Giản Thanh khởi động xe.
Xe chạy trên đường về nhà, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng lướt qua.
Cô hỏi:"Tôi quên chuyện gì à?"
Cô nói khá nhanh.
Trong xe tràn ngập hương thơm mát lạnh, Lộc Ẩm Khê hít lấy hơi thở Giản Thanh, hai tay áp lên đầu gối làm ra tư thế ngoan ngoãn, mỉm cười hỏi:"Chúng ta đã không gặp nhau trong bao lâu rồi? Chị nên nói điều gì đó với em đi chứ?"
Người ngồi trên ghế lái có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói: "Đã lâu không gặp à?"
Lộc Ẩm Khê lắc đầu lia lịa: "Không đúng, không phải câu này, hơn nữa chúng ta mới không gặp nhau có một tuần, cũng không gọi là lâu lắm."
Giản Thanh dùng ngón tay gõ gõ vào vô lăng, nhìn về phía trước, chậm rãi suy nghĩ xem nên nói cái gì.
Lộc Ẩm Khê không kiên nhẫn được nữa, hai tai nàng đỏ bừng, trực tiếp hỏi cô: "Chị có nhớ em không?"
Cô là người không biết thể hiện tình yêu, cũng không biết làm thế nào để bộc lộ nỗi nhớ nhung, một chút ý thức tự giác khi yêu đều không có.
Nhân lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, Giản Thanh nhìn lướt qua Lộc Ẩm Khê.
Ánh mắt Lộc Ẩm Khê tràn đầy chờ mong. Đôi mắt trong veo sạch sẽ, có chút thẹn thùng đang phản chiếu hình dáng của Giản Thanh.
Giản Thanh nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp: "Một chút chút."
Câu trả lời rất ngắn gọn súc tích.
Lộc Ẩm Khê không cười, giả vờ thất vọng, nói:"Chỉ có một chút chút thôi à?"
Nàng kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng.
Giản Thanh thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc: "Nhiều hơn một chút chút, vẫn là nhiều hơn như thế một chút."
Chút nhớ nhung nối thành họa, xâm chiếm vào giấc mộng đêm, giấc mộng đong đầy nụ cười của nàng.
Lộc Ẩm Khê nghe xong, khẽ hừ một tiếng: "Cũng chẳng khác gì câu trước cả."
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày hớn hở.
Giản Thanh xoay đầu, nhìn Lộc Ẩm Khê một lần nữa.
Nàng là một cô gái trẻ rất thích hợp để yêu, tinh tế, ngọt ngào, ấm áp, dịu dàng, tựa như tia nắng ban mai, dần dần cứu rỗi tâm hồn cô.
Sau khi nghĩ một lúc, khóe môi Giản Thanh cũng thoáng hiện lên nụ cười.
Nửa giờ sau, các nàng về đến nhà.
Điều hòa trong phòng khách đã được mở từ rất lâu. Sau một tuần bôn ba bên ngoài, Lộc Ẩm Khê không nhịn được liền nằm liệt trên sô pha sau khi về đến nhà.
Giản Thanh ngại nàng đã ở bên ngoài quá lâu liền mang nàng vào phòng tắm, bắt nàng phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ra ghế sô pha chơi.
"Em không có đổ mồ hôi ... em chỉ tiếp xúc với nhiều người thôi mà..." Lộc Ẩm Khê miễn cưỡng đi tắm nhưng miệng vẫn không quên lẩm bẩm lầm bầm oán trách Giản Thanh ghét bỏ mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng thấy Giản Thanh bưng một đĩa hoa quả và một cốc đá bào đến, nháy mắt liền không oán trách cô nữa, nàng cầm đá bào trên tay rồi mở phim lên, ngồi trên ghế sô pha ăn rất thích thú.
Giản Thanh ngồi bên cạnh nàng, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để xem phim cùng nàng.
Nàng hỏi Giản Thanh: "Chiều nay chị có phải đi làm không?"
Giản Thanh lắc đầu: "Tôi không có ca trực, rất rảnh rỗi."
"Chị có muốn ra ngoài chơi cùng em vào buổi tối không?"
"Hẹn hò?"
Lộc Ẩm Khê cười khúc khích: "Cứ xem như là buổi hẹn hò chính thức đi."
Giản Thanh cũng cười cười đồng ý:"Được."
Lộc Ẩm Khê tiếp tục nói: "Vì buổi tối chúng ta đi hẹn hò, vì vậy hiện tại chị nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Công việc bận rộn khiến cô mệt mỏi, cũng không có nhiều thời gian ở bên người mình yêu.
Khi hai người xa nhau, cô cũng không có thời gian trả lời tin nhắn, có khi nàng nhắn tin cho cô vào buổi sáng nhưng mãi đến tận 11 giờ trưa cô mới có thể trả lời được.
Lộc Ẩm Khê nói rất nhiều, ngày thường nếu nàng gặp được loài hoa thơm cỏ lạ nào đều nhịn không được mà gửi cho cô xem, còn miêu tả tỉ mỉ với cô một lúc lâu.
Cả ngày lẫn đêm đều làm loạn, muốn cô chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Chỉ khi nàng tức giận, hoặc giả vờ tức giận thì mới không quan tâm đến cô nữa, sẽ cố tình duy trì khoảng cách.
Có chút dính người.
Cô chỉ có thể ở cạnh nàng vào những ngày nghỉ bù.
Giản Thanh quay đầu lại nhìn Lộc Ẩm Khê, sau đó nhìn vào màn hình TV, nói:"Chút nữa đi, xem hết bộ phim này đã."
Lộc Ẩm Khê nhanh chóng giải quyết xong cốc đá bào rồi đem bộ phim tua nhanh gấp đôi.
Sau khi xem được một nửa, nàng nhận ra thức ăn trong bụng cũng dần tiêu hóa xong liền kéo cô vào phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Có hai phòng ngủ, Lộc Ẩm Khê do dự không biết phải đi đâu.
Phòng của Giản Thanh là phòng ngủ chính, tuy không gian rộng hơn nhưng phong cách trang trí lại lạnh lẽo, không ấm áp như phòng của nàng.
Thấy nàng do dự, Giản Thanh nói: "Tôi đã mua tấm đệm bông mới rồi."
Em có thể đến phòng ngủ của tôi.
Lộc Ẩm Khê trợn tròn mắt, lo sợ người phụ nữ bại hoại này có ý đồ xấu nên nhanh chóng kéo cô vào phòng của mình, đóng rèm lại, bật điều hòa lên:"Đến giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta ngủ thôi."
Khi hai người yêu nhau ở bên cạnh nhau, dù cho không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau thì đã rất hạnh phúc rồi.
Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh đang dần dần chìm vào giấc ngủ sâu liền hôn lên chóp mũi cô, không khí xung quanh dường như trở nên dịu dàng và đầy ngọt ngào.
Sau giờ nghỉ trưa, cả hai đều bận rộn với việc riêng của mình.
Giản Thanh chuyển công việc phải hoàn thành vào buổi tối sang buổi chiều còn Lộc Ẩm Khê thì ở trong phòng để vẽ tranh, nhân tiện vạch kế hoạch cho buổi hẹn hò vào tối nay.
Buổi tối, sau khi trang điểm xong, Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay Giản Thanh cùng bước ra cửa.
Nàng bước đi không yên, luôn thích nắm lấy tay Giản Thanh lắc tới lắc lui.
Giản Thanh muốn lái xe, Lộc Ẩm Khê liền vỗ trán cô:"Chị lấy xe làm gì? Muốn mang than carbon đi hẹn hò à? Chúng ta thuê một chiếc xe đạp rồi đạp đến trung tâm thành phố để chơi đi."
Lúc này là giờ cao điểm nên giao thông đang ùn tắc.
Trung tâm thành phố được coi là khu vực sôi động nhất, các khu phố mua sắm, viện bảo tàng, rạp chiếu phim, phố cổ, trung tâm hội nghị và triển lãm, trung tâm mua sắm lớn đều nằm gần đây.
"Một chiếc?" Giản Thanh nhướng mày:"Em định chở tôi à?"
Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay cô, đung đưa qua lại đi đến điểm thuê xe đạp dưới lầu:"Đương nhiên là thuê xe đạp đôi rồi, hai người chúng ta cùng nhau đạp."
Các nàng thuê một chiếc xe đạp đôi, một trước một sau đạp ở trên đường.
Những chiếc xe ở ngoại vi hóa thành rồng, các nàng thong dong đi qua con phố dài, hướng đến hoàng hôn phía chân trời.
Điểm dừng chân đầu tiên là sân trượt băng trong nhà của quảng trường Ngân Hà.
Lộc Ẩm Khê nói:" Vì em không biết trượt băng nên lúc nào cũng muốn học, nhưng em không học được, chị dạy cho em đi."
"Tại sao em biết là tôi biết trượt?"
"Em từng đến công viên cùng chị vào mùa đông năm ngoái, chị lúc nào cũng nhìn chằm chằm những người trượt băng bên hồ nên em đoán chị đã từng chơi với người nhà của chị khi còn nhỏ. Chị dẫn em gái của mình đi chơi có đúng không?"
Giản Thanh ngồi trên ghế, ừ một tiếng, không nói gì.
Cô rất thích trượt băng. Khi còn nhỏ, cô thường dẫn Nguyễn Khê trượt trên một lớp băng dày trên hồ.
Sau khi Nguyễn Khê rời khỏi thế gian này, cô cũng không còn trượt băng nữa.
Giản Thanh yên lặng thay giày, sau đó kiểm tra lại xem dây giày của Lộc Ẩm Khê đã được buộc chặt hay chưa.
Lộc Ẩm Khê nói:" Loại hoạt động này phù hợp nhất cho một người có thể chơi, người còn lại thì không biết chơi. Chị dạy thì em học."
Giản Thanh búng trán nàng:"Em học đâu ra mánh này thế?"
Lộc Ẩm Khê ôm trán, ý cười trong mắt không hề giảm:"Là học từ phim thần tượng đó."
"Tôi sẽ thu phí dạy học của em." Giản Thanh đứng trước mặt nàng, đưa tay ra:"Nắm lấy tay tôi rồi đứng lên đi."
Lộc Ẩm Khê nắm chặt tay cô, đứng lên, nói, "Học phí là bao nhiêu thế ạ? Người quản lý Giản Thanh của em sẽ trả giúp em."
"Tôi trở thành người quản lý của em từ khi nào thế?"
"Ngay bây giờ, hiện tại, vào giờ phút này."
Giản Thanh cười nhẹ rồi đỡ nàng đến mép sân băng, kiên nhẫn dạy dỗ:" Chúng ta trượt vòng ngoài trước vì ở đây có tay vịn, đợi đến khi em thành thạo rồi thì vào vòng trong; Nếu em cảm thấy sắp ngã thì cứ dồn trọng tâm về phía trước, không được ngã ra sau."
Khi mang giày trượt rồi trượt trên mặt băng, Lộc Ẩm Khê không tài nào đi được, tất cả trọng lượng cơ thể nàng gần như đều đặt lên người Giản Thanh.
Giản Thanh: "Em buông tôi ra rồi giang hai tay ra để giữ thăng bằng đi. Học bước bộ trước, cứ bước như lúc em đi bộ thôi."
"Không được, em sẽ ngã mất." Lộc Ẩm Khê càng giữ chặt cô hơn.
Mặt Giản Thanh không có lấy một chút biểu cảm nào, nghiêm túc nói: "Em còn muốn học hay không?"
Thấy cô cau có, Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng rồi cẩn thận buông tay cô ra vì sợ té ngã.
Nàng không thật sự muốn học hỏi, chỉ muốn nhân cơ hội này để hóa giải khúc mắc trong lòng khối băng này.
Ai mà biết được cô lại dạy khiêm khắc đến như thế..........
Giản Thanh làm một vài động tác mẫu cho Lộc Ẩm Khê xem.
Có lẽ do hằng ngày cô phải dạy học quá nhiều nên cô đã vô tình xem Lộc Ẩm Khê là học trò của mình và dùng bộ dáng nghiêm túc để dạy bảo nàng.
Khi dạy nàng học đứng thẳng xong, Giản Thanh yêu cầu nàng đặt một tay lên lan can, tay còn lại nắm lấy tay cô để học cách trượt.
Lộc Ẩm Khê có đầu óc linh hoạt và nền tảng vũ đạo nên có khả năng giữ thăng bằng rất tốt. Nàng vượt qua nỗi sợ hãi và lạ lẫm, nhanh chóng học được cách trượt trên băng.
Nàng chỉ có thể trượt về phía trước. Nàng phải trượt sang một bên để phòng khi cơ thể mất thăng bằng đột ngột thì có thể bắt lấy lan can để đứng vững.
Giản Thanh đứng trước mặt nàng, mặt đối mặt với nàng. Cô trượt rất linh hoạt, luôn chú ý đến trạng thái của nàng vì sợ nàng té ngã. Cô cũng chuẩn bị tốt tư thế ngộ nhỡ như nàng té ngã, cô sẽ làm đệm lót cho nàng.
Lộc Ẩm Khê cảm thấy hơi hụt hẫng khi học quá nhanh nên không thể tiếp xúc cơ thể với cô nhiều được.
Sau khi trượt ở vòng ngoài hơn một giờ, Giản Thanh nắm lấy tay nàng, đưa đến giữa sân, giữ lấy nàng rồi từ từ trượt.
Lộc Ẩm Khê quay đầu lại nhìn sườn mặt của Giản Thanh, mái tóc dài tung bay trong gió.
Các nàng mỉm cười với nhau.
Giản Thanh đột nhiên tăng tốc khiến tim Lộc Ẩm Khê đập loạn xạ, suýt chút nữa hét lên, nàng đành phải nắm chặt tay cô như một nắm một cọng rơm:"Chậm một chút chậm một chút, chị đi nhanh quá làm em theo không kịp!"
Giản Thanh giả vờ không nghe thấy, ôm chặt Lộc Ẩm Khê, trượt nhanh vài vòng.
Giản Yến đứng từ tầng hai nhìn xuống, nhỏ giọng thì thầm:"Hai đứa ngốc này chơi có vẻ vui."
Cô ta vẫy tay gọi người quản lý đến, đưa thẻ của mình cho hắn rồi sai bảo:"Miễn hóa đơn cho hai quý cô kia đi."
Cuối cùng, cả hai cùng bước ra sân trượt băng.
Điện thoại của Lộc Ẩm Khê kêu lên, nàng được hoàn tiền vui chơi ở đây.
Nàng lấy ra, hỏi:"Có chuyện gì vậy?"
Nhân viên công tác gần đó nói:"Xin chào các quý cô, các cô có thể thoải mái sử dụng dịch vụ miễn phí của chúng tôi."
Giản Thanh đoán ra được manh mối, cô đảo mắt nhìn quanh và thấy Giản Yến trong bộ tây trang màu đen trên tầng hai.
Giản Yến đứng bên lan can nhìn cô. Cô ta cười nhẹ rồi nhẹ nhàng vẫy tay chào.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.