Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Báo cáo đánh giá này cũng có người của Thiên Dụ tham gia, vì thế đổng sự Hứa cũng không cần nghi ngờ tính chân thật của nó.”

Hứa Cường cười mỉa, anh ta cũng muốn nghi ngờ lắm, nhưng bên trên bản đánh giá này nói có sách, mách có chứng rồi, ngay cả phương pháp tính toán, đo lường cũng rất rõ ràng, anh ta căn bản chẳng tìm được một điểm nào để phản bác cả.

Vốn dĩ năng lực nghiệp vụ của anh ta, đặc biệt trong mảng khai thác thị trường là số một số hai ở Thiển Dụ này, không ngờ Hứa Nhất Sơn còn biến thái hơn. Tháng trước, người này kéo được về cho công ty ba trăm triệu, bằng anh ta làm nửa năm rồi.

“Đổng sự Hứa còn có thắc mắc gì về sự sắp xếp này nữa không?”

“... Không.”

Đàm Hi nhếch môi, nếu xét riêng về năng lực nghiệp vụ, cô thừa nhận Hứa Cường là một người rất có năng lực, thế nên cô mới điều anh ta tới vị trí phó giám đốc. Nhưng chiếu số mà người này sử dụng quá không có quy củ, cần phải có người ở bên trên trấn áp, nếu không sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.

Tất nhiên, Hứa Nhất Sơn liền trở thành người được chọn.

Cô rất mong chờ, xem hai tên lưu manh này rốt cuộc sẽ làm được tới mức nào.

“Vậy hai chức vị này về sau sẽ không thay đổi sao?” Hứa Cường uống ngụm trà lạnh vào rồi lại ướm hỏi.

“Vẫn là câu nói cũ, ai có năng lực người đó lên, khi năng lực cá nhân không còn tương xứng với chức vị nữa thì không thể tránh khỏi sự điều động.” Trả lời rất công tâm làm người ta không bắt bẻ được gì.

Hứa Cường bực bội nhíu mày, theo bản năng xoay cái cốc trong tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Đàm Hi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đàm Hi cũng không hỏi, không thúc giục, để anh ta từ từ nghiền ngẫm.

Cuối cùng, người đàn ông nghiến răng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Đàm Tổng, cô là người sáng suốt, tôi cũng không vòng vo. Nói vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể ngồi lên cái ghế của Hứa Nhất Sơn? Cô cho tôi một câu trả lời chắc chắn luôn đi!”

Người này đúng là dám hỏi, nói dễ nghe một chút thì gọi là thẳng thắn, còn nói không dễ nghe chính là không có mắt nhìn.

Người làm công ăn lương hơi có chút đầu óc đều sẽ không biểu hiện ra sự cuồng nhiệt theo đuổi với chức vị ở trước mặt lãnh đạo của mình, mặc dù có cũng nên dùng phương thức biểu đạt uyển chuyển, tuyệt không bao giờ nói thẳng ra như tên Hứa Cường ngốc nghếch này.

Có điều như thế cũng tốt, liếc mắt là có thể nhìn thấu, không giống như Vương Văn Phong lúc nào cũng quanh co lòng vòng, đeo một cái mặt nạ trên người.

“Anh muốn làm giám đốc à?” Đàm Hi nhướng mày.


Hứa Cường ho khẽ, “Cô cũng biết đấy, lúc trước tôi vốn ngồi ở vị trí này, giờ thình lình bị đẩy xuống làm phó, thật sự rất mất mặt.” Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nữa.

“Nhưng năng lực của anh không bằng Hứa Nhất Sơn, sự thực bày ra trước mắt như thế.”

“Thế nên tôi mới hỏi cô là có phải chức vị cứ thế cố định luôn không, lỡ như... sau này tôi mạnh hơn hắn mà vẫn làm phó, chẳng phải là quá ức hiếp người ta à?”

“Chuyện này đồng sự Hứa cứ yên tâm. Cứ nửa năm sẽ có một lần đánh giá với từng cá nhân trung và cao tầng, nếu cần thiết, chức vị cũng sẽ điều chỉnh cho tương ứng.”

Sau khi Hứa Cường nghe xong liền thở phào một hơi, “Ồ! Thế mới đúng chứ, ai có năng lực người đó lên thôi, không còn gì công bằng hơn nữa.”

“Nhưng mà có chuyện này tôi cần phải nhắc nhở đồng sự Hứa.” Trong mắt Đàm Hi xẹt qua ánh sáng lạnh, mang theo áp lực không ngừng dồn về phía anh ta, “Hết thảy đều nằm trong tiền để cạnh tranh công bằng, một khi vượt rào, vậy thì thực xin lỗi, ngày tháng về sau của người đó sẽ không được tốt lành gì đâu.”

Ánh mắt Hứa Cường hơi lóe lên. Vừa rồi anh ta cũng nghĩ tới xem nên dùng thủ đoạn nào để kéo Hứa Nhất Sơn xuống, không ngờ lại bị cảnh cáo nhanh như thế.

Lặng lẽ cười hai tiếng, “Đàm Tổng nói gì vậy? Chúng ta đều là người làm ăn đúng đắn, đàn ông càng phải quang minh lỗi lạc, sẽ không giống đám phụ nữ hay lục đục nội bộ với nhau đầu, cô cứ yên tâm đi.”

“Như vậy là tốt nhất. Nhưng mà, nếu có ai đó chơi đâm lén sau lưng thì tôi tin là Hứa Nhất Sơn cũng sẽ không bị động chịu đòn đầu. Dù sao anh ta cũng là người do tôi một tay đào tạo ra, làm gì đến mức không chịu nổi một đòn?”

Hứa Cường chỉ có thể cười phụ họa theo.

Sự kiêng kỵ đối với Hứa Nhất Sơn ở trong lòng lại tăng thêm một phần. Ha, hóa ra là người do Đàm Hi tự tay dẫn dắt...

Uống hết ly trà lạnh, Hứa Cường cáo từ.

“Khoan đã.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng, giọng cũng trở nên lạnh hơn.

“Đàm Tổng còn có việc gì sao?”

“Lần sau vào văn phòng của tôi nhớ phải gõ cửa, đây không phải cái chợ.”

Cả người Hứa Cường cứng ngắc,“... Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.”


“Không có lần sau.”

“Được.”

“Phiền đồng sự Hứa sau khi ra ngoài thì thuận tiện đóng cửa lại, sau đó bảo Sara vào đây giúp tôi.”

Hứa Cường xám xịt rời đi.

Lúc tới hùng hổ bao nhiêu thì lúc rời đi lại ủ rũ bấy nhiêu.

“Khụ! Cô thư ký, tên Sara ấy, Đàm Tổng bảo cổ vào trong.”

Động tác của cô gái đang đứng sửa sang lại tài liệu hơi khựng lại, lúc xoay người đối mặt với Hứa Cường thì không khỏi rụt cổ.

“Nhìn cái gì mà nhìn hả? Bảo cô đi vào...” Nói xong, đùng đùng nổi giận rời đi.

Sara mím môi, đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.

Đứng ở trước cửa, hít sâu, sau đó giơ tay gõ ba cái.

Cốc cốc cốc...

“Mời vào.” Bên trong truyền ra giọng nói đạm mạc của Đàm Hi.

Cô ta đẩy của tiến vào.

“Đàm Tổng, có gì phân phó không ạ?”

“Giúp tôi pha một ly cà phê.”


“Vâng.” Không khỏi âm thầm thở phào.

Năm phút sau.

Cô gái lại một lần nữa đẩy cửa đi vào, “Cà phê đã pha xong rồi ạ, cô từ từ dùng.”

Đàm Hi bưng ly cà phê lên, vừa đưa tới sát miệng đã dừng lại, liếc nhìn vào bên trong ly, “Thêm sữa à?”

“Vâng.”

“Pha lại.”

Sara ngạc nhiên, cẩn thận nhìn về phía Đàm Hi, thấy cô không có vẻ gì là tức giận mới thoáng yên tâm, cúi đầu đáp, “Vâng.”

Lại qua năm phút nữa.

Ly cà phê thứ hai được đặt xuống trước mặt Đàm Hi. Cô cũng không vội vã cầm lên mà xem nốt tờ tài liệu cuối cùng, ký tên rồi mới duỗi tay cầm lấy, vẫn cứ không uống mà chỉ đặt dưới chóp mũi nhẹ ngửi.

“Cho đường à?”

“Vâng.”

“Pha lại.” Nói xong liền đặt ly cà phê xuống tấm lót ly, chất lỏng sánh lên tràn ra khỏi miệng ly, tràn xuống bàn làm việc.

Cánh môi Sara mấp máy hai cái, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, cũng cảm thấy bị tổn thương.

Nhưng vẫn cứ không nói gì, chỉ yên lặng rút khăn giấy lau khô bàn làm việc rồi lại bưng ly cà phê chưa được uống ngụm nào ra ngoài.

Năm phút sau, ly thứ ba được mang vào.

Sara chẳng khác nào cô con dâu chờ mẹ chồng lên tiếng, cúi đầu đứng ở một bên, không nhìn ra được thái độ gì ở trên mặt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn cứ bị ghét bỏ như trước... “Không thêm sữa, không thêm đường, bảo tôi phải uống thế nào hả?”

Lúc Đàm Hi nói, mắt cũng không hề nhàn rỗi, bởi vậy thực dễ dàng phát hiện đối phương đột nhiên siết chặt nắm tay như thể đang nhẫn nhịn tới cực điểm, chỉ có thể dùng cách này để áp chế mình.

“Hình như cô có chuyện muốn nói?” Giọng điệu hài hước nhưng âm sắc lại trầm và lạnh.


Vừa nghe thì cảm thấy như đang cười nhạo, rõ ràng là có ý trêu cợt, lấy chuyện này làm niềm vui.

Sợi dây căng ra cuối cùng cũng đứt, cọng rơm đè chết con lạc đà.

Sara không thể nhịn nổi nữa, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt bị lửa giận làm cho sáng quắc.

“Đàm Tổng, vừa rồi người nói không cần sữa, không cần đường là cô; giờ đòi thêm cả hai thứ cũng là cổ, trêu đùa tôi vui lắm đúng không?”

“Xem vẻ mặt hiện tại của cô thì đúng là rất thú vị đấy.”

“Cô!” Sara cắn chặt môi dưới, “Tuy rằng cô là chủ, nhưng cũng xin cô hãy biết tôn trọng người khác!”

“Ô? Ý của cô là tôi không tôn trọng cô à?” Đàm Hi nhướng mày.

“Ha...” Một nụ cười trào phúng hiện lên trên khóe môi, hốc mắt Sara đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng quật cường.

Rám...

Tay đập mạnh xuống bàn, khí thế của Đàm Hi đột nhiên bùng nổ, “Vớ vẩn! Đã làm sai chuyện còn trách tôi không tôn trọng cô, thật khó tưởng tượng được là cô làm thế nào mà ngồi được vào cái vị trí này!”

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe, “Tôi... thi vào bằng chính thực lực của mình, tại sao cô lại có thể nói tôi như thế chứ?”

“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào chuyện vừa rồi cô dám tranh cãi với tôi thì đã không đủ tư cách làm thư ký cho tôi rồi.”

“Thư ký thì xứng đáng bị cô mắng, bị cô giày vò?” Sara tức giận đến mức hai má đỏ bừng.

“Chậc chậc...” Đàm Hi đánh giá cô ta từ đầu xuống chân một lần, dường như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, “Tôi rất tò mò, trước đây rốt cuộc cô đã từng trải qua đào tạo thư ký chuyên nghiệp không thế? Bởi vì biểu hiện của cô hoàn toàn không hợp cách, thậm chí điều cơ bản nhất là nhìn mặt đoán ý cũng không làm được.”

“Đầu tiên, tôi bảo cổ pha cà phê, cô có từng hỏi khẩu vị của tôi không hả? Cứ tự cho là đúng thêm sữa rồi lại thêm đường, bị tôi phủ định một hai lần còn không biết mở miệng hỏi, chỉ sợ cô không phải đang làm thư ký mà là làm tổng tài đấy.”

“Tiếp theo, tôi có bảo không thêm sữa hay không thêm đường không? Nghe cho rõ, cái tôi muốn là một phần ba sữa và hai miếng đường. Rất hiển nhiên, cô còn không có tư duy đo lường cơ bản nhất, vậy tự nhiên làm việc, làm người cũng chẳng khá hơn được.”

“Cuối cùng, bị mắng còn không biết tỉnh lại, còn dám oán giận trong lòng với lãnh đạo của mình, không chịu được ấm ức, cũng không khống chế được sự nóng giận của bản thân. Thực xin lỗi, cô là thư ký kém nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai.”

“À, còn nữa, lúc Hứa Cường xông vào, cô không chỉ không ngăn người lại được mà kỹ năng cơ bản nhất là kéo dài thời gian cũng không làm xong. Tôi nổi giận, cô còn không rõ lý do, rõ ràng là mắt nhìn và sự nhạy bén của cô thật sự làm người ta không dám khen tặng.”

“Nói tóm lại, cô không thích hợp với vị trí này.” Đàm Hi nói xong liền trực tiếp gọi thẳng máy nội bộ tới phòng nhân sự, “Bảo Châu Miễu lên đây một chuyến. Tôi muốn nhìn xem, cô được người ta thuế về như thế nào!”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!