*Cổ áo chàng xanh xanh.
Dù tâm địa Tống Tử Văn có cứng cỏi thế nào cũng không khỏi mềm nhũn: “Còn giận sao?”
“Vâng.” Cô trả lời rất thành thật.
Người ta quả thực rất tức giận đó. “Thực xin lỗi.” Tống Tử Văn nói lời xin lỗi, đối mặt với cô, những nguyên tắc khuôn sáo đều dường như đồng thời mất hết hiệu lực. “Vậy... trả sách lại cho em.” Ánh mắt Nhiễm Dao lộ ra vẻ2mong chờ.
“Không được.”
“Hừ! Không có thành ý!”
Tống Tử Văn dở khóc dở cười, “Thật sự hay lắm à?”
“Cũng được.”
Người đàn ông trầm ngâm trong chớp mắt, dường như đang tự hỏi một vấn đề đầy tính triết học, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Anh xem cùng em.”
Sách cấm bị thu được trả về cho chủ cũ, Nhiễm Dao mở vị trí đánh dấu trang bằng bookmark ra, cô đã đọc xong gần hết rồi, chỉ còn một5đoạn ngắn mà thôi. Nhưng lồng ngực nóng rực sau lưng làm cô thấy hơi xấu hổ, thật sự không có cách nào tiến vào cốt truyện được. Đặc biệt là Tống Tử Văn còn đang đọc cùng cô nữa!
My God!
Khi đọc tới mấy đoạn miêu tả toàn cảnh nóng, mặt của Nhiễm Dao đỏ rực lên.
Nhưng người đàn ông lại hoàn toàn chẳng cảm thấy xấu hổ một chút nào, “ở đoạn này có một logic sai6lầm, hắn dùng đôi tay giữ chặt cổ tay xinh đẹp của cô, ngay sau đó tách đôi chân trắng nõn của cô ra... Thế là, rốt cuộc người này có mấy tay vậy?”
Nhiễm Dao hoàn toàn hỏng mất, ném sách lại cho anh: “Không đọc nữa! Không đọc nữa! Không đọc nữa!”
“Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi sớm một chút nhỉ?” Người đàn ông ném sách lên tủ đầu giường, ướm lời hỏi. “Vậy đi ngủ thôi.”5Nhiễm Dao nằm xuống. Tống Tử Văn tắt đèn, trong bóng tối, hơi nhếch môi cười. Trước ngày dự sinh một ngày, Nhiễm Dao liền làm thủ tục nhập viện, thế nhưng bụng lại chẳng có một chút động tĩnh nào. Tối, cô muốn về nhà ngủ, “Ở đây toàn mùi thuốc, em thấy không quen.” Tống Tử Văn không khuyên nhủ được nên đành phải thỏa hiệp. Bác sĩ ngẫm nghĩ, lại kiểm tra một lần nữa,3xác định không có vấn đề gì liền vui vẻ cho phép. Tống Tử Văn về phòng bệnh thu dọn đồ. Nhiễm Dao đứng ở cửa chờ, nhìn xung quanh với vẻ buồn chán. Đột nhiên, dưới bụng truyền lên một trận rung động đau đớn. Cô nghĩ là thai máy nên không để ý lắm.
Sau đó, lại có thêm vài trận đau ngắt quãng, “Ai... Con à, hình như con vui vẻ lắm đúng không? Đang đạp hay đá thế hả?”
Qua hai phút, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống đùi, lúc này Nhiễm Dao mới ý thức được sự bất thường, vội vàng kêu lên: “Ông xã.”
Tống Tử Văn quay đầu nhìn cô, “Ngoan, sắp thu dọn xong rồi...”
Hít sâu, lộ ra một nụ cười méo mó với anh ta: “Có lẽ em... sắp sinh rồi.”
Người đàn ông như bị sét đánh.
Từng cơn đau vừa mới bắt đầu, còn lâu mới tới lúc sinh nở, bác sĩ đề nghị thai phụ nên đi lại.
Tống Tử Văn lập tức dìu cô đi lại trên hành lang. Ước chừng một canh giờ sau, cả người Nhiễm Dao đầy mồ hôi, ngồi xổm xuống đất xua tay với người đàn ông, “Không được, em... không đi nổi nữa.”
Tống Tử Văn liền bế cô quay về phòng bệnh.
Bác sĩ tới kiểm tra, “Tử cung mở rồi, lập tức đưa tới phòng chờ sinh đi.” “Người nhà dừng bước, chờ ở bên ngoài.”
Rầm...
cửa đóng lại, Tống Tử Văn đứng sững sờ tại chỗ. Đến khi tỉnh táo lại, lập tức gọi điện thoại báo cho người nhà. Không đến nửa giờ, người của Tổng gia chạy tới, ngay cả ông bà cụ Tống cũng đều có mặt.
“Chẳng phải bảo là dọn đồ về nhà sao? Sao tự nhiên lại sắp sinh rồi?”
“Vào lâu chưa? Bác sĩ nói sao?”
Đầu Tống Bạch bù xù như ổ gà, còn chưa kịp thay dép lê dưới chân, có thể thấy sự triệu hoán của cục cưng là vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt Tổng Thanh cũng sáng quắc, nhìn chằm chặp vào cánh cửa đóng kín kia. Tống Tử Văn nôn nóng đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Chín giờ hai mươi phút, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con cắt đứt màn đêm yên tĩnh.
“Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Con được làm cô rồi!”
“Em em em... em làm chú rồi!”
“Ông à, ông được lên chức cụ rồi đấy.”
“Vậy bà cũng được làm cụ rồi.” Rất nhanh, Nhiễm Dao được đưa ra ngoài, người vẫn tỉnh táo, chỉ có tác dính bết trên cổ, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tống Tử Văn tiến lên cầm lấy tay cô: “Dao Dao...” “Sao mắt anh đỏ thế?” “... Không có gì.” “Bác sĩ nói, em sinh một cô con gái rất xinh đẹp, anh có thích không?” “Thích. Em sinh thì anh đều thích.” Nhiễm Dao mệt mỏi chớp mắt: “Buồn ngủ quá, em ngủ đây.” “Được.” “Vậy anh chăm sóc cho con nhé.”
“Ừ.”
Tống Tử Văn theo Nhiễm Dao về phòng bệnh, lại ở bên mép giường chờ cô đi vào giấc ngủ, thế mà lại còn chưa nghĩ tới việc đi nhìn con mình xem thế nào.
“Anh, em nói này...” Là Tống Bạch. “Câm miệng.”
“Chị dâu ngủ rồi à?” Lúc này, anh ta mới thức thời nói nhỏ giọng xuống, gần như thì thào. “Ừ.”
Tống Bạch vẫy tay, ý bảo anh ta ra ngoài. Tống Tử Văn không nhúc nhích, vẻ mặt không kiên nhẫn cho lắm. “Anh không muốn nhìn đứa bé một chút à? Có phải ba ruột không thể hả...” Mặt mày người đàn ông khẽ nhúc nhích, dém chăn cho Nhiễm Dao rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đứa trẻ đâu rồi?”
“Ở đây.” Bà Bàng ôm cháu gái đi tới cạnh con trai, “Bé ngoan nhà chúng ta thật đáng yêu. Đến bác sĩ cũng bảo là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé mới sinh lại có tóc máu dày rậm như thế này đấy.”
Tống Tử Văn đưa tay ra định bế liền bị bà cụ Tống vỗ vào tay một cái.
Bộp...
Giòn tan.
“Mau đi rửa tay đi đã, rửa sạch rồi mới được bế.”
Vừa lúc Tống Thanh đi rửa tay xong quay ra, “Con rửa sạch rồi, đảm bảo hoàn toàn không còn con vi khuẩn nào nữa. Mẹ, mẹ cho con bị một chút nào, chút nữa anh con mà bể rồi là con chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
“Con cẩn thận một chút đấy...” “Ôi trời, sao lại bé thế này chứ? Mềm oặt.” Tống Thanh quan sát mặt mũi cháu gái, dường như phát hiện ra đại lục mới, cả người tràn ngập hưng phấn, “Mẹ! Mẹ nhìn cái mũi của bé ngoan đi, có phải giống con như đúc không?”
Tống Bạch thò mặt sát lại, “Quả thực là giống thật đấy.”
“Thế à?” Bà Bàng bán tín bán nghi, nhìn cháu gái rồi lại nhìn con gái, “Cháu gái giống cô, bình thường.”
Tống Thanh vui mừng phát điên.
Không đến hai phút, Tống Tử Văn đã trở lại, đón lấy con gái từ trong tay em gái mình.
Một khắc đó, anh ta xúc động muốn khóc. Tống Bạch ho khẽ, ghé sát tại anh ta nói: “Anh, vừa rồi ở bên ngoài phòng chờ sinh, em thấy cả rồi.”
“Không ngờ anh cũng biết khóc đấy?”
“Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không cười anh đâu.” “Xem ra, em ở tòa án Đông thành phố chưa đã đúng không, vậy ở thêm nửa năm nữa đi.”
Tống Bạch cảm thấy cả người đều không khỏe.
Sau khi ở trong bệnh viện ba ngày, Nhiễm Dao chính thức ra viện.
Trong lúc nằm viện, Đàm Hi và Hàn Sóc thay phiên nhau tới chơi với cô, thuận tiện thăm đứa bé.
Bác sĩ nói sức khỏe của cô bé con rất tốt, các chỉ tiêu đều hoàn toàn bình thường. Kế tiếp chính là thời gian ở cữ dài đằng đẵng. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của Nhiễm Dao, bà Bàng kiên quyết bắt cổ nằm suốt hai tháng. Còn tự tay làm thực đơn dinh dưỡng riêng cho cô, vừa lợi sữa lại không làm người béo lên.
Vô cùng tiến bộ và khoa học.
Nhiễm Dao cực kỳ phục và cảm kích bà mẹ chồng này của mình, sau đó còn hỏi bà làm thế nào để khôi phục lại vóc dáng, nghiễm nhiên coi Bàng Bội San như cố vấn của riêng mình. Những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trong phim truyền hình gần như không tồn tại ở Tổng gia. Tống Bạch: “Mẹ mình muốn thành tinh rồi.” Tống Tử Văn: “Rất tốt.”
Tống Thanh: “Nhân tài đó.” Ngày cô bé con đầy tháng thì tên chính thức mới được quyết định... Tống Tử Khâm. Ông cụ Tống đặt, Thanh Thanh Tử Khâm, tỏ vẻ Tổng gia có hai cô con gái.
Bà cô Tống Thanh là vui vẻ nhất. Cô cháu gái không chỉ giống cô mà tên cũng có liên quan với nhau.
Tống Bạch: “Thể lỡ như sau này nhà chúng ta lại có bé gái nữa thì sẽ lấy tên là gì đây?” Ông cụ Tổng liếc nhìn anh ta: “Chẳng phải sau đó còn có câu... Du Du Ngã Tâm* hay sao?” *Thanh Thanh Tử Khâm Du Du Ngã Tâm. Dịch nghĩa: cổ áo chàng xanh xanh Làm lòng thiếp vấn vương. (Hai câu trong bài thơ của Khổng Tử.)
Tống Du Du...
Nghe cũng rất hay.
Hàn Sóc mang thai được bảy tháng thì bị truyền thông chụp được ảnh lộ bụng. Ngày đó, cô và Chu Dịch ra ngoài đi dạo, bởi vì trời quá nóng nên chỉ mặc một cái áo thun nam, nhìn rõ cái bụng đã lớn lên.
Paparazzi chụp được bức ảnh độc nhất vô nhị này xong liền cất bước chạy. Chu Dịch đang định đuổi theo thì bị Hàn Sóc gọi lại...
“Bỏ đi, chụp thì chụp thôi, lười quan tâm.” “Chúng ta công khai sao?” Chu Dịch thử hỏi, tỏ vẻ “dù có thể nào thì anh cũng chấp nhận“. “Anh gọi điện nói rõ ràng với Triệu Thu, để bên chị ấy chuẩn bị một chút.” “He he, anh gọi ngay đây.” Hàn Sóc nhìn hắn đầy khó hiểu, “Anh vui cái nỗi gì chứ?”
“Có... có hả?”
“Ha ha...”
Chu Dịch sờ bụng cô, hơi tỏ vẻ thẹn thùng, “Thì... ai có bảo bối mà chẳng muốn khoe ra, anh cũng đâu phải ngoại lệ.”
Hàn Sóc nhìn dáng vẻ hạnh phúc mỹ mãn của hắn thì đột nhiên thấy sống mũi cay cay.
Từ khi phát hiện ra mình mang thai, cô đã hành hạ Chu Dịch không ít. Nửa đêm nhiệt huyết dâng trào nói muốn ăn gì đó, hắn liền lập tức bò dậy khỏi giường, mặc quần áo ra ngoài mua về cho cô.
Chờ đến khi hắn về thì cô đã ngủ từ lâu, hôm sau lại đột nhiên nói muốn ăn thứ khác.
Hàn Sóc đột nhiên thấy hơi áy náy trong lòng. Tình hình của bọn họ khác với Nhiễm Dao. Nhiễm Dao mang thai không chỉ được nhà mẹ đẻ quan tâm mà Tống gia cũng hầu hạ cô như tổ tông.
Mà Chu gia thì đã lụn bại từ lâu, mẹ của Chu Dịch gần như không qua lại với bọn họ. Xem thêm...Xem thêm...