Lạc Kỳ uống rượu nên không thể lái xe, cũng không gọi tài xế, sau khi đợi Tưởng Tư Tầm và mọi người rời đi, cô đi đến trạm tàu điện ngầm gần đó.
“Tưởng tổng, trợ lý Lạc không lái xe.” Tài xế nhìn Tưởng Thịnh Hoà qua gương chiếu hậu, hỏi ý kiến của sếp, “Có dừng lại không ạ?”
Tưởng Thịnh Hoà cũng nhìn thấy Lạc Kỳ đang đi trên đường dành cho người đi bộ, hai hàng cây bên đường phủ bóng xuống, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhìn rõ được gương mặt cô.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhàn nhạt đáp: “Không cần.”
Chiếc xe hoà vào dòng đường, Tưởng Thịnh Hoà thu lại tầm mắt.
“Về nhà một chuyến.” Anh nói với tài xế.
Mỗi tháng cho dù có bận rộn thế nào Tưởng Thịnh Hoà cũng đều sẽ về nhà thăm mẹ nhưng trên tiền đề là bố anh phải không có ở nhà.
Bố anh quản quá nhiều thứ, nếu tránh được thì anh sẽ tránh đi.
Sân viện trầm mặc yên tĩnh, sau khi xuống xe Tưởng Thịnh Hoà nghe mơ hồ thấy tiếng đàn dương cầm.
Bước vào biệt thự, dì giúp việc trong nhà nói rằng mẹ anh đang ở trong phòng đàn.
Phòng đàn cách âm, nhưng cửa sổ được mở, vừa rồi anh nghe được tiếng đàn là từ cửa sổ truyền tới. Mẹ anh là nghệ sĩ dương cầm, cũng là giáo sư viện âm nhạc, sau khi nghỉ hưu vẫn tiếp tục được trường mời về dạy.
Mẹ anh vô cùng kỉ luật, cho đến tận bây giờ, mỗi ngày đều kiên trì luyện đàn vài tiếng, trước giờ chưa từng lười biếng.
Tưởng Thịnh Hoà gõ cửa, nhận được sự đồng ý mới mở cửa bước vào.
Lương Chân ngồi trước chiếc đàn dương cầm ba chân, mặc một chiếc váy sa tanh dài màu xanh đậm, tóc được búi lên, nhã nhặn cao quý.
Cằm khẽ hất về chiếc ghế bên cạnh đàn, ý bảo con trai ngồi xuống, tay vẫn không dừng lại, tiếng đàn tiếp tục vang lên.
Vốn đã luyện kha khá, đang định dừng lại đi ngủ, ai ngờ con trai út trở về. Bà không có chuyện gì nói với các con nên chơi lại các bài nhạc một lần nữa.
Có lúc bà có thể nói chuyện vài câu được với con trai cả và con trai thứ hai, nhưng lại không biết nói gì với con trai út, thuộc kiểu vô cùng kiệm lời.
Con trai cả và con trai thứ hai là anh em sinh đôi, con trai út đến ngoài ý muốn, lúc ấy sức khoẻ không tốt, không thể phẫu thuật được nên đã sinh ra.
Bà không phải là một người mẹ tốt, vừa nghiêm khắc lại không có sự nhẫn nại với con, dành toàn bộ thời gian cho sự nghiệp âm nhạc mà mình yêu thích.
Hai con trai đầu lúc đó có ông bà giúp đỡ chăm sóc giáo dục, bà gần như không phải lo lắng điều gì. Nhưng lúc sinh con trai út bố mẹ bà tuổi cũng đã lớn, không còn sức lực nữa nên chỉ có thể giao cho bảo mẫu.
Sau khi ly hôn, Tưởng Nguyệt Như đón con trai út về nhà cùng chơi với Tưởng Tư Tầm, mỗi lần đều ở lại cả một học kỳ. Còn đối với bà mà nói, ba người con trai đều nuôi thả nên không thân thiết với bà lắm.
Hồi các con còn nhỏ, bà thường phải đi lưu diễn, mấy tháng không gặp con là chuyện bình thường, lúc đó không giống như bây giờ, có thể gọi video bất kỳ lúc nào. Sau thời gian dài không gặp, các con vừa nhớ vừa sợ bà, không cả dám làm nũng.
Không có sự giao tiếp, không có sự đồng hành, bà cũng không muốn khống chế các con, các con cũng không có cảm giác muốn dựa dẫm vào bà. Lâu dần, giữa bà và các con chỉ còn lại sự khách sáo và lạ lẫm.
Nhiều năm như vậy trôi qua, bây giờ cũng đã quen với việc chung sống như vậy.
Hai con trai đầu đã kết hôn, khi rảnh cả nhà đều sẽ qua thăm bà, cùng bà ăn bữa cơm. Chỉ có Tưởng Thịnh Hoà vẫn còn độc thân.
Có lẽ là do cảm thấy phiền vì bà giục xem mắt, Tưởng Thịnh Hoà rất ít khi về nhà ăn cơm, mỗi lần đều đến vào buổi tối, ngồi nghe bà chơi đàn.
Một khúc nhạc kết thúc.
Lương Chân ngửi thấy mùi rượu: “Tối nay uống rượu sao?”
“Vâng, có người sinh nhật nên uống một ly.” Tưởng Thịnh Hoà đứng dậy, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Lương Chân cũng đứng dậy, tiễn con ra ngoài.
Bà nghiêng đầu nhìn con trai, “Bố con gần đây có gọi cho con không?”
“Không ạ.”
“Tết trung thu bố con có thời gian rảnh nên về nhà, hôm đó con có về ăn cơm không?”
“Không chắc con đã ở trong nước.” Tưởng Thịnh Hoà dùng một câu kết thúc chuyện này. Đi đến phòng khách, anh bảo mẹ đi nghỉ, “Mẹ lên lầu đi, con về đây.”
“Bảo tài xế lái chậm một chút.”
Tưởng Thịnh Hoà đáp một tiếng, nhấc bước rời đi.
Về nhà giống như chấm công vậy, ngồi vài phút, chấm công xong, chứng minh mình đã về.
–
Chớp mắt đã đến ngày 22 tháng 9, là sinh nhật của Lạc Kỳ.
Việc đầu tiên làm khi mở mắt là mở Wechat lên, Bùi Thời Tiêu vẫn chưa chúc mừng sinh nhật cô như thường lệ. Tối qua đợi đến nửa đêm nhưng lại không nhận được lời chúc lúc mười hai giờ.
Mười năm, anh không chỉ bỏ lỡ việc cùng cô đón sinh nhật, ngay cả dòng tin nhắn cũng không có.
Giờ nghỉ trưa, Lạc Kỳ nhận được cuộc gọi từ số lạ, là nhân viên của một tiệm trang sức cao cấp gọi đến, nói rằng có một vị họ Bùi đặt cho cô bộ trang sức kim cương, hẹn lịch trưa nay đưa đến tập đoàn Viễn Duy.
“Thật xin lỗi.” Lạc Kỳ từ chối ký nhận, “Các cô về đi.”
Đối phương ngẩn người, “Cô Lạc.”
Lạc Kỳ ngắt lời, “Tôi biết quy trình làm việc của các cô, để tôi ký tên cho.”
Đối phương muốn nói lại thôi, không thể ép buộc khách hàng, “Được, vậy phiền cô rồi.”
Lạc Kỳ từ chối nhận quà, nhân viên lại không có số của Bùi Thời Tiêu nên chỉ đành liên lạc với thư ký của anh ta.
Mười phút sau, Lạc Kỳ nhận được cuộc gọi video của Bùi Thời Tiêu, cô nhấn nghe, sau đó chuyển sang cuộc gọi thoại, không muốn nhìn anh.
“Kỳ, sinh nhật vui vẻ, sao em không nhận quà vậy?”
Lời chúc mừng sinh nhật này đã đến muộn mười hai tiếng.
Từ lúc ở bên nhau, anh ta và Lạc Kỳ đều chúc mừng sinh nhật đối phương vào đúng 12 giờ đêm, năm nào cũng vậy.
Sinh nhật 28 tuổi của cô, anh ta quên mất chúc mừng sinh nhật vào giây phút đầu tiên của ngày mới, nếu như nhân viên tiệm trang sức không gọi cho thư ký, sau đó thư ký nhắc anh ta, anh ta hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật của Lạc Kỳ.
Anh ta đang ở California, mặc dù có chênh lệch thời gian nhưng đây không phải là lý do.
Bùi Thời Tiêu hạ thấp giọng, “Kỳ, sao em không nói gì?”
Giọng Lạc Kỳ rất nhạt, “Đang bận.”
“Là anh không đúng, đợi trở về sẽ xin lỗi em.” Về việc tại sao lại quên sinh nhật cô, Bùi Thời Tiêu không giải thích, bởi dù có bận ra sao cũng không nên quên ngày này.
Dù có bận ra sao, thì một, hai phút gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cũng nên có.
Nhưng anh ta đã quên mất.
Nếu trước đó không đặt mua bộ trang sức để tạo sự bất ngờ cho cô kia, anh đã hoàn toàn quên mất ngày sinh nhật 28 tuổi này của cô.
Bùi Thời Tiêu hạ thấp mình, “Em nhận quà đi, đợi anh về muốn phạt anh sao cũng được.”
Lạc Kỳ nhìn màn hình máy tính suy nghĩ, cuối tháng năm đặt khách sạn tổ chức hôn lễ, tháng sáu chọn váy cưới, mỗi lần anh đều có việc bận rồi vắng mặt.
Hôm nay là sinh nhật cô, anh lại chỉ làm theo hình thức, để thư ký đặt quà quý giá đem đến, không có cả một lời chúc mừng sinh nhật, không hề thấy được sự chân thành và dụng tâm của trước kia nữa.
Vốn dĩ họ đã định lĩnh chứng vào cuối tháng chín, nhưng cũng vì anh đi công tác mà lùi lại.
Dù đầu óc cô có chậm chạp đến mức độ nào cũng không thể lừa mình dối người được nữa, rõ ràng anh đang cố ý xa cách cô.
Chắc là do gia đình anh không hài lòng về cô nên anh đã có chút lung lay. Nếu như anh không kiên định, vậy một mình cô kiên trì níu giữ cuộc hôn nhân này thì còn ý nghĩa gì nữa.
“Kỳ? Em nói gì đi.”
“Trang sức không phù hợp với em.”
“Trước kia em nói thích bộ sưu tập này mà, sao lại không phù hợp?”
Cô là khách VIP của cửa hàng trang sức cao cấp này nhưng sau khi công ty nhà cô phá sản, cô cũng chưa từng đến đây nữa.
Lạc Kỳ trầm mặc vài giây, bịa ra lý do từ chối: “Dụng ý thiết kế của bộ sưu tập đó là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn. Tặng em không phù hợp.”
“Kỳ em có biết em đang nói gì không!” Bùi Thời Tiêu tức giận nhưng cũng chột dạ.
“Em không có nói sai, em không phải là duy nhất.” Lạc Kỳ cười qua quít, “Giữa chúng ta còn có công việc.” Và cả sự thiếu kiên định của anh.
Bùi Thời Tiêu ngồi dậy ở trên giường, uống một ly nước lạnh, dùng sức nắm chặt chiếc ly, lời của cô như một cái bẫy, dù có giải thích ra sao cũng không vẹn toàn, chỉ có thể lảng đi.
“Gần đây bận quá nên không quan tâm nhiều đến em, là lỗi của anh. Công ty chuẩn bị đầu tư một vài hạng mục ở Bắc Kinh, tháng mười này anh sẽ qua đó, đến lúc ấy ngày nào em cũng có thể thấy anh, sau này chúng ta cũng không cần phải yêu xa nữa rồi.”
Lạc Kỳ không tiếp lời, chỉ nói, “Trở về rồi nói.” Có chênh lệch thời gian, bây giờ là buổi trưa, chỗ anh ở bên kia đã là nửa đêm, “Anh ngủ đi, em bận đây.”
“Anh không buồn ngủ.” Bùi Thời Tiêu không muốn cúp máy, hôm nay là sinh nhật cô, bây giờ anh cố gắng hết sức để cô vui hơn một chút, “Đợi em tan làm anh gọi video cho em, cùng em đón sinh nhật.”
“Không cần đâu, Lạc Vũ có qua đây.” Lạc Kỳ kết thúc cuộc gọi, “Không nói nữa, Tưởng tổng tìm em có việc rồi.”
Bùi Thời Tiêu vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cô trực tiếp cúp máy.
Khoá màn hình rồi để điện thoại lên bàn, cô dựa lưng lên ghế, cứ yên lặng ngồi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi có điện thoại công việc gọi đến.
Ở bên kia đại dương, cả đêm Bùi Thời Tiêu không ngủ yên giấc.
Trời sáng, anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ. Lạc Kỳ đã tan làm, đang trên đường về nhà: [Kỳ, nhớ em rồi.]
Hốc mắt Lạc Kỳ đột nhiên nóng lên, xoá tin nhắn đi, không trả lời.
Tình cảm từng vô cùng nồng nhiệt chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đến dưới lầu chung cư, Lạc Kỳ hít thở sâu, điều chỉnh lại cảm xúc mới lên lầu.
Lạc Vũ đã chuẩn bị sinh nhật cho cô ở nhà, còn nói sẽ gọi Lạc Tân đến tham gia.
Về đến nhà, trên bàn có một chiếc bánh kem lớn và một bó hoa tươi, vừa nhìn đã biết bánh kem không phải là tự tay làm.
Lạc Vũ đang nấu thức ăn trong bếp, “Chị, về rồi à.”
“Ừm.” Giọng điệu Lạc Kỳ rất nhẹ, “Không phải nói muốn tự làm bánh kem cho chị sao?”
“Ôi, đừng nhắc nữa.” Lạc Kỳ thở dài, “Lật thuyền rồi, làm lại thì không kịp nữa, chỉ đành mua cái mới cho chị, năm sau nhất định em sẽ làm cho chị chiếc bánh sinh nhật hai tầng.”
“Bó hoa kia là anh rể bảo tiệm hoa đem đến.”
Lạc Kỳ cười cười, đem bó hoa ra phòng khách, không muốn nhìn thấy nó.
Lạc Vũ thấy chị mình vui vẻ như vậy, xem ra không hề hay biết về hành vi của anh rể.
Lạc Kỳ thay bộ quần áo, đến phòng bếp giúp đỡ.
Nấu xong bữa tiệc mừng sinh nhật, Lạc Vũ lau tay, cầm điện thoại gọi cho Lạc Tân, “Không biết đồ vô lương tâm kia đã đến chưa nữa.”
Lạc Kỳ xoa đầu cô ấy, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là anh, đừng gọi đồ vô lương tâm nữa.”
Lạc Vũ coi như gió thổi bên tai, bên kia đã nhấc máy, Lạc Tân đã tan làm về nhà. Cậu có gọi đồ ăn bên ngoài, mua thêm vài lon bia nữa, cùng bọn họ mừng sinh nhật.
Thắp nến xong, Lạc Vũ tắt đèn phòng khách đi, “Chị, mau ước nguyện.”
Đây là chiếc bánh kem thứ hai vào năm sinh nhật 28 tuổi, lần thứ hai ước nguyện.
Lạc Kỳ vẫn ước điều ước cũ, hy vọng bản thân phát tài, có thể để bố mẹ có một cuộc sống tốt hơn, mỗi khi mùa mưa đến không cần phải lo lắng trong nhà sẽ ẩm nồm nữa.
Vẫn còn có một ước nguyện nhỏ khác, hy vọng bản thân dù cho có gặp phải chuyện gì cũng sẽ vui vẻ.
Trong ước nguyện năm nay của cô, không còn có Bùi Thời Tiêu nữa.
Lạc Vũ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cũng thầm ước trong lòng.
Đợi tết trung thu qua đi, cô phải đi bắt gian Bùi Thời Tiêu, hy vọng bắt gian thất bại, hy vọng Bùi Thời Tiêu kịp quay đầu, hy vọng tất cả đều là giả.
Ước xong, họ bắt đầu cắt bánh kem.
Lạc Tân ăn bánh kem, “Chị, tết trung thu chị có về Tô Thành không?”
Lạc Kỳ gật đầu, “Có chứ, bọn chị được nghỉ ba ngày, chị cùng về với tiểu Vũ, còn em thì sao?”
Lạc Tân đi làm ở Thượng Hải, cách Tô Thành rất gần, “Có, em đến trạm tàu đón hai người.”
Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, bữa cơm này vô cùng đầm ấm.
Lạc Vũ ở lại cùng cô đến hơn chín rưỡi mới trở về.
Bùi Thời Tiêu lại gửi tin nhắn cho cô: [Kỳ, em ăn bánh kem chưa?]
[Ăn rồi.] Lạc Kỳ nhìn khung trò chuyện vài giây, chậm rãi gõ chữ: [Cảm ơn hoa của anh.]
Bùi Thời Tiêu không rõ giọng điệu của cô thế nào.
Lạc Kỳ lại gửi tin nhắn đến: [Em ngủ đây.]
Bùi Thời Tiêu nhìn thời gian, trong nước vẫn chưa đến mười giờ, trước giờ cô chưa từng ngủ sớm, bây giờ có lẽ vẫn đang tức giận, không muốn để ý đến anh.
Ít nhất cô cũng chịu trả lời tin nhắn, anh nói: [Ngủ ngon, anh yêu em.]
Lạc Kỳ xoá tin nhắn ấy đi.
—
Buổi sáng tết trung thu, Lạc Kỳ và em họ cùng ngồi tàu cao tốc về Tô Thành.
Hai người ngồi ở hạng phổ thông, Lạc Vũ nhường vị trí cạnh cửa sổ cho cô.
Lúc này ở toà nhà của Viễn Duy, Tưởng Thịnh Hoà vẫn đang tăng ca. Hôm nay ngày lễ, cả tầng văn phòng tổng giám đốc chỉ còn có mình anh.
Mười phút trước, mẹ gọi đến hỏi anh xem có thời gian về nhà ăn cơm không.
Anh nói dối rằng mình đi công tác ở nước ngoài, không kịp về đoàn viên.
Bố ở nhà, anh không cần thiết phải về. Mấy tháng gần đây anh không có tâm trạng nghe ai đó càm ràm về chuyện hôn sự.
Chiều tối, anh nhận được điện thoại của Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Tôi đi tìm cậu.”
“Cậu không về nhà đi, tìm tôi làm gì.” Tưởng Thịnh Hoà mở ngăn kéo tìm thuốc, lấy một điếu đưa lên miệng.
“Qua chỗ cậu tĩnh tâm chút, nhà nhiều người, ồn ào.”
Tần Mặc Lĩnh không muốn ở nhà, khoảng thời gian trước xem mắt bị cho leo cây, người trong nhà đều lấy chuyện này ra trào phúng anh.
Tưởng Thịnh Hoà tìm bật lửa, ‘cạch’ một tiếng, đốt thuốc.
“Không cần qua đây, đến thẳng chỗ cô tôi, tôi cũng qua đó.”
Từ nhỏ Tần Mặc Lĩnh đã ngưỡng mộ Tưởng Nguyệt Như, là vị trưởng bối anh vô cùng tin tưởng.
Hồi tiểu học phạm lỗi, chủ nhiệm bắt anh viết bản kiểm điểm rồi xin chữ ký phụ huynh, mỗi lần viết xong Tưởng Thịnh Hoà đều giúp anh đem bản kiểm điểm về nhà để Tưởng Nguyệt Như ký tên giúp.
Tưởng Nguyệt Như biết bọn họ qua ăn trung thu, dặn dì trong nhà nấu thêm vài món.
Sau đó lại cho người bày bàn ăn ra ngoài sân viện, vừa ăn vừa ngắm trăng.
Màn đêm phủ lấy bầu trời, xe hai người lần lượt lái vào biệt thự.
Tưởng Nguyệt Như lấy một bình rượu vang, đi từ biệt thự ra.
“Cô, để con mở.” Tần Mặc Lĩnh cầm lấy chai rượu và dụng cụ mở nắp.
Tưởng Nguyệt Như đưa khăn ướt cho cháu trai lau tay, “Hiếm khi bố con về nhà đón trung thu, con không về chẳng phải chọc tức ông ấy sao?”
“Về rồi nhỡ nói lời gì không nên nói, ông ấy càng tức hơn, chi bằng không về, ông ấy càng cảm thấy yên tĩnh.”
Một lát sau, Tưởng Thịnh Hoà nói, “Sau ngày 18 tháng 12 thì gặp lại bố con sau, đến lúc ấy cũng không phải không thể đi xem mắt theo ý của ông ấy.”
Tần Mặc Lĩnh mở nắp chai rượu vang, ngẩng đầu nhìn, “18 tháng 12 có ý nghĩ gì?”
“Không có gì cả.” Tưởng Thịnh Hoà chậm rãi lau tay, chiếc khăn ấm bọc lấy từng đầu ngón tay.
Tưởng Nguyệt Như trầm mặc nhìn cháu trai.
18 tháng 12 là ngày Lạc Kỳ tổ chức hôn lễ.