Phương Hòa sống trong đất liền từ nhỏ nên chưa từng gặp bão.
Tưởng Thần sống ngoài vùng duyên hải từ nhỏ nên đã quen với bão.
Điều đó dẫn tới kết quả là khi thành phố Lam gặp được cơn bão to mấy năm mới có một lần thì phản ứng giữa Phương Hòa và Tưởng Thần hoàn toàn khác nhau.
“Lekima” di chuyển từ nam lên bắc. Mỗi sáng sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Phương Hòa làm là lướt Weibo xem dự báo quỹ đạo đi của bão, sau đó vừa run sợ trước sức mạnh của cơn bão vừa cuống cuồng tích trữ đồ trong nhà.
Tưởng Thần vẫn mảy may bình thản. Mỗi ngày anh đều cam chịu lái xe đến siêu thị đón Phương Hòa và đồng đồ tích trữ, bản thân nên làm gì thì cứ làm đó.
Hai ngày trước khi Lekima chính thức đổ bộ vào thành phố Lam, nơi đây bắt đầu xuất hiện mưa nhỏ, gió to, thời tiết âm u.
Buổi tối, phòng làm việc của Tưởng Thần tổ chức liên hoan. Anh đã làm việc với các đồng nghiệp mấy năm nay, mối quan hệ giữa đôi bên rất tốt, đôi khi kết thúc một dự án lớn trong tay sẽ hẹn nhau ra ngoài uống rượu và trò chuyện.
Lúc yên ổn thì không sao, trước thời tiết như thế này, Phương Hòa không khỏi cảm thấy lo lắng. Tất nhiên cô không thể nói những câu thuyết phục Tưởng Thần như đừng đi, cô chỉ đành dặn dò mấy câu chú ý đến an toàn và giữ liên lạc.
Tưởng Thần liên tục đồng ý, trong lòng lại không mấy để tâm, song anh vẫn ngoan ngoãn mặc quần dài áo khoác, thậm chí còn mang theo áo mưa.
Phương Hòa tiễn anh tới cửa, sau lại lập tức xoay người đi đến trước cửa sổ chờ.
Không lâu sau, bóng dáng Tưởng Thần ngồi xe lăn ra khỏi tòa nhà, đi tới bên cạnh xe.
Mưa bay lất phất, Tưởng Thần không thể che ô, anh lại không chịu mặc áo mưa, cuối cùng đành phải đội mũ áo khoác.
Phương Hòa vẫn không yên lòng, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng hiểu được rằng mặc dù một số việc trông có vẻ không thuận lợi, song Tưởng Thần làm một mình sẽ tốt hơn nhiều.
Ví dụ như hôm nay cô vốn có thể cầm ô đưa anh lên xe, nhưng xuống xe thì sao? Cô không thể săn sóc anh những việc này mãi được, chẳng bằng không nhúng tay vào.
Trong nháy mắt, Tưởng Thần đã nhanh nhẹn tháo xe lăn. Dù không có Phương Hòa nhưng Tưởng Thần vẫn quen việc cất linh kiện của xe lăn ra ghế sau, Phương Hòa thấy thế thì mỉm cười.
Mấy ngày nay trời đầy mây mưa, thật ra Tưởng Thần cũng hơi khó chịu, tuy nhiên anh cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cũng không định để Phương Hòa lo lắng nên anh bật điều hòa sưởi ấm một lúc mới khởi động xe.
Khi Tưởng Thần tới nhà hàng tổ chức liên hoan tình cờ gặp được một người đồng nghiệp, người đó khóa xe trước rồi tới cầm ô giúp anh. Tưởng Thần nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng xuống xe. Chân khẽ run vài cái, anh đỡ lấy rồi để kệ đó, chẳng mấy chốc cũng đỡ.
Một bữa cơm ăn gần ba tiếng, bầu không khí ấm áp không bị ảnh hưởng bởi thời tiết mưa bão. Tưởng Thần cởi hai cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo lên, thỉnh thoảng nói vài câu. Khi anh cười, đôi mắt sáng ngời, mái tóc vừa cắt để lộ vầng trán cao và cặp lông mày ưa nhìn.
Có mấy người uống rượu hào hứng qua kính Tưởng Thần: “Mọi người đều vất vả cho dự án vừa rồi, đặc biệt là Tưởng Thần, tôi kính anh một chén.”
Tưởng Thần cười giơ Coca trước mặt lên lắc lắc: “Tôi còn phải lái xe.”
“Không sao, lát nữa mọi người sẽ đưa anh về. Chị dâu không để ý anh uống rượu đúng không?”
Tưởng Thần cười: “Cô ấy không để ý.”
“Vậy thì uống thôi.”
Anh từ chối mấy câu cũng không thoát, cộng thêm hôm nay tâm trạng thoải mái, cuối cùng cũng uống vài chén.
Có một đồng nghiệp nữ mới chuyển tới qua cụng chén với anh, ánh mắt lơ đãng đảo qua người anh: “Kiến trúc sư Tưởng rất tài giỏi, trong tương lai tôi sẽ phải nhờ đến anh hướng dẫn nhiều hơn.”
Tưởng Thần lễ phép đáp: “Đâu có, mọi người cùng nhau tiến bộ.”
Đồng nghiệp nữ cúi đầu cười khẽ, vuốt mái tóc dài mượt mà, lại hỏi: “Ngoài công việc ra thì anh Tưởng còn có sở thích nào khác không?”
“Tôi cũng giống với mọi người, không có sở thích đặc biệt gì cả.”
“Tôi vừa đến thành phố Lam, không biết có chỗ nào đáng ghé chơi không nhỉ?” Cô ta hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn anh.
Tưởng Thần lẳng lặng nhích người ra sau. Mùi nước hoa của cô ta không quá nồng nặc nhưng rất kích thích, Tưởng Thần bắt đầu nhớ mùi nước hoa thoang thoảng dịu nhẹ mà Phương Hòa thường dùng.
“Tôi không rõ có chỗ nào đáng ghé chơi.” Tưởng Thần đáp: “Nhưng bạn gái tôi rất thích đi chơi, tôi có thể về hỏi cô ấy giúp cô.”
Khi nhắc tới cô, trong mắt Tưởng Thần thấp thoáng nét dịu dàng không muốn xa rời. Đồng nghiệp nữ ngẩn người, cơ thể cứng lại, song rất nhanh sau đó lại khôi phục vẻ nhã nhặn: “Vậy thì không làm phiền anh nữa, tôi tự tìm kiếm tham khảo cũng được.”
Tưởng Thần gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mưa to, hạt mưa rơi rào rào xuống cửa sổ. Tưởng Thần thấy người hơi choáng, có lẽ anh đã uống khá nhiều.
Anh lấy điện thoại ra, không có tin nhắn, nhưng anh lại có cảm giác người ở đầu bên kia đang rúc trên sô pha xem phim, sau đó thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại trên bàn trà lên xem một cái.
Tưởng Thần xoa bóp ấn đường, khóe môi cong lên nở nụ cười quyến luyến, cúi đầu nhắn tin.
—— Em tới đón anh được không, anh uống chút rượu.
Đối phương trả lời rất nhanh.
—— Vâng ạ.
—— Chỗ cũ nhé.
Nụ cười của Tưởng Thần càng sâu.
—— Dạ.
Nửa tiếng sau, Phương Hòa xuống xe, trông thấy Tưởng Thần đang ở trước cửa mỉm cười chờ cô.
“Sao anh không đợi em ở bên trong? Anh uống nhiều không? Có khó chịu không?” Phương Hòa cầm ô hỏi liên tục.
Tưởng Thần lắc đầu, hiển nhiên là nhìn thấy cô nên mới hoàn toàn thả lỏng tựa lưng vào ghế. Lông mày anh rủ xuống, ánh mắt thoáng men say nhưng đáy mặt lại tỉnh táo.
Phương Hòa không khỏi xoa mái tóc ngắn của anh, sau đó vuốt ve khuôn mặt anh: “Mình gửi lại xe anh ở đây, mai qua lấy nhé?”
Tưởng Thần suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi gật đầu.
Phương Hòa bật cười, rõ ràng người này đã say chuếnh choáng, chẳng biết uống vào bao nhiêu: “Vậy thì mình về nhà thôi.”
Khi lên xe, cánh tay Tưởng Thần hơi yếu, Phương Hòa nắm tay anh kéo lên, sau đó vòng qua cất xe lăn vào trong cốp. Cô cất xong quay đầu lại, chợt thấy Tưởng Thần đang giữ cửa xe xoay người nhìn cô, hạt mưa rơi xuống người anh.
“Anh nghiện hứng mưa rồi à?” Phương Hòa nhét tay anh vào trong rồi đỡ anh ngồi ngay ngắn: “Anh thắt dây an toàn vào đi.”
Kỹ năng lái xe của cô cũng tạm được, lúc đó cô đã mua một chiếc ô tô để tiện đi lại, dù sao thì bảy mươi đến tám mươi nghìn Trường An cũng đủ cho cô.
Trời mưa làm đường trơn nên cô phải cẩn thận, mắt nhìn thẳng mặt đường. Trong lúc dừng đèn đỏ cô mới nhận ra Tưởng Thần luôn nhìn mình chăm chú.
“Sao thế anh.” Cô hơi buồn cười, Tưởng Thần uống say không bình tĩnh cẩn thận như mọi khi mà trái lại giống hệt một đứa trẻ ngơ ngác.
Tưởng Thần cúi người cầm tay cô: “Không sao, em cứ lái xe đi.”
Về tới nhà, quần áo của hai người đều ẩm ướt, Phương hòa giục Tưởng Thần đi tắm rửa thay quần áo, anh ngồi yên trên xe lăn, cả người mỏi mệt.
“Em lại đây.” Anh ngửa đầu nhìn, Phương Hòa ngồi xổm xuống, khó hiểu hỏi anh: “Có việc gì thế ạ?”
Tưởng Thần lại nhìn cô như lúc ở trên xe, ý cười trên mặt không thể che giấu. Anh vuốt tóc cô: “Không có việc gì, chẳng qua anh cảm thấy em đẹp hơn so với những người khác, em đẹp nhất thế gian.”
Trước nay anh chưa bao giờ nói vậy, Phương Hòa đỏ mặt: “So sánh chẳng đứng đắn gì cả.”
Tưởng Thần vẫn vui vẻ, anh không nói gì, xoay người quay bánh xe lăn đi tắm, Phương Hòa không yên tâm đuổi theo.
Một người tắm rửa lại biến thành hai người cùng nhau tắm. Cho đến khi tắt đèn nằm trên giường, Tưởng Thần đột nhiên lại gần, vươn một tay ôm cô vào trong lòng ngực.
“Ngày mai trời có mưa to không nhỉ?” Anh ồm ồm hỏi.
Phương Hòa nhớ lại: “Dù sao mưa cũng không nhỏ, sao thế, anh muốn lái xe về à?”
“Theo em thì ngày mai Cục Dân chính có mở cửa không?” Tưởng Thần nghiêng đầu hỏi, Phương Hòa đờ người.
Tưởng Thần duỗi tay bật đèn bàn, trong bóng tối, bóng dáng anh hiện ra như một khung cảnh trong mơ.
Anh lại ngồi dậy, kéo bàn tay của Phương Hòa qua, đặt một nụ hôn nhẹ lên ngón áp út: “Chúng mình kết hôn đi.”
Hết ngoại truyện 1