Trình Tiểu Bân cười nói với thầy Huy "Cám ơn suất ăn một tháng của thầy nha ". Anh rời đi trong ánh mắt oán trời trách đất của thầy ấy.
Cả trường đang chìm trong tiết 5, và tâm lý chuẩn bị được giải thoát khỏi một ngày học hành mệt mỏi. Ôn Nhược Hi đang nhìn học sinh đối đáp tiếng Anh với nhau, em Kim Dung bình thường học rất giỏi, nghe nói còn là cái phao của Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên lớp bên kia, nghe cách phát âm của em ấy thì đúng là học khá ổn.
Đột nhiên Mọt Sách thả lỏng cuốn sách trên tay xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn, miệng chạy nước bọt rồi cười hô hố như điên dạy, vò đầu bức tọc. Sau đó nhãy lên bàn đứng trên đó tháo dây nịt ra quơ quơ.
Miệng thì la hét, còn đang cởi nút áo, cởϊ qυầи. Bọn con gái trong lớp la lên um sùm, tiếp theo lại có thêm 2 em học sinh nam lẫn nữ cũng có tình trạng tương tự. Ôn Nhược Nhược Hi cũng là lầ đầu gặp trường hợp này. Nhưng cô cũng nhanh lấy lại bình tĩnh, bảo mấy em học sinh nam chế trụ lại. Còn mấy em nữ thì giữ bạn nữ kia lại.
Bên lớp của Hạ Tử Hiên cũng có tình trạng như vậy. Người gặp nạn là Hứa Tiên và hai thằng đàn em trong nhóm đại ca Long, nhận thấy không ổn từ sớm Hạ Tử Hiên đã nhanh chóng khống chế Hứa Tiên, còn kêu đại ca Long bắt đàn em mình lại.
Giáo viên trong lớp nhanh chóng báo tình hình lên giám hiệu nhà trường. Nghe thấy tiếng la của lớp kế bên, cô đoán bên đó chắc cũng gặp chuyện rồi, biết được tiết cuối là của Ôn Nhược Hi, cô sợ cô ấy bị gì vội chạy nhanh qua xem.
Nhìn thấy đám học sinh bị bạn bắt lấy cô mới nhẹ thở ra, đi đến xem Ôn Nhược Hi có sao không "Không sao chứ ?
Ôn Nhược Hi gật đầu "Bên kia cũng gặp tình trạng này ?"
"Đúng vậy".
"Áo Hiên sao mà dơ vậy ?". Cô nhìn khắp người Hạ Tử Hiên, ngoài trừ cái mặt vẫn còn sáng sủa ra thì toàn thân đề dính vớt dơ, y như mới lăn dưới đất vậy.
Hạ Tử Hiên cười cười, dù đã cố giữ sạch như thi đấu dưới cát không bị dính cát thì cũng không được. "Vừa rồi tôi học thể dục mà".
Ôn Nhược Hi khoanh tay cười như không cười nhìn cô "Sao có đến 10 lớp hôm nay học thể dục, không thấy ai dơ như Hiên ?!".
"Sao mà không, Nhược Hi thấy nhỏ Tú lớp thầy Huy chưa. Nó còn dơ hơn tôi, dám chắc còn dính cát tới trên đầu luôn chứ".
"Em ấy xin nghỉ về rồi, tôi không thấy ". Hạ Tử Hiên hết cách, cải không lại.
Đúng lúc cấp cứu tới còn có công an, cho nên giải vây cho cô được một lần. Mọi người đưa học sinh có biểu hiện kỳ quái đến bệnh viện. Cũng tới giờ tan học nên Ôn Nhược Hi và Hạ Tử Hiên cũng đi, sẳn tiện thăm bé Hiền luôn.
Lúc này, bệnh viện đông chật người nhìn mà muốn ngộp thở. Nào là hiệu trưởng và các giáo viên chủ nhiệm, nào là người nhà học sinh, tiếng hỏi han lo lắng, lẫn trách móc vang vang khắp hành lang bệnh viện.
Có một bác gái lớn tuổi đang la mắng Ôn Nhược Hi "Cô là cô giáo chủ nhiệm cái gì đó, để học trò mình bị ra nông nỗi này hả ? Nếu cháu nội tôi có chuyện gì xem cô làm sao chịu trách nhiệm". Bà la hét muốn lủng màn nhỉ người nghe.
Ôn Nhược Hi hơi cuối đầu, cái gì cô cũng là lần đầu đối mặt.
"Bà, xin lỗi. Đây là chuyện ngoài ý, nhà trường và cảnh sát đang tích cực điều tra". Cô ôn hòa trả lời.
Bà lão lại tiến lên một bước hùng hổ nói "Điều tra, lỡ cháu trai cưng của tôi mà mất sợi tóc nào tôi nhất định sẽ kiện cô tới mất việc".
"Bà bình tĩnh một chút".
Bà lại tiến thêm, Ôn Nhược Hi lùi một bước lại rơi vào vòng tay ấm áp của người nào đó, cô quay đầu nhìn thấy Hạ Tử Hiên đang mặt đen kịch nhìn bà lão kia.
Hạ Tử Hiên đi lên chắn giữa hai người, che chở Ôn Nhược Hi an toàn phía sau. Tay cô ấy nắm chặt tay Ôn Nhược Hi, mỉm cười nói với bà lão "Bà à, bà là bà nội của đứa cháu cưng nào vậy ?"
"Mày là nhỏ nào, hỏi cháu tao làm gì ?"
"Vì để tiện nói rõ cho bà biết. Thứ nhất chuyện ngộ độc thực phẩm này không liên quan gì tới cô giáo chủ nhiệm, thứ 2 nếu cháu bà có chuyện gì, người bà nên kiện là công ty bán đồ ăn".
"À mà con nên nhắc nhở bà, nơi này là bệnh viện. Bà nên giữ im lặng một chút, kẻo lại mất mặt gia đình giàu có của bà"
"Mà quên nói vớ bà, không được nói chuyện văn nước miếng lên mặt Nhược Hi".
Sau đó cô nắm tay Ôn Nhược Hi rời đi. Mất 2 giây sau bà lão mới phản ứng lại, chửi bới um sùm phía say hai người "Con nhỏ mất dạy, mày dám hỗn với tao".
Ôn Nhược Hi cười cười, cô gái này phản bát người còn rất có tri thức. Cô vì trở lại bản thân là giáo viên bên đứng cải nhau với một bà lão, lại còn là người nhà của học trò lớp cô chủ nhiệm. Dù nói thế nào cũng không đúng.
Nhưng Hạ Tử Hiên lại khác, cô nghĩ ngoại trừ dì Phượng ra thì cô ấy không sợ ai .
"Sao dám nói với người lớn như vậy ?". Đến góc hành lang thì hai người dừng lại, Ôn Nhược Hi mỉm cười hỏi, Hạ Tử Hiên lấy khăn giấy lau lau mặt giúp cô, cứ như là bà cụ đó thật sự nói chuyện văng nước miếng lên mặt cô vậy.
Cô ngăn lại cái tay kia "Được rồi, mặt tôi không dơ tới vậy đâu". Hạ Tử Hiên cười cười "Mấy bạn ổn hêt rồi, bé Hiền tôi cũng đi thăm rồi. Giờ về nhà thôi".
"Hiên về trước đi, bạn tôi từ Sài Gòn xuống đây công tác. Hôm nay tôi đi ăn tối với anh ấy".
Hạ Tử Hiên nghe thấy thì hơi nhíu mày, bạn ở Sài Gòn lại còn là con trai. Mùi nguy cơ ngập tràn, cô cười cười giả vờ không để ý "Ừa, vậy tôi về trước".
Thật ra cô cũng không rãnh rỗi, Trình Tiểu Bân đã sớm chờ cô trước cổng bệnh viện, cậu nhỏ chắc chắn lại đi hẹn hò, cô về nhà cũng không có cơm ăn, hôm nay Ôn Nhược Hi lại đi hẹn hò. Cô đúng là đứa trẻ đáng thương, vì vậy đành đến chỗ Trình Tiểu Bân cọ cơm, sẳn bàn chuyện hôm nay, từ khi cậu ấy thuê trọ ở đây cô cũng chưa tới coi.
Trình Tiểu Bân đang ngồi quán cà phê lê đường trước cổng. Một trinh sát vừa báo tin xong liền rời đi. Anh ngồi một chút đã thấy Hạ Tử Hiên đi ra, cô bước đến ngồi xuống.
"Bên trinh sát vừa báo, đang tiến hành điều tra. Theo lời chị thì đã đem loại nước mới đi xét nghiệm, ngày mai sẽ có kết quả".
"Đội trưởng vừa gởi thông tin một loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới. Lapin này có thể tạo ra ảo giác làm điên đảo đầu óc. Bọn chúng pha vào các loại nước đóng chai. Còn chưa biết chính xác là loại nào, cần kiểm chứng lại".
Hạ Tử Hiên vừa uống nước vừa trầm tư lắng nghe Trình Tiểu Bân nói, hết thuốc phá thai lại thêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Bọn này qui mô cũng rộng quá rồi.
Bỗng dưng Trình Tiểu Bân vỗ vai cô "Đội phó chị xem". Cô ngước mắt nhìn theo hướng cậu ấy nhìn. Ánh mắt chợt mở to, không phải vì người cô nhìn thấy là Ôn Nhược Hi, mà vị người đứng cạnh cô ấy là Phan Đình Khải.
"Cô giáo kim hàng xóm của chị kìa. Em ấy đi với ai vậy, xem ra rất xứng đôi ". Hạ Tử Hiên nghe thấy mà cười khẩy.
Anh ta tươi cười đang đứng bên đường nói chuyện với cô ấy, sau đó mở cửa ghế láy phụ để Ôn Nhược Hi ngồi vào. Người này đã lâu rồi cô không gặp, chồng sắp cưới của cô. Bây giờ lại ân cần vơi người con gái khác, mà người đó lại là người cô có cảm tình. Thật nực cười mà, cô rất bình tĩnh móc điện thoại ra chụp lại hình ảnh hai người họ.
Trình Tiểu Bân cảm thấy tò mò, anh không hề biết rằng người đàn ông kia là chồng sắp cưới của đội phó nhà mình. Nhưng cô lại khong khóc không nháo, không đau lòng, chỉ là nhẹ lưu lại chứng cứ.
"Chị chụp lại làm gì ?"
Hạ Tử Hiên chỉ cười "Sau này cậu sẽ biết. Cô ấy là hàng xóm của tôi, nên quan tâm chút. Dì ba muốn tôi làm gián điệp ". Câu giải thích hợp lý, đánh tan nghi ngờ của cậu ấy.
Cô bấm gửi thông tin kèm hình ảnh của Phan Đình Khải cho một trinh sát ở Sài Gòn, cô muốn tìm bằng chứng để sau này anh ta không còn chối cãi được. Cái sai của anh là quen một cô gái làm cảnh sát như cô. Anh đấu không lại với cảnh sát hình sự rồi.
Điều làm cô cảm thấy khó chịu lẫn khó hiểu là tại sao Ôn Nhược Hi lại có quen biết, lại còn tin tưởng đi cùng anh ta, cô nhất định phải điều tra rõ mới được.
Hạ Tử Hiên đứng lên "Đi thôi, hôm nay chị ăn cơm ké em".