Trong doanh trại, Thiên Phúc vừa nghe tin báo không thấy cô, chỉ còn phía cánh rừng biên giới nước Chiêu là chưa đến xem xét. Đột nhiên tim cậu nóng ran, như có thần giao cách cảm, trong đầu cậu vang lên tiếng Loan Châu kêu cứu.
“Nửa binh sĩ ở lại canh gác,một nửa theo ta!”
“Tuân lệnh!”
Nói rồi Thiên Phúc kéo quân chạy ra khu bìa rừng. Một người binh lính chạy trước kêu lên.
“Có người!”
Thiên Phúc lòng nóng như lửa đốt, lao nhanh về. Tên Báu vừa định tuột chiếc yếm của Loan Châu ra thì nghe tiếng bước chân rầm rậm tiến đến.
“Diệp Lan…có người!”
Giọng Thiên Phúc hét lớn.
“Bao vây lại cho ta!”
Nhóm binh lính lập tức thi hành, Diệp Lan vội vàng bỏ chạy, nhưng cũng bị lính chĩa kiếm ép vào vòng.
“Các người…ta là con gái quan Đô đốc đấy!”
Thiên Phúc đi lại cởi áo che cho Loan Châu, đôi mắt cậu hằn lên tia lửa căm phẫn liếc sang tên Báu.
Cậu lao vào đánh hắn không kịp nhìn, vừa đánh vừa chửi.
“Thằng chó dám động vào vợ ta, ngươi tới số rồi!”
Tên Báu đau điếng miệng vừa la oai oái vừa nói.
“Tôi…á đau…tôi chưa làm gì cả…á ối!”
Sau một lúc đánh tên kia đến mức không nhận dạng được. Cậu Thiên Phúc mới quay lại nhìn Diệp Lan, cô ả thấy gương mặt đằng đằng sát khí, vội vàng lùi lại.
“Cậu…là…là Gia Báu bắt cô ta…”
Bốp!!?
“Á!”
“Diệp Lan, cô đến tìm tôi còn đổ tội cho tôi?”
Diệp Lan sửng sốt bởi khi nãy Thiên Phúc đã giáng một bạt tai như trời giáng xuống gương mặt xinh đẹp của cô, lại bị Gia Báu khai tội ra. Giọng cô lắp bắp cầu xin Thiên Phúc.
“Thiên Phúc, cậu phải tin em, em không làm gì cả…”
Thiên Phúc mặc kệ lời van xin kia, cậu đi lại bế Loan Châu lên, lúc này cậu mới để ý thấy nơi đầu cô máu chảy ra bết lại dính đầy cát.
“Vợ tao có mệnh hệ gì, tao cho mày xuống hầu hạ cô ấy!”
Tên Báu nghe vậy thì điếng người, bản chất hắn cậy quyền chứ lá gan nhỏ xíu, nghe giọng điệu lạnh nhạt khô khốc mà hắn sợ đến mức không làm chủ được bản thân, tè cả ra quần.
Quay lại nhìn hai kẻ đang đứng đó run rẩy, Thiên Phúc định mở lời thì ánh mắt cậu nhìn thấy một thứ gì đó, gọi một người binh sĩ đi theo, cậu chỉ vào vật nằm dưới mặt đất.
Đó là một vật người ta thường treo vào chuôi kiếm, được bện từ dây vải, trên vật ấy còn có một mảnh đá nhỏ, Thiên Phúc vừa nhìn đã có chút nghi hoặc, cậu nắm vật ấy trong tay.
“Giải hai người này lên kinh cho ta!”
Diệp Lan hoảng hốt, cô cố tình ngăn cản Thiên Phúc.
“Thiên Phúc, cậu dẫn ta lên kinh cũng được thôi. Nhưng nếu chuyện phu nhân của phó tướng bị đàn ông làm chuyện đồi bại bị đồn ra ngoài. Cậu không sợ bị tai tiếng à?”
Tên Báu cũng nói chen.
“Phải phải đó, chuyện này đâu cần phải làm cho náo loạn lên…”
“Câm miệng!”
Tên Báu bị nạt liền lấy tay che miệng lại, đôi con ngươi bị dọa cho trợn ngược.
Thiên Phúc không quay lại, tay bế Loan Châu đi về doanh trại, cậu vừa đi vừa nói.
“Đúng là ta sẽ bị tai tiếng, nhưng nếu ta im lặng thì há chẳng phải ta chấp nhận để danh dự của phu nhân ta bị nhơ nhuốc! Hoàng thượng đã ban lệnh, ai động vào vợ ta, sẽ xét tội theo Bộ Hình!”
Tiếng vó ngựa vang động cả kinh thành ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, thiên Phúc vẫn tử tế cho hai kẻ kia ngồi xe ngựa mà đi. Cậu cưỡi Hắc Phong, tay ôm Loan Châu phi thẳng vào cổng thành, gương mặt khi nãy còn đầy sát khí thì bây giờ đã trở nên bi thương, cậu sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa.
Công chúa Huyền Vy vừa nghe thái giám báo, cô hộc tốc chạy ra Dinh Quán, còn không quên gọi thái y đi theo. Vừa vào phòng, thấy Loan Châu nằm bất động, gương mặt tái nhợt đi, Huyền Vy bật khóc.
“Chị ấy sao vậy?”
Thiên Phúc như đang suy nghĩ gì đó, nghe công chúa hỏi thì nói.
“Ban khuya Ngọc Liên đi vệ sinh, lại bị Diệp Lan và Gia Báu phục kích đánh trọng thương!”
Huyền Vy nghe vậy thì nghiến răng, cô quay lại hỏi thái y, vị thái y bẩm báo.
“Bẩm công chúa, phu nhân chỉ bị ngất do mất máu, thần sẽ kê thuốc bổ cho phu nhân, hai vị yên tâm!”
Huyền Vy cho vị thái y lui, lại bảo cung nữ đi nấu nước để lau rửa cho Loan Châu, băng bó vết thương cho cô. Thiên Phúc bấy giờ mới nhìn lại vật cậu cầm trong tay, nhớ lại ánh mắt khi người đó nhìn Loan Châu, lòng cậu chợt dấy lên nghi hoặc.
Không lẽ là người đó,không thể nào!
…****************…