vào đến nơi, thái phu nhân tựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt nửa khép nửa mở, mày nhíu chặt như đang nhẫn nại chịu đau
Một nam tử mặc trường bào màu trắng ngối trước giường, quay lưng về phía bọn họ đang xem mạch cho thái phu nhân. Tóc dài đen nhánh trên cài ngọc quan, vai rộng, bóng lưng bất động có vẻ rất chăm chú.
Cận Thiệu Khang thấy người nọ lập tức đi đến bên người kia, chào hỏi rồi ánh mắt lo lắng nói:
– Lưu thái y, lại làm phiền ngươi.
Nghe Cận Thiệu Khang nói nam tử kia cũng không trả lời mà đợi khi bắt mạch xong xuôi mới đứng dậy, xoay người đáp lễ với Cận Thiệu Khang, mỉm cười nói:
– Hầu gia khách khí, giúp người trị bệnh, giảm đau là trách nhiệm của ta.
Hắn vừa quay người lại, Tương Nhược Lan đã có thể nhìn rõ diện mạo hắn, trong đầu hiện lên một câu: Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc. (Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc).
Người này ngũ quan không quá đẹp nhưng da trắng như ngọc, mày giãn, ánh mắt điềm đạm. Trong mắt có khí chất ưu nhã thong dong, thanh khiết, như minh châu sáng lạn lại rất thuần khiết khiến người ta không tự chủ mà có thiện cảm.
Bất tri bất giác trong đầu Tương Nhược Lan hiện ra tên hắn: – Lưu Tử Căng. Nhưng đáng chết chính là trong trí nhớ, Tương Nhược Lan và hắn còn có chút oán thù.
Tương Nhược Lan này, sao đem đến cho nàng nhiều phiền toái như vậy…
Cận Thiệu Khang cùng Lưu thái y nói xong liền chuyển hướng về phía thái phu nhân, cúi lưng, mặt mày hiện lên sự ân cần:
– Mẫu thân, hôm nay có khá hơn chút nào không?
Thái phu nhân chậm rãi lắc đầu, bộ dáng hữu khí vô lực (không hơi sức) môi hơi động, mi run rẩy, khẽ hừ:
– Đau, cả người đều rất đau
Vẻ mặt Cận Thiệu Khang lo lắng giống như hận không thể thay mẫu thân chịu đựng sự đau đớn này. Thấy Cận Thiệu Khang như vậy, trong lòng Tương Nhược Lan vốn chán ghét hắn cũng có chút kính trọng.
Cận Thiệu Khang quay đầu nói với Lưu Tử Căng:
– Không biết Lưu thái y có cách nào giúp mẫu thân ta bớt đau.
Lông mày dài của Lưu Tử Căng cau lại, vẻ mặt khó xử:
– Thái phu nhân khi sinh mất nhiều máu, dương khí bị tiêu tán, trong khi ở cữ lại bị trúng gió lưu lại di chứng. Tử Căng vô dụng, chỉ có thể kê chút thuốc giúp phu nhân trừ lạnh, tiêu tan tà khí có lẽ có thể giảm bớt sự đau đớn của thái phu nhân, còn ….
Lưu Tử Căng do dự, cũng không phải không có cách nào nhưng phải châm cứu. Nhưng thứ nhất, bệnh thái phu nhân là đau đớn toàn thân đến khi châm cứu cũng sẽ rất đau. Thứ hai là châm cứu cần bỏ quần áo, nam nữ khác biệt rất bất tiện.
Suy nghĩ một chút liền nói:
– Có lẽ là để người xoa bóp tứ chi có thể bớt đau đớn.
Thái phu nhân lắc đầu, thở dài nói:
– Vô dụng thôi, Liễu Nguyệt và mấy nha hoàn đều giúp ta bóp chân, đấm lưng đến tay cũng sưng lên nhưng khi dừng lại thì lại đau. Tối qua bọn họ cả đêm chưa ngủ mà ta cũng không ngủ được.
Cận Thiệu Khang lập tức nói:
– Vậy bảo các nha hoàn luân phiên đấm bóp, chỉ cần có thể bớt đi sự đau đớn của mẫu thân là được.
– Quên đi, xoa bóp lâu bọn họ khổ cực mà ta cũng không thoải mái.
Ngẩng đầu thấy con đầu vẻ ưu sầu, kéo tay hắn an ủi:
– Thiệu Khang, đừng quá lo lắng, qua vài ngày là được rồi.
Cận Thiệu Khang cầm tay mẫu thân, thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
Đúng lúc này lại có tiếng nói vang lên:
– Nha hoàn xoa bóp vô dụng vì các nàng làm không đúng cách, thái phu nhân hay là để Nhược Lan thử xem đảm bảo đêm nay người sẽ ngủ ngon.
Nghe tiếng nói này, mọi người mới nhớ ra trong phòng còn có người. Tất cả đều giương mắt nhìn nàng. Tương Nhược Lan chú ý một chút sắc mặt Lưu Tử Căng. Quả nhiên, Lưu thái y nhìn nàng đầu tiên là nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét và phẫn nộ. Có điều, cho dù là thế trông hắn vẫn cứ ưu nhã, thanh dật.
Bên kia, Cận Thiệu Khang đang buồn bực sao có thể tin tưởng Tương Nhược Lan, tưởng rằng nàng lại nghĩ ra chủ ý gì, quát khẽ:
– Ngươi ở chỗ này làm loạn cái gì? Mau về phòng đi.
Tương Nhược Lan mãi mới có cơ hội lấy lòng thái phu nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua. Nàng không nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Cận Thiệu Khang đi tới bên người thái phu nhân, vươn tay định xoa bóp nhưng chỉ một giây đã có hai bàn tay ngăn cản nàng.
Hai bàn tay một thon dài trắng nõn như ngọc, một hơi đen, trên đó còn có vết sẹo mờ mờ vừa nhìn đã biết là tay võ tướng
Tương Nhược Lan hơi tức giận ngẩng đầu nhìn họ. Nàng không phải là ác ma, cần gì phải phòng bị nàng như thế. Nếu không vì lấy lòng thái phu nhân nàng thèm vào mà làm. Ai chẳng biết xoa bóp vất vả thế nào.
Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước hiện lên chút tàn khốc, trầm giọng nói:
– Ngươi muốn làm gì? Làm loạn thì cũng có mức độ thôi.
Lưu Tử Căng dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng giọng nói có chút khó chịu:
– Tương…. Phu nhân, thái phu nhân thân thể rất không tốt, không chịu được kinh động đâu.
Thật sự là có lòng tốt lại biến thành phá hoại này, Tương Nhược Lan nhướng mày, ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là rất phẫn nộ
Cận Thiệu Khang biết tính của nàng lại tưởng nàng muốn động chân động tay, lập tức bước đến bên cạnh thái phu nhân, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cứng rắn nghĩ thầm, nếu nàng dám ở trước giường bệnh thái phu nhân mà động tay, hắn nhất định sẽ cho nàng biết cái gì là gia pháp.
Tương Nhược Lan hít sâu mấy lần mới đè xuống lửa giận. Nàng là người có mắt, biết lúc này phát hỏa thì chính mình sẽ không có thứ tốt mà ăn.
Nàng nhìn hai người, nhẹ nhíu mi, đôi mắt như hắc ngọc tỏa sáng khiến cho hai người nao nao.
Nàng đầu tiên nhìn về phía Cận Thiệu Khang, khóe miệng hơi nhếch lộ ra ý cười trào phúng sau đó giơ bàn tay trắng noãn trước mắt hắn, chậm rãi nói:
– Hầu gia, đây là tay ta, không phải hung khí.
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy có chút bất ngờ:
– Cái gì?
Tương Nhược Lan sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
– Nếu không phải hung khí, ta cái gì cũng chưa làm, sao ngươi biết là ta sẽ làm loạn.
Nói xong không để ý đến hắn mà nhìn về phía Lưu Tử Căng, ánh mắt lãnh đạm có chút trào phúng khiến Lưu Tử Căng hơi mất tự nhiên.
– Lưu thái y, vừa rồi ngươi từ đâu nhìn ra ta muốn kinh động mẫu thân?
Lưu thái y môi giật giật muốn nói gì đó nhưng cũng không mở miệng, nhưng một bên Cận Thiệu Khang lại nói ra những lời hắn nghĩ.
– Ngươi chưa bao giờ làm loạn? Ngươi vì sao không nghĩ chúng ta sẽ nhìn ngươi như thế?
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình thàn, thong dong:
– Hầu gia, bất kể trước kia ta như thế nào nhưng từ khi gả cho Hầu gia ta đã quyết tâm sửa đổi. Hầu gia ngươi đường đường là tướng quân trấn giữ một phương, ngươi sẽ dùng ánh mắt thành kiến để nhìn nhận mọi chuyện. Ngươi dùng quá khứ để nói ta bây giờ có phải là có chút không công bằng. Cho dù trước kia ta làm loạn thế nào nhưng cũng không phải kẻ không thể thay đổi, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Bây giờ ta nói rõ cho ngươi, ta có thể giảm đi sự đau khổ của mẫu thân, nếu ngươi không tin ta thì đó không phải là ta chịu thiệt mà chính là mẫu thân chịu khổ. Rốt cuộc có muốn tin hay không, Hầu gia tự quyết đinh đi.
Nói rồi chắp tay sau lưng, lui về phía sau, ngẩng cao đầu đứng đó. Bất kể thế nào cũng không thể thua khí thế.
Cận Thiệu Khang nghe nàng nói một hồi mà không nói nên lời, có chút kinh dị nhìn nàng. Nhưng để hắn hoàn toàn tin tưởng, giao mẫu thân cho nàng, lấy sự hiểu biết của hắn với nàng khiến hắn vẫn có chút không thể quyết định.
Trong lúc nhất thời, hắn không ngừng nhìn nàng, hồi lâu cũng không nói gì.
Mà Lưu Tử Căng kinh ngạc hiện rõ trên mặt. Hắn vẫn ở trong kinh thành, với hành vi của Tương Nhược Lan so với Cận Thiệu Khang còn rõ hơn. Tương Nhược Lan sở dĩ hay vung roi chính là nàng cùng người khác tranh cãi, nói không lại người sẽ tức giận ra tay đánh người. Nhưng bây giờ Tương Nhược Lan phản bác dù không dẫn kinh sách, nhưng vẫn có đạo lí của nàng. Đột nhiên Lưu Tử Căng cảm giác Tương Nhược Lan trước mắt có chút xa lạ, không giống trước kia.
Trong lúc ba người mắt to trừng mắt nhỏ, thái phu nhân vẫn không lên tiếng đột nhiên nói:
– Để nàng thử một lần đi!
Tương Nhược Lan vừa mừng vừa sợ nhìn về phía thái phu nhân vẻ mặt vẫn nhàn nhạt đang nhìn mình, không rõ là vui hay giận, thấy Tương Nhược Lan nhìn sang nói:
– Nếu ngươi nói chắc chắn như thế thì tới thử xem. Nếu không có hiệu quả, sau này đừng trách chúng ta không thể tin tưởng ngươi.
– Mẫu thân. Cận Thiệu Khang mở miệng ngăn cản.
Thái phu nhân đưa tay ngăn lại:
– Để nàng thử xem. Dù sao cũng đã không còn cách nào.
– Thái phu nhân yên tâm, ta dù không thể giúp người đoạn bệnh di căn (trừ hết bệnh, di chứng) nhưng đêm nay người nhất định ngủ ngon.
Tương Nhược Lan vui mừng đi đến bên người thái phu nhân, nắm cánh tay nàng, động tác thân thiết khiến thái phu nhân hơi nhíu mày.
Chỉ sợ không có cơ hội, một khi đã có cơ hội, Tương Nhược Lan sẽ đem toàn lực mà biểu hiện.
Tương Nhược Lan quay đầu trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang một cái rồi lập tức quay đầu cười, nhìn thái phu nhân, đôi mắt trong suốt.
– Mẫu thân, chỗ nào người thấy đau đớn nhất?
– Eo, lưng và các đốt ngón tay.
– Mời thái phu nhân nằm lên giường, ta trước giúp người xoa bóp eo, lưng.
Thái phu nhân nghe lời nằm lên giường, chỉ một động tác như vậy mà mồ hôi lạnh ròng ròng khiến Tương Nhược Lan có chút thương cảm. Một người phụ nữ chịu đau như vậy nhiều năm rất đáng thương…
Khí trời cũng không quá lạnh, Tương Nhược Lan vén tay áo để lộ cánh tay trắng nõn, Cận Thiệu Khang nhíu mày mà Lưu Tử Căng vội vàng quay đầu.
Cảm giác được ánh mắt như muốn giết chết người của Cận Thiệu Khang, Tương Nhược Lan mới ý thức được mình vừa làm không hợp lễ nghi, vội buông tay áo xuống, len lén bĩu môi
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!