Giờ phút này Tưởng Thịnh Hòa quỳ một đầu gối, muốn lau nước mắt cho cô, giơ tay không chạm vào gương mặt của cô, còn chưa đeo nhẫn cho cô, lại không tiện trực tiếp đứng lên.
"Đừng khóc." Anh lấy micro ra, đè thấp giọng nói.
Nhiều khách dưới sân khấu nhìn bọn họ như vậy, Lạc Kỳ không để ý tới nước mắt, không kịp chờ đợi mà đưa bàn tay cho anh: "Em đồng ý."
Tưởng Thịnh Hòa cầm micro lên, cười nhìn cô: "Anh còn chưa nói hết lời thề cầu hôn."
Lạc Kỳ nhắm ngón áp út ngay chiếc nhẫn, "Không cần nói nữa, em đồng ý." Nói xong thì quẫn bách không thôi.
Bên dưới lại là một trận cười vui.
Tưởng Thịnh Hòa dở khóc dở cười, cô là hận không thể tự đeo nhẫn, không cho anh quỳ nữa. Anh không cảm thấy có gì cả, quỳ lâu một chút nữa cũng được.
Đeo nhẫn xong, anh đứng lên ôm cô đến trước người, một bên hôn lên cô, đưa micro cho người chủ trì.
Giao sân khấu cho người chủ trì, sự chú ý của khách bị chuyển tới người chủ trì bên kia, anh dẫn Lạc Kỳ đi ra phía sau sân khấu.
Tưởng Thịnh Hòa sử dụng phần trong của ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, ánh mắt đỏ bừng, nổi một tầng hơi nước. Anh tiếp tục lời thề cầu hôn vừa rồi nói được phân nửa, chỉ có hai người bọn họ, không cần suy nghĩ thêm là từ ngữ được sử dụng có thích hợp hay không.
"Nếu ngày nào đó anh vô tình chọc em không vui, em nói ra, đừng cố ý xa cách."
"Không đâu."
Lạc Kỳ biểu đạt rõ ràng: "Sẽ không kìm nén cơn giận để cho anh đoán."
"Bất kể hiện tại hay là sau, bất kể là công việc hay là chuyện riêng, em ở chỗ này của anh vĩnh viễn xếp ở vị trí thứ nhất." Anh cười, thản nhiên như vậy đấy: "Nói anh không phân biệt công và tư, nói anh không có nguyên tắc, anh nhận. Anh chính là muốn không có nguyên tắc với em, muốn thiên vị em. Không vì sao cả."
Cũng không thèm để ý đánh giá của người ngoài dành cho anh.
Mũi của Lạc Kỳ lại cay cay, nước mắt không ngừng rơi.
Tưởng Thịnh Hòa không nhìn được nhất là cô rơi nước mắt, bất luận là nguyên do gì đi nữa. Anh xoay người đưa lưng với phía dưới sân khấu, ngăn cản cô ở trước người, cúi đầu dùng môi khẽ hôn lên nước mắt, "Đừng khóc nữa."
Lạc Kỳ gật đầu, hít lỗ mũi.
"Em cũng muốn tặng cho anh một sự bất ngờ. Muốn đoán thử không?"
Sự bất ngờ mà cô tặng chắc hẳn là đền bù tiếc nuối của anh, Tưởng Thịnh Hòa duy nhất có thể đoán được chính là có liên quan đến cảnh tượng trong màn ảnh lớn vừa rồi, cô đang chờ đèn đỏ, anh đã gọi cô.
Lúc đó tâm tư của anh đều ở trong sự nghiệp, không có dự định yêu đương, càng chưa từng nghĩ sẽ tỏ tình với cô gái chỉ gặp một lần, ước chừng là bị vẻ ngoài của cô hấp dẫn.
Ai có thể ngờ tới cô đi Tư bản Viễn Duy thực tập, phương án hạng mục kia hoàn toàn hấp dẫn anh. Ngày lại một ngày, ràng buộc dành cho cô càng ngày càng sâu, anh muốn buông bỏ mà cũng không buông bỏ được.
"Có phải em muốn nói ngày đó anh gọi em rồi, em sẽ quay đầu không?"
"Nếu anh hỏi em phương thức liên lạc ở trong rạp chiếu phim, lúc ấy theo đuổi em, em cũng sẽ thích anh, phải không?"
Không khắc chế được, Tưởng Thịnh Hòa nói xong thì đi đến hôn môi của cô, ngậm trong miệng rồi nhẹ nhàng mút.
Lạc Kỳ nắm lấy tây trang của anh, chìm đắm trong nụ hôn của anh, lý trí còn sót lại không nhiều nhắc nhở cô đây là ở trong tiệc cưới, khách cũng còn đang nhìn lên sân khấu, cho dù là nhìn thấy người chủ trì, cũng có dư quang nhìn sang đây.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, Tưởng Thịnh Hòa rời khỏi môi của cô.
Lạc Kỳ lau đi son môi vô tình dính lên môi anh, "Anh vừa nói là sự bất ngờ thứ nhất, chuyện tốt thành đôi, tặng anh một sự bất ngờ nữa."
Tưởng Thịnh Hòa cười, "Lần này không đoán được rồi."
Lạc Kỳ bảo anh khom người nhích lỗ tai lại gần, cô dán ở bên tai anh nói: "Anh làm ba rồi."
Phản ứng giống như trong tưởng tượng của cô vậy, anh nhìn thẳng mà nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nghẹn lời, kích động, vui vẻ lại không dám tin.
Cô nắm bàn tay của anh, đan mười ngón tay với anh, "Em cũng có lời thề kết hôn muốn nói. Nếu quả thật có kiếp sau, em nhất định đi tìm anh trước, anh vẫn tên là Tưởng Thịnh Hòa, em vẫn tên là Lạc Kỳ. Em cũng đối xử không có nguyên tắc với anh như trước nay. Từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn đến lúc ở chung rồi sinh con, đều là thế. Sau này vẫn thế. Không có vì sao cả, chính là muốn không có nguyên tắc đối với một mình anh, muốn khiến cho anh vui vẻ."
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào ngực, dán gương mặt ở trên gương mặt cô.
Lạc Kỳ không nhìn anh, nâng bàn tay mò tới cái cằm sắc bén của anh, đi lên nữa, xoa xoa hai bên cánh mũi anh.
Dưới sân khấu đã mở tiệc, bọn họ còn đắm chìm trong thế giới vui vẻ của bản thân.
Hạ Vạn Trình trêu ghẹo Hứa Hướng Ấp: "Ông là người chứng hôn không có cảm giác tồn tại nhất trong lịch sử."
Hứa Hướng Ấp cười, "Đợt ở Bắc Kinh kia tôi phải chứng hôn một lần nữa." Trước đó ông được người chủ trì mời lên sân khấu, còn chưa chờ ông mở miệng nói vài câu, Tưởng Thịnh Hòa bên kia đã trực tiếp quỳ xuống.
Tưởng Thịnh Hòa căng thẳng đến mức ngay cả lời thề cầu hôn cũng có thể quên, quên đi tiết mục chứng hôn này thì ông có thể hiểu được.
Hứa Hướng Ấp nhìn lên sân khấu, hai người còn đang ôm nhau nói chuyện kìa.
Cho đến khi Lương Chân đi qua thúc giục bọn họ mời rượu, Lạc Kỳ mới hoàn hồn, đây là hôn lễ của mình, cô vội buông bàn tay của Tưởng Thịnh Hòa ra, cơ hồ là hoảng hốt chạy trốn, đi phòng nghỉ ngơi thay lễ phục.
Tưởng Thịnh Hòa nóng lòng chia sẻ tin tức tốt anh làm ba rồi với mẹ, "Mẹ, một năm tiếp đến phải khổ cực mẹ chăm sóc Đâu Đâu và Mê Mê."
"Cái này có gì khổ cực."
Lương Chân và Đâu Đâu Mê Mê sống chung lâu rồi tình cảm sâu đậm, mấy ngày không gặp cũng không khỏi nhớ mong, ở bên chúng nó bà chính là càng hưởng thụ nhiều hơn, chưa nói tới khổ cực.
Đi mấy bước, bà phẩm ra trong lời nói của con trai có ý khác.
"Con và Lạc Kỳ là có điều chỉnh trong công việc, phải thường đi công tác hay là có dự định khác?"
Tưởng Thịnh Hòa ngậm ý cười mà nói: "Lạc Kỳ mang thai rồi, hôm qua vừa kiểm tra ạ."
"Mẹ nói mà." Khóe miệng Lương Chân cười không khép lại được, vui vẻ thay con trai.
Khó trách hai người luôn ở trên sân khấu nắm tay rồi nói nhỏ, sao cũng không nói hết, không coi ai ra gì mà "anh anh em em". May mà hôm nay người đến tham gia hôn lễ đều biết hai người bọn họ bình thường đã dính nhau, nếu không thật không có mắt nhìn.
"Sắp nghỉ hè, mẹ ở nhà cũng không gì làm, Lạc Kỳ muốn ăn gì, mẹ xuống bếp cho con bé."
"Không cần. Ai cũng không cần." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Con tự làm."
Vừa rồi nghe Lạc Kỳ nói khẩu vị sau khi cô mang thai không giống bình thường, trước kia không thích ăn thì hiện tại ăn không đủ.
Tưởng Ti Tầm cầm rượu vang đi qua, chai rượu này là đặc biệt mang từ Bắc Kinh tới Thành phố Tô, một trong số hai chai rượu đắt tiền nhất được Tưởng Thịnh Hòa cất giấu kỹ, đem tới để Lạc Kỳ thưởng thức vào ngày đặc biệt nhất hôm nay.
Đáng tiếc cô không có lộc uống.
"Lạc Kỳ không uống." Tưởng Thịnh Hòa phóng khoáng nói: "Tặng anh đấy."
Tưởng Ti Tầm nghi ngờ nhìn anh, "Lại muốn bảo anh làm chuyện gì trái đạo đức thay em?"
"Gì cũng không cần."
Cả buổi tối, khóe miệng Tưởng Thịnh Hòa đều treo nụ cười.
Tần Mặc Lĩnh chế nhạo: "Biết hôm nay cậu kết hôn thì vui vẻ, nên cười mãi, mặt cậu không liệt hả?"
Hiếm khi hôm nay anh không đáp trả Tần Mặc Lĩnh, nghiêm túc trả lời: "Không liệt."
Gấp đôi hạnh phúc, bọn họ không cách nào hiểu rõ cảm giác đó.
Lúc mời rượu, kính đến bàn "Phân đội nhỏ ngồi hàng trước trong hôn lễ" của Bộ phận Giám đốc, những người khác đều rối rít chúc Tưởng Thịnh Hòa tân hôn vui vẻ, chỉ có Tiểu Khương cười nâng ly: "Tổng giám đốc Tưởng chị Lạc, chúc anh chị sớm sinh quý tử."
Nụ cười trên gương mặt Tưởng Thịnh Hòa càng thêm rõ ràng, "Cảm ơn. Buổi tối quay về phát lì xì cho các cậu."
Một câu đùa giỡn của ông chủ, ai cũng không xem là thật.
Rạng sáng, nhóm chat công việc của Bộ phận Giám đốc bị mấy bao lì xì chuyển tiền spam, số tiền trong bao lì xì giống nhau, chú thích tên của mỗi người, mỗi người nhận phần của bản thân.
Tiểu Khương mở ra, vốn đã nằm xuống, lại ngồi dậy mở đèn nhìn màn hình, không phải là bởi vì chơi game mà hoa mắt nhìn nhầm con số, số tiền ông chủ phát bao lì xì không phân cao thấp với tiền thưởng quý của bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa để lại lời nhắn ở trong nhóm chat: [ Tâm ý của tôi và Lạc Kỳ. Mấy năm qua khổ cực các cậu rồi. ]
Lạc Kỳ đã sớm ngủ, căn bản không biết anh phát lì xì.
- -
Rạng sáng ba giờ rưỡi, đối diện đầu hẻm trường học có một chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở đó, trên tay vắt lên cửa xe lóe lên màu đỏ thắm.
Từ bảy giờ đến ba giờ rưỡi, Bùi Thời Tiêu luôn ở chỗ này. Mua hai gói thuốc lá, một trong số bao thuốc lá đã sớm trống rỗng, một bao khác chỉ còn lại hai điếu.
Tàn thuốc trong xe chất đầy tàn thuốc.
Hút thuốc quá nhiều thì cổ họng đau, bị sặc rồi luôn ho khan, uống nước rồi cũng không đè ép được.
Thuốc lá trong tay thuốc, quả thực không hút nổi nữa, Bùi Thời Tiêu dập tắt, để ghế ngồi nằm ngang rồi nằm xuống, trên trời đen nhánh, xung quanh buồn tẻ, thỉnh thoảng có xe bay nhanh mà qua.
Anh ta như một cái xác biết đi, không biết ngày mai phải sống ra sao.
Bỗng nhiên "rầm" một cái, tiếng chân nặng nề đá vào cửa xe.
Bùi Thời Tiêu không sức lực xoay mặt, từ âm thanh giày cao gót nổi giận đùng đùng, anh ta biết là mẹ, cũng chỉ có mẹ sẽ quan tâm nửa đêm anh ta còn chưa về nhà.
"Điện thoại di động tắt máy, biến mất một ngày một đêm, rốt cuộc con muốn làm gì? Học ba con? Sáng sớm mà đi đâu đấy?"
Lý Cẩn chưa hết giận, nhìn cửa xe rồi lại cho thêm một cú đá.
"Nếu con không phải mẹ sinh ra, hai chân này mẹ đã trực tiếp đạp lên mặt con!"
Một đêm trước khi làm thủ tục ly hôn, chồng gửi cho bà một đoạn kiểm điểm hối cải dài, còn đi đến chỗ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt để chờ bà.
Lòng của bà ta đã sớm chết, không thương cảm nổi.
Buổi chiều ngày thứ hai lấy được đơn ly hôn, bà ta mới sống lại.
"Buổi tối con đi đâu làm gì? Nếu con đi đến hôn lễ của Lạc Kỳ, mẹ tuyệt đối đoạn tuyệt đối mối quan hệ với con!"
Giọng nói của Bùi Thời Tiêu khàn khàn, tự giễu cợt: "Con đi đến hôn lễ của cô ấy để làm gì? Đi để quậy à?"
Lửa công tâm, Lý Cẩn giận cá chém thớt lên con trai, chọn lời nói ác độc: "Cũng đúng. Con không có mặt mũi để quậy!"
Làm giọng điệu bình tĩnh lại, "Về nhà rồi nói."
Bùi Thời Tiêu: "Mẹ về trước đi."
Hiện tại cả người anh ta không có sức lực, còn đau hơn rút gân lóc xương.
- -
Quay lại Bắc Kinh, Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ tiếp tục kỳ nghỉ kết hôn, kế hoạch hưởng tuần trăng mật bị em bé đến mà bị đánh loạn.
Cả người Lạc Kỳ lười biếng, không muốn động, đặc biệt dễ dàng mệt mỏi.
Ánh nắng sáng sớm không gắt, Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ ở trong sân phơi nắng, hai chiếc ghế sát cạnh nhau, khuỷu tay của Lạc Kỳ để ở trong lòng bàn tay anh, nâng quai hàm nhìn anh.
Cô đội nón che nắng, nhưng không ngăn được tất cả ánh nắng, sau tai có một mảnh nắng rơi xuống, Tưởng Thịnh Hòa lấy tay che cho cô.
"Khi nào đi bệnh viện kiểm tra?" Anh hỏi.
"Chờ đã, mẹ em nói bây giờ còn nhỏ, siêu âm màu không nhất định kiểm tra ra được."
Ngày đi bệnh viện kiểm tra, Tưởng Thịnh Hòa đi cùng toàn bộ quá trình, đi vào phòng siêu âm màu, Lạc Kỳ nằm xuống rồi vén áo, vì để thuận tiện kiểm tra, cô mặc quần áo rộng thùng thình.
"Em nằm đi, để anh." Tưởng Thịnh Hòa hơi kéo quần dài của cô xuống, kéo áo trên lên rồi cuộn lại, lúc bác sĩ gel siêu âm, hai bàn tay Tưởng Thịnh Hòa cầm quần áo, để tránh dính lên phía trên.
Bác sĩ vô thức nhìn người đàn ông cao ngất anh tuấn một ánh mắt, từ khi làm việc đến nay thì cũng có thể gặp được đàn ông chu đáo như vậy lúc đang làm kiểm tra, nhưng không nhiều.
Tưởng Thịnh Hòa không xem hiểu màn hình siêu âm màu, không tò mò nhìn chằm chằm màn hình, ôn nhu nhìn Lạc Kỳ: "Nhột không?"
Lạc Kỳ sợ nhột, cười gật đầu.
Anh nói: "Sắp xong rồi."
Bác sĩ thu lại thiết bị thăm dò, tiện tay đưa mấy tờ giấy vệ sinh cho anh, "Hai bé cưng đều rất khỏe mạnh."
Điểm chú ý của Tưởng Thịnh Hòa là sức khỏe của bé cưng, anh cúi người lau gel siêu âm trên bụng Lạc Kỳ, Lạc Kỳ cựa quậy muốn ngồi dậy, anh vươn tay đỡ bả vai cô, "Em chậm một chút."
"Sao anh không có phản ứng?" Lạc Kỳ vừa khóc vừa cười, hai tay ôm cánh tay anh rồi dùng sức mà lắc, gel siêu âm trên bụng còn chưa lau khô, Tưởng Thịnh Hòa bắt lấy vạt áo của cô, lúc này mới đột nhiên hiểu bác sĩ nói là hai bé cưng.
Bác sĩ lại nói tháng không đủ lớn, tạm thời không tra ra được cùng trứng hay khác trứng.