CHƯƠNG 92: LÂU ĐÀI KIM CƯƠNG
“Ơ!”, Lâm Thanh Dung trợn tròn mắt: “Cậu còn có em trai sao? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Kém tớ vài tuổi, nó vẫn còn đang đi học, rất đẹp trai đấy.”, Dương Yến nói: “Tớ thấy nó cũng nên tìm bạn gái rồi, hai người thêm wechat của nhau rồi nói chuyện cũng được.”
Chủ yếu là do cô nghe Thường Phúc nói trường học của cậu ta rất nhiều nam sinh, nữ sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà cậu ta cũng đã lớn như vậy rồi, cô có chút lo lắng.
Dù sao cũng chỉ là yêu thôi mà, tìm hiểu nhau cũng tốt, cũng không nhất thiết phải kết hôn.
“Em trai cậu chắc là cũng sẽ giống cậu.”, Lâm Thanh Dung dùng tay đẩy đẩy Dương Yến, cười mỉm, cô là người quan trọng ngoại hình, chỉ nghe nói đến đẹp trai là được, ít hơn vài tuổi cũng không thành vấn đề.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Dung đã lấy được wechat của cậu ta từ chỗ Dương Yến, rồi lúc nào cũng chầu chực điện thoại, miệng lẩm bẩm tại sao vẫn chưa thêm tôi, cuống quýt như có chuyện gì gấp lắm vậy.
Dương Yến cười nói: “Nó học hành rất bận, nhà trường lại quản lý rất chặt, không phải ngày nào cũng được sử dụng điện thoại. Cậu đừng gấp, đợi cuối tuần nó về, tớ sẽ nói với nó.”
Lâm Thanh Dung chỉ đành đặt điện thoại xuống.
Nhưng yên lặng được một lúc, cô ta lại bắt đầu, y như một cái loa phóng thanh vậy, kể về chuyện công ty cái gì mà giám đốc mới được điều đến bộ phận kế hoạch của họ chính là Phương Cẩn Linh.
“Tớ nghe ngóng mới biết được thì ra Phương Cẩn Linh này là con gái nuôi của phó tổng Tôn, còn được ông ta điều về từ Hoài Bắc.
“Còn nữa, còn nữa, cái cô Khương Tịnh ở bộ phận phiên dịch của cậu chẳng phải cũng là người của ông ta sao. Vị phó tổng này cũng thật lợi hại, chưa biết chừng muốn thâu tóm cả Phương Thị.”
“Phương Cẩn Linh đã đến Phương Thị?”, Dương Yến hơi nheo mắt.
Phương Cẩn Linh này cô biết, là con gái thứ hai của ông Phương, Phương Dịch Chung phải gọi là cô, năm ngoái năm kia khi cô cùng Phương Dịch Chung đến nhà họ Phương từng gặp qua một lần.
Nhưng khi ông Phương còn ở công ty đã ra lệnh ngoài cuộc họp hội đồng quản trị và họp cấp cao ra, không cho phép có quá nhiều người của nhà họ Phương ở trong công ty, nên đã điều họ ra chi nhánh công ty ở các tỉnh, sao phó tổng Tôn lại dám điều cô ấy về?
Ông ta muốn làm gì, thăm dò thái độ của Phương Tinh Nghị?
“Đúng vậy, cậu đi Thổ Nhĩ Kỳ chưa được mấy ngày thì cô ta đến.”, Lâm Thanh Dung cho vào mồm một miếng cánh gà, miệng căng phồng nói: “Khương Tịnh lúc nào cũng nịnh bợ cô ta, ngày nào cũng đặt đồ ăn đắt tiền đến bộ phận kinh doanh, Phương Cẩn Linh sai làm gì liền làm cái đó.”
“Đương nhiên là phải nghe lời Phương Cẩn Linh rồi, dù sao cô ta cũng là người nhà Phương thị.”, Dương Yến cười lạnh lùng: “Hơn nữa bây giờ cô ta cũng chỉ là tạm thời giữ chức trưởng phòng, có thể lên chức thật hay không vẫn còn phải nhờ Phương Cẩn Linh giúp đỡ.”
Lâm Thanh Dung vẻ mặt rất bất mãn: “Cô ta cũng chỉ là vào công ty sớm một chút, có người đằng sau chống lưng, tớ nghe nói khi trưởng phòng bên cậu đến chi nhánh New York đã có ý tiến cử cậu, ai ngờ trưởng phòng lại xảy ra chuyện nên mới để cho Khương Tịnh được lợi.”
“À, mà Phương Tổng không nói gì sao?”, Lâm Thanh Dung nhoài người về phía trước, nóng lòng nhìn Dương Yến: “Cậu đi Thổ Nhĩ Kỳ lâu như vậy, không xảy ra chuyện gì sao? Phương Tổng không nói sẽ nâng đỡ cậu sao?”
“Không có, chỉ là chuyện công việc thôi.”, Dương Yến nói như vậy làm tan biến ảo tưởng của Lâm Thanh Dung: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, tớ và anh ta đâu phải là… tớ chẳng cần anh ta chống lưng làm gì.”
Dù sao hợp đồng cũng đã kí xong rồi, cô không còn nợ anh ta cái gì nữa.
“Chỉ là công việc thôi sao.”, Lâm Thanh Dung lại gắp thêm mấy đũa thức ăn, khuôn mặt tỏ ra vô cùng thất vọng: “Dù gì thì hai người cũng là quan hệ chú cháu, Phương Tổng sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy được?”
“….”
“Cậu xem phòng của bọn tớ có một Phương Cẩn Linh thì đã đành, bộ phận của cậu cũng loạn như vậy, nếu sau này lại thêm mấy người nữa vào công ty, Phương Thị chẳng phải sẽ đến lúc thay nhân viên sao?”
“….”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa.”, Dương Yến gắp một miếng cánh gà cho vào miệng Lâm Thanh Dung: “Cậu quan tâm nó loạn hay không để làm gì, mỗi tháng nhận đủ lương là được rồi, cậu mà còn nói nhiều như thế nữa, sáng mai tớ sẽ không nấu ăn nữa.”
Vì một ngày mai không phải ra ngoài ăn, Lâm Thanh Dung đành phải ngậm miệng lại.
Dương Yến vừa nói xong, điện thoại ở bàn trà kêu lên, cô chạy ra phòng khách lấy điện thoại, là một số lạ gọi tới.
Lại là Phương Dịch Chung sao?
Dương Yến nghe máy: “Xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Cô Dương, tôi là thư ký của Phương Tổng Cao Mỹ Hi.”, đầu dây bên kia là một giọng nữ rất lịch sự: “Tôi đang ở phía trước khu nhà cô, cô có thể xuống đây một lát không?”
“… được.”
Trong lúc xuống thang máy, cô cứ bồn chồn suy nghĩ, không phải mấy tiếng trước Cao Mỹ Hi vừa đưa cô về nhà sao, tại sao giờ lại đến rồi, chẳng lẽ có chuyện gì gấp sao?
Cô và Phương Tổng chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Cao Mỹ Hi đứng ở phía cầu thang, trông rất trang nhã lịch sự, bên cạnh có một chiếc hộp giấy cao khoảng hơn một mét và hai người đàn ông đi cùng.
“Cô Dương, muộn như vậy đã đến làm phiền cô rồi.”, Cao Mỹ Hi hơi cúi đầu, đem chiếc hộp giấy ở sau lưng ra: “Cô Dương, đây là đồ mà Phương Tổng gửi cho cô.”
“Là đồ gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nó khá nặng, để tài xế giúp cô chuyển lên.”
Dương Yến có ý muốn từ chối, sợ sau khi nhận đồ lại phải dây dưa với Phương Tinh Nghị, nhưng Cao Mỹ Hi cứ đứng ở đó, như kiểu “cô mà không nhận thì tôi sẽ không đi đâu.”
Nên cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi phía trước dẫn đường.
Mấy phút sau, chiếc hộp giấy cao hơn một mét đã ở trước cửa nhà cô, Cao Mỹ Hi cùng hai người đàn ông đã rời đi, Lâm Thanh Dung tay ôm bát đi vòng quanh ngắm nghía chiếc hộp.
Lâm Thanh Dung tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Ai mà biết được!”, chiếc hộp được đóng gói rất cẩn thận, như là đồ quý giá lắm vậy, cô lấy cái dao nhỏ, cắt lớp băng dính ở phía trên, mãi mới mở được cái hộp ra.
“Wa, mắt của tôi lóa mất thôi.”, chiếc hộp vừa mở ra, Lâm Thanh Dung đã ngớ người ra.
Dương Yến cũng sững sờ.
Chiếc hộp giấy được mở ra, bên trong là một lâu đài kim cương đặt trong hộp thủy tinh, trên dưới lâu đài đều gắn kim cương, ít cũng phải mấy ngàn viên, dưới ánh đèn nó lấp lánh như những vì sao, trông vô cùng tuyệt diệu.
Ngớ người một lúc, Lâm Thanh Dung đã phản ứng lại, kích động reo lên: “Đây, đây là tòa lâu đài kim cương không bán ra ngoài của Disney. Aaaaa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!