Sự kiện trộm tin cơ mật năm đó tuy không có chứng cứ thực chất chỉ thẳng vào Đàm Hi, nhưng trong lòng hai ông cụ đểu sáng như gương, nhìn thấu toàn bộ. Thực ra cũng không khó đoán, ngày xảy ra chuyện vừa lúc là ngày tổ đội hạng nhất trong diễn tập quân sự tiến vào tham quan. Nếu chỉ vậy thì cũng không thể nghi ngờ lên người Đàm Hi. Nhưng mà kỹ thuật về máy tính của “kẻ trộm tin mật” có thể nói là cực kỳ cao siêu. Mà trong tổ đội đó, chỉ có Đàm Hi là có năng lực này. Bởi vậy, khi tuyên bố mệnh lệnh giới nghiêm với Lục Chinh, quân đội cũng thực thi theo dõi Đàm Hi 24/7. Lục Chinh hoàn toàn không biết những chuyện này, nhưng sự nhạy bén vẫn khiến cho anh thầm cảm nhận được có chuyện không đúng. Chờ đến khi hiểu ra, muốn cứu vãn thì chỉ còn lại một phong thư từ biệt để lại cho anh mà thôi. Không có gục ngã, cũng không trốn tránh, Lục Chinh đánh đòn phủ đầu bằng cách làm khó dễ Cố Thị, liên tiếp đó là làm sáng tỏ thân thế của Dịch Phong Tước, mặc dù không thể tạo thành đả kích thực chất gì nhưng cũng đủ làm Dịch Phong Tước khó chịu một đoạn thời gian. Tiếp theo, lại ra tay với Đàm Thị, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Từng bước hoàn thành hết thảy, sau đó anh lại quyết định tạm dừng điều hành Lục Thị, quay về quân ngũ. Lúc đó, hai ông cụ nghe thấy anh nói muốn chuộc lỗi lớn” thay cho Đàm Hi đã không khỏi kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mãi một hồi lâu cũng không có cách nào hoàn hồn. “Cháu... nói gì hả?” Ánh mắt Bàng Diên Chiểu đau đớn kịch liệt. “Lỗ hổng do cô ấy chọc ra, cháu sẽ tới vá.” “Lục Chinh! Cháu điên rồi...” “Cháu rất tỉnh táo. Đây chẳng phải là chuyện các ông vẫn luôn hy vọng hay sao?” “Bảo cháu quay về là coi trọng nhiệt huyết, tài năng, thiên phú, tín ngưỡng của cháu chứ không phải vì những chuyện nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản vớ vẩn đó của cháu!” Từ lúc ngồi lên vị trí kia, Bàng Diện Chiêu cũng trở nên tự thân dưỡng tính hơn, đã lâu lắm rồi ông cụ mới tức giận khủng khiếp như thế. Yêu thương càng sâu thì oán trách càng nặng. Lục Chinh là đứa cháu mà ông cụ lấy làm tự hào, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó hãm sâu vào lưới tình, mất cả lý trí được? Ông Cát cũng mở miệng khuyên bảo: “A Chinh, đừng hành động theo cảm tình như thế!” Lục Chinh không dao động, “Đồng ý thì cháu sẽ ở lại.” “Nếu không đồng ý thì sao, cháu định sẽ làm thế nào hả?” Ông cụ Bàng cứng rắn đáp lời, đôi mắt cũng thuận thế híp lại. Người đàn ông rũ mắt, thật lâu sau không nói gì. Khi Bàng Diên Chiêu tưởng rằng anh sẽ xoay chuyển suy nghĩ thì Lục Chinh lại nhẹ nhàng, bâng quơ mở miệng... “Cháu sẽ tìm cô ấy.” Năm chữ, nhìn tưởng đơn giản nhưng ý tứ sâu xa được che giấu trong đó lại khiến người ta phải chấn động. Điều lệ quân đội Hoa Hạ có một điều khoản rất rõ ràng, tướng lĩnh chưa được sự cho phép đặc biệt thì không được tự mình xuất ngoại, trái lệnh sẽ bị trừng phạt nặng. Nhẹ thì bị tước quân hàm. Mà nặng thì mất mạng. Đặc biệt là Lục Chinh còn có xuất thân từ bộ đội đặc công, tiếp xúc với rất nhiều bí mật trung tâm, hơn nữa quân hàm còn không thấp, một khi tự trốn ra nước ngoài thì sẽ không những bị ra tòa án binh mà còn bị xử lý nữa. Ông cụ Bàng nghe thấy thế thì chấn động cả người. Nhìn vào đôi mắt tràn ngập quyết tâm của đứa cháu ngoại, ông biết anh không nói đùa. Lục Chinh nói được sẽ làm được. Rõ ràng là anh đang muốn liều mạng vì đứa con gái kia! “Người cũng đã đi, cháu cần gì phải nhớ mãi không quên như thế? Con gái tốt còn rất nhiều, sao cứ cố tình phải treo cổ trên một cái cây vậy hả?” Trong mắt ông lão bắt đầu nổi lên vệt nước. Giờ khắc này, ông cụ không còn là lãnh đạo cầm quyền trong tay nữa mà chỉ là một người ông đau lòng thay cho đứa cháu của mình. “Con gái tốt còn rất nhiều, nhưng Đàm Hi chỉ có một. Chỉ cần cháu còn ở đây, cô ấy nhất định sẽ quay về...” “Vậy giờ cháu đang làm gì hả? Cho dù muốn đền bù thì cũng không phải do cháu đền bù, huống chi trước mắt còn chưa có bằng chứng xác thực chứng minh Đàm Hi chính là người trộm...” “Sẽ không có chứng cứ.” Lục Chinh ngắt lời ông cụ, giọng điệu chắc chắn. “Có ý gì hả?” Lục Chinh không đáp lại. Nhìn bề ngoài thì Đàm Hi cà lơ phất phơ như thế nhưng thực ra cô là người cực kỳ cẩn thận. Nếu cô đã dám làm thì nhất định đã suy xét hết mọi tiền căn hậu quả rồi, tương ứng với đó là cũng có đủ biện pháp giải quyết. Cho dù là Yan, hay BW đều là những tồn tại không thể khinh thường được. Bởi vì Lục Chinh đã từng tra qua rồi nên mới dám đưa ra kết luận này. Ông Cát ở một bên càng nghe càng hổ đồ: “Một khi đã như vậy, thế thì tại sao cậu còn...” “Cháu muốn cô ấy quay về với sự trong sạch.” Suy nghĩ quay trở về, ông Cát nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trước mặt, trong lúc nhất thời chỉ thấy vô cùng cảm khái. “Đảo mắt đã bốn năm trôi qua, không ngờ cậu vẫn còn kiên trì... Thôi vậy...” Thật là một đứa trẻ si tình. ỞZurich, vào sáng sớm, sáu giờ mười lăm phút. Đồng hồ sinh học đánh thức Đàm Hi dậy rất đúng giờ. Cô xốc chăn lên, ngồi dậy, còn quay sang đắp chăn cho hai đứa trẻ bên cạnh. Xuống giường, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt, gió lạnh lùa vào khiến cho cô tỉnh táo hơn không ít. Rửa mặt xong, thay một bộ đồ vận động, tóc ngắn rối bù, Đàm Hi túm lấy khăn lông rồi ra cửa chạy thể dục. Bốn mươi phút sau, cô mang một thân đầy mồ hôi quay về. Vừa mới tiến vào phòng ngủ để đi tắm thì hai đứa nhóc đã ngồi dậy, đè ở trên chăn. Chị dụi mắt, em moi ngón chân, thân mình nhỏ bé lảo đảo lắc lư, nhìn y như hai con lật đật nhỏ. “Mę...” “Mommy...” Hai chị em đồng thời duỗi tay ra đòi bế. Đàm Hi đứng cách mép giường ba bước, hai tay bất đắc dĩ xòe ra, “Cả người mẹ toàn là mồ hôi thôi, tạm thời không bế được, ngoan nhé” Nói xong liền lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong liền có tiếng nước truyền ra. Hai nhóc con chị nhìn em, em nhìn chị, ừm... Mặt mày vẫn còn mơ màng, phỏng chừng chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô bé Ngộ Hạ ngả người ra sau, đè người xuống chăn bông, chép miệng, lật người, tiếp tục ngủ. A Lưu cũng học theo, ngã người xuống, nhưng cậu bé đã tỉnh ngủ rồi, sức sống sung túc, tràn đầy năng lượng nên chẳng khác nào con lợn con dui tới dụi lui ở trong chăn.