Edit: Khả Khả
Từ sau khi các tân phi nhập cung, Trần Thái Hậu hạ lệnh miễn thỉnh an.
Lão phật gia muốn yên tĩnh, các phi tần không có cách nào để lân la làm thân, chỉ có Vân Kiều vẫn đến như thói quan, đôi lúc chơi cờ với bà.
Linh Nghi ở lại An Khánh Cung để Thái Hậu bớt buồn, mỗi khi Vân Kiều đến, đôi lúc gặp Linh Nghi, nàng cũng sẽ chơi cùng.
Hôm nay, không biết vì sao Linh Nghi nảy ra hứng thú muốn đi thả diều. Các cung nhân lập tức đi tìm diều đủ màu sắc đến cho nàng lựa chọn.
Vân Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên đi với nàng đến Ngự Hoa Viên.
Linh Nghi tuổi còn nhỏ, hăng hái nắm dây diều chạy, không lâu sau liền mệt bở hơi tai, lốm đốm xuất hiện mồ hôi. Cung nữ hầu hạ muốn phóng diều lên cho nàng, nhưng nàng không chịu, lại còn kéo diều vào trong đình.
Vân Kiều lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho Linh Nghi, sau đó lại nghe giọng nói trong trẻo hỏi: “Nương nương có biết thả diều không?”
“Đương nhiên là biết rồi!” Vân Kiều mỉm cười đáp, sau đó đưa nước trà qua, dặn dò: “Cẩn thận chút, coi chừng sặc!”
Linh Nghi nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Nương nương muốn thử không?”
Chuyện này…” Vân Kiều do lự một lúc. Bởi vì với thân phận của nàng, nếu nàng làm thật thì sẽ không còn trang nghiêm trong mắt của người khác nữa.
Ngay sau đó, nàng lại cảm thấy bất lực với phản ứng gần như theo bản năng của mình.
Dường như những quy củ của Lương ma ma dạy nàng lúc trước đã khắc sâu vào xương cốt, cho nên đến hôm nay nàng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ được.
Sau khi gạt đi do dự, Vân Kiều vén lọn tóc mai bị gió thổi ra sau tai, đứng dậy cười: “Vậy để ta thử xem!”
Khi xưa, trước khi trong nhà xảy ra biến cố, Vân Kiều từng là đứa trẻ ham chơi, nàng từng làm ra một con diều, còn so tài với chúng bạn cùng trang lứa ở quê nhà xem diều ai bay cao hơn.
Nhưng lâu rồi chưa đụng đến, nàng đã quên mất bí quyết.
Khó khăn lắm mới bay lên được chút, song, cánh diều không thể thăng bằng, lảo đảo rơi xuống, đáp trên mặt hồ.
Chút tự tin vừa rồi của Vân Kiều bay biến sạch, nàng ngẩn ngơ nhìn cánh diều bị dính nước ướt nhẹp.
Còn Linh Nghi thì lại rất vui, nàng kêu cung nhân trở về lấy con diều khác đến.
Vân Kiều vừa xấu hổ vừa buồn cười, quay về đình tạm nghỉ uống trà.
Nàng nhìn điểm tâm đủ sắc màu trên bàn đá, đang phân vân xem nên ăn miếng nào trước thì nghe giọng nói đầy hào hứng của Linh Nghi: “Phó ca ca!”
Vân Kiều nghi ngờ nhìn theo tiếng gọi, nàng nhìn thấy Phó Dư, đi bên cạnh hắn là Bùi Thừa Tư.
Linh Nghi nhận ra Phó Dư trước tiên, sau đó mới phát hiện vị bên cạnh là Thánh Thượng, nàng lập tức chột dạ lè lưỡi, cười ngại ngùng.
Đợi đến khi hai người tới gần, Linh Nghi lập tức ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.
Lúc trước, Bùi Thừa Tư ở biệt viện của Trần gia, thường hay lui tới chỗ Trần Cảnh, đương nhiên Linh Nghi nhận ra hắn, nhưng chỉ là lúc gặp mặt sẽ chào một vài câu chứ không hề thân thiết.
Nếu so ra, thái độ của nàng với Phó Dư dường như nồng nhiệt hơn.
Bùi Thừa Tư miễn lễ cho nàng, cười nói: “Hình như ngươi và vị Phó ca ca này rất thân thiết nhỉ?”
“Có gặp qua vài lần,” Linh Nghi cười khanh khách, nói: “Phó ca ca đã dạy ta thả diều, huynh ấy rất lợi hại, thả diều cao hơn tất cả người trong phủ!”
Tuổi Linh Nghi còn nhỏ, không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng có thể dùng trực giác để phân biệt được ai thích và có kiên nhẫn chơi với mình.
Cho nên nàng mới vô cùng thích Vân Kiều.
Sau này, Phó Dư cùng thả diều với nàng, cho nên nàng thích thêm hắn nữa
Đối với điều này, Vân Kiều không hề cảm thấy bất ngờ. Từ nhỏ, Phó Dư được mệnh danh là “tiểu ma vương” ở trong trấn, phàm là những gì liên quan đến chơi bời, hắn học rất nhanh, gần như tinh thông mọi thứ.
Trong lúc đang nói chuyện, cung nhân đã lấy con diều khác đến, Linh Nghi như được cứu, vội kéo Phó Dư đi bảo hắn dạy cho mình.
Phó Dư hướng mắt về phía đình gật đầu với Vân Kiều, ý bảo đưa Linh Nghi ra xa một chút.
Bùi Thừa Tư bước vào đình hóng gió, ngồi xuống cạnh Vân Kiều. Gương mặt tái nhợt gần đây của nàng đã có chút sắc hồng, hiện lên chút sức sống, thấy vậy hắn cười hỏi: “Vừa rồi nàng thả diều cùng Linh Nghi sao?”
Ngoài đình có rất nhiều cung nhân hầu hạ, Vân Kiều rũ mắt che giấu cảm xúc, không mặn không nhặt đáp lại.
Bùi Thừa Tư lại nói tiếp: “Nếu nàng thích, thì sau này có thể chơi lúc nào cũng được, không cần câu nệ!”
So với thái độ trước đây, có thể nói là khác xa một trời một vực.
Vân Kiều liếc mắt nhìn hắn, cố nhẫn nhịn, nàng cười châm chọc: “Thánh Thượng không cần tuân theo quy củ nữa sao?”
Nàng còn tưởng, sau câu hỏi này Bùi Thừa Tư sẽ im lặng, nào ngờ hắn lại gật đầu thuận theo: “Không cần nữa!”
Thật ra có rất nhiều quy củ đặt ra mà chẳng mang ý nghĩ gì, cũng chẳng có chỗ nào tốt, nó lập ra đơn giản chỉ để kìm hãm, làm khó người khác.
Năm đó, Bùi Thừa Tư hồi kinh, hắn đã không tán đồng với cách làm của các thế gia, nhưng lại muốn được bọn họ ủng hộ.
Cho nên, hắn cam chịu chấp nhận quy củ đã ban hành. Đồng thời cũng “tròng” những quy củ đó lên người Vân Kiều, hắn đặc biệt cử Lương ma ma đến dạy cho nàng. Tránh để người khác bàn tán sau lưng, nói nàng xuất thân từ nông thôn, không xứng để coi trọng.
Tuy nhiên, đến bây giờ nghĩ lại, nó chẳng có nghĩa lý gì. Nó biến Vân Kiều thành bộ dạng bây giờ, chẳng có chỗ nào tốt cả.
“Nàng không cần kiêng dè gì cả, dựa theo sở thích của nàng, muốn làm gì thì làm đó!” Bùi Thừa Tư nói: “Lúc trước…là ta đã sai!”
Thái độ của hắn bây giờ thật sự rất tốt, ngoài việc quá muộn màng ra thì không có chỗ nào để chê.
Nhưng “muộn màng”, cũng đủ trí mạng rồi.
Vân Kiều nghe xong mặt không đổi sắc, cũng không có cảm xúc gì, chỉ chăm chú ăn điểm tâm, đưa mắt về phía xa nhìn Phó Dư và Linh Nghi thả diều.
Chỉ tốn chút sức, Phó Dư đã thả diều được lên cao, theo hướng gió thổi diều càng bay cao hơn. Vừa rồi con diều kia ở trong tay nàng còn “cứng đầu”, giờ đây rất biết “nghe lời”, không biết hắn đã làm cách nào.
Đợi con diều bay ổn định, Phó Dư cúi người nói gì đó với Linh Nghi, giống như truyền thụ kinh nghiệm cho nàng, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Dường như, Phó Dư cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay đầu lại, đối mắt với nàng, nụ cười càng sâu thêm.
Bùi Thừa Tư vẫn luôn để mắt đến Vân Kiều, đương nhiên sẽ nhìn thấy được “qua lại” của hai người. Tình huống như này thì có là gì, cho dù có tin đồn giữa hai người thì hắn cũng không có lý nào để nghi ngờ nàng.
Nhưng vì Vân Kiều quá lạnh nhạt với hắn, cho nên so ra, khó tránh khỏi chênh lệch.
“Không phải lúc trước đã nói sẽ lựa chọn hôn sự cho Phó Dư sao?” Bùi Thừa Tư nhắc lại chuyện cũ.
Vân Kiều không hiểu sao Bùi Thừa Tư đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, nàng nhíu mày: “Ta không có sở thích kéo thuyền làm mai. Hơn nữa tuổi của hắn không còn nhỏ, việc hôn nhân đại sự hắn có thể làm chủ được, người ngoài xen vào làm gì?”
Phản ứng này của nàng nghe qua như đang mất kiên nhẫn.
Nhưng Bùi Thừa Tư biết, nàng đang bực dọc với mình, chứ không phải là không có kiên nhẫn lo chuyện của Phó Dư.
Tựa như chuyện Thiên Thiên vào cung vài ngày trước, Vân Kiều bực mình vì hắn dài tay, quản đến chuyện của người bên cạnh nàng.
Trong lòng Vân Kiều đã vạch ra giới hạn.
Từ Thiên Thiên và Phó Dư đều nằm trong giới hạn của nàng, hắn cũng từng nằm ở đó, nhưng hiện tại đã bị nàng loại ra ngoài.
Khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, giống như cây gai mắc vào tim hắn, đau đớn khôn nguôi. Nhưng hắn không có cách nào nhổ cây gai ra được, tựa như dù bị tra tấn cỡ nào, hắn cũng sẽ không để Vân Kiều rời đi.
Hai người trầm mặc, nội thị đến thông truyền nói vài vị đại thần tuyên triệu đã chờ ở Tử Thần Điện. Bùi Thừa Tư phá vỡ bầu không khí, đứng dậy nói: “Ta còn chính vụ phải xử lý, không ở lâu được!”
Vân Kiều đứng lên hành lễ cho có lệ.
Không biết là Bùi Thừa Tư muốn để Phó Dư chơi cùng Linh Nghi hay còn lý do khác, mà hắn không lệnh Phó Dư đi cùng.
Đến khi Bùi Thừa Tư đi xa, lúc này Vân Kiều mới đến bên cạnh Linh Nghi.
Phó Dư thấy nàng đến, lập tức đứng thẳng dậy, thừa dịp Linh Nghi không chú ý, hắn thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Kiều giả ngơ hỏi lại: “Hả?”
“Đừng giả ngây với ta!” Phó Dư không dễ dàng bị nàng gạt, đôi mày kiếm hơi nhíu lại: “Ngày đó Thiên Thiên trở về đã nói với ta, muội ấy nói ngươi trông có vẻ không ổn…”
“Thiên Thiên vậy mà đã học đọc cách cáo trạng sau lưng ta rồi, xem ra ta phải tính sổ với muội ấy mới được!” Vân Kiều đánh trống lảng, tựa như đang rất thoải mái pha trò.
“Vân Kiều,” Phó Dư gọi cả tên lẫn họ của nàng, một lúc sau, hắn nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi không muốn chúng ta phải lo lắng thì hãy nói rõ mọi chuyện, để chúng ta cùng nhau giải quyết. Còn hơn ngươi cứ giấu giếm mãi khiến chúng ta phải lo lắng suy đoán lung tung!”
Khi nói lời này, nét cười trên mặt hắn đã không còn, thậm chí còn lộ ra vẻ nghiêm túc, khiến cho Vân Kiều sinh ra cảm giác như bị ai đó giáo huấn.
Vân Kiều muốn nói “không có việc gì to tát cả”, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phó Dư, nàng lại không nói nên lời.
Nàng rũ mi mắt, mũi chân khảy hòn đá nhỏ dưới chân: “Ta tự biết chừng mực!”
Rõ ràng nàng chưa nói gì cả, nhưng dường như Phó Dư có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn hỏi thẳng: “Chẳng lẽ ngươi sợ liên lụy đến ta sao?”
Phó dư không kiềm chế được hỏi dồn dập, nàng bất đắc dĩ nói: “Ngươi phải đổi mạng ở sa trường mới có được ngày hôm nay, cho nên phải cố gắng quý trọng…”
“Ta đánh đổi mạng sống không phải vì quyền thế, danh lợi, mà là vì một ngày nào đó có thể che chở cho người ta muốn bảo vệ!” Phó Dư cắt ngang lời nàng, hắn hỏi ngược lại: “Nếu ngươi gặp chuyện mà ta lại khoanh tay đứng nhìn chỉ vì để bảo toàn địa vị, thì chẳng phải là thật giả lẫn lộn sao?”
Có lẽ hắn không đủ kinh nghiệm, không đủ khéo léo nhưng hắn biết mình rất tỉnh táo.
Quyền thế giống như binh khí nằm trong tay, nên dùng nó để che chở người mình yêu. Nếu cứ lo trước lo sau, lẫn lộn thật giả thì chẳng phải sẽ trở thành công cụ để quyền lực thao túng sao?
Khả: Má ơi, ra đây mà coi nè, con muốn làm Zân Kiều, con muốn đẻ con cho Phó Dư..ư…ư….ư….ư….