CHƯƠNG 595: TÔI ĐÃ CỐ GẮNG HẾT SỨC RỒI
Kỷ Gia Trí nhận khẩu súng do thuộc hạ đưa tới, sau đó chậm rãi lắp đạn, lên nòng: “Hứa Cung Diễn, tao cho mày hai mươi giây đi ra khỏi biệt thự này, nếu mày không đi ra ngoài…”
Anh ta chĩa nòng súng vào Hứa Cung Diễn đang nằm dưới tuyết, tao nhã đếm từng tiếng: “Một, hai, ba…”
Hứa Cung Diễn vừa ho khan vừa giẫy giụa trong đám tuyết, sau nhiều lần cố gắng rốt cuộc anh cũng đứng lên được sau đó lết cái chân đã bị gãy đi ra khỏi biệt thự.
Nhưng mà cửa biệt thự lại xa như vậy, trừ khi anh chạy nếu không bảo anh ra khỏi biệt thự trong vòng hai mươi giây là chuyện không thể.
Hứa Cung Diễn liều mạng muốn chạy đi nhưng hoàn toàn hết cách.
“Mười bảy, mười tám…” Tiếng đếm của Kỷ Gia Trí không ngừng vang lên sau lưng.
“Hai mươi.”
Lúc Kỷ Gia Trí đếm xong thì Hứa Cung Diễn vẫn còn cách xa cửa biệt thự hơn trăm mét.
Kỷ Gia Trí nhìn Hứa Cung Diễn chật vật chẳng khác gì con chuột trong tuyết thì cảm thấy rất thú vị. Anh ta lại chĩa nòng súng ngay sau lưng Hứa Cung Diễn chẳng hề lưu tình bóp cò.
Thân thể Hứa Cung Diễn cứng đờ lảo đảo gần như muốn ngã xuống đất.
Mấy giây sau lại một tiếng “pằng” vang lên, một viên đạn khác bắn vào vai trái của anh.
Cơn đau dữ dội gần như muốn xé nát Hứa Cung Diễn, cho dù là ngã về phía trước anh cũng cẩn thận che chở cho đứa bé trước ngực, không để cho đứa bé bị đè lên, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng.
Kỷ Gia Trí thu lại khẩu súng, nhìn một mảnh đỏ rực ở phía trước trong lòng cực kỳ sung sướng.
Rốt cuộc Hứa Cung Diễn cũng chết rồi!
Kỷ Gia Trí chỉ lo tập trung nhìn ngoài cửa sổ nên không biết có người đã lặng lẽ mò vào phòng.
Chờ khi anh ta nghe được động tĩnh thì thủ hạ cao một mét chín đã bị Phương Tinh Nghị dùng thủy tinh cắt đứt cổ họng trong nháy mắt.
Lúc Kỷ Gia Trí nhìn thấy Phương Tinh Nghị sắc mặt anh ta run lên, khẩu súng trong tay nhanh chóng nhắm ngay người đàn ông kia.
Chỉ là anh ta vẫn chưa kịp bóp cò thì Phương Tinh Nghị đã nhào tới nắm cặt cánh tay trái của anh ta.
“Tao nhớ tay phải của mày đã gãy rồi.” Phương Tinh Nghị vẻ mặt âm trầm, đằng đằng sát khí, đột nhiên anh nắm cánh tay phải giả của Kỷ Gia Trí kéo mạnh.
“A!” Kỷ Gia Trí đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
Kỷ Gia Trí mua tay giả có xúc cảm không khác gì tay thật, nhưng cần phải cắm khớp nối vào trong da thịt để hoạt động.
Cái kéo tay này của Phương Tinh Nghị gần bằng với việc kéo khớp nối từ bên trong ra khỏi da thịt, đau đớn kia chẳng khác gì bị đạn bắn vào người.
Phương Tinh Nghị đang định giải quyết Kỷ Gia Trí thì quản gia nghe được động tĩnh đã chạy vọt vào, trong lúc Phương Tinh Nghị phân tâm một phát súng đã bắn trúng vai phải của anh.
Kỷ Gia Trí thừa dịp đẩy Phương Tinh Nghị ra, nhặt khẩu súng dưới đất lên, một tay nhanh chong lên đạn, vừa nhổm dậy thì trong túi hình như bị nhét vật gì vào, tiếp theo bị người khác đẩy mạnh một cái ngã lăn ra sàn nhà…
Phương Tinh Nghị chạy tới cửa sổ thả người nhảy xuống.
Kỷ Gia Trí nhìn thấy túi quần căng phồng, anh ta có thể đoán được là gì nhưng lề mề không lấy ra xem ngay.
Giây phút đó đầu óc anh ta hơi trống rỗng, trước mắt dần dần hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ.
Từ nhỏ đến lớn ba anh ta chưa từng yêu thương anh ta, nhưng có một người phụ nữ nói yêu anh ta, thậm chí bằng lòng để anh ta lợi dụng, cô ta còn nói sẽ sinh rất nhiều con cho anh ta nhưng người phụ nữ ấy đã chết rồi.
Khoảnh khắc khi người phụ nữ kia chết đi, Kỷ Gia Trí gần như không cảm nhận được đau đớn.
Anh ta tự hỏi mình mấy chục năm nay tranh giành cái gì, những thứ mà anh ta đã đánh đổi tất cả để có được có đúng là thứ anh muốn không?
Anh ta chỉ mong đời sau anh là một người bình thường, còn có thể gặp được người phụ nữ tên là Miya Maiko kia.
Chiếc xe đè lên tuyết dừng ngay trước cổng biệt thự.
Dương Yến không quan tâm đến việc bản than vừa mới sinh xong, vết thương chưa lành, cô vội vàng đẩy cửa xe bước xuống chạy vào biệt thự, một tiếng nổ cực lớn truyền từ biệt thự ra đinh nhai nhức óc, khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Cô nhìn thấy bên phía cửa một mảng máu đen, khi nhìn thấy quần áo trên người đàn ông, con ngươi bỗng co rút lại, cô đẩy cửa sắt lảo đảo chạy tới.
“Hứa Cung Diễn!” Dương Yến kêu lên thê thảm, giọng run rẩy.
Dương Yến còn chưa chạy tới người đàn ông trước mặt, cô đã nhào tới phát hiện cả người anh đều là máu.
Tuyết rơi rất lớn, cô phủi những bông tuyết trên mặt anh nhưng làm thế nào cũng không phủi hết.
“Anh sẽ không sao đâu, không có chuyện gì đâu. Anh Yến đã đến rồi.” Dương Yến vừa nói vừa cởi áo khoác ra, cô muốn chặn lại vết thương đang chảy máu cho Hứa Cung Diễn nhưng bàn tay cô cứ run cầm cập không ngừng.
Hai phát đạn bắn vào chỗ trí mạng của Hứa Cung Diễn, anh có thể mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ coi như đã rất kiên cường rồi.
Giờ phút này anh đang dựa vào lòng Dương Yến, hơi thở khó nhọc, cố gặng gượng cười với cô, từ từ kéo áo khoác ra để lộ đứa bé đang nằm bên trong.
Khoảnh khắc khi Dương Yến nhìn thấy đứa bé, nước mắt tuôn rơi, cô khóc rống lên gật đầu hôn anh: “Em không trách anh, em biết anh không cố ý. Cảm ơn anh đã bảo vệ con bé.”
Phía sau lưng họ Yến Cảnh Niên và người bạn nhấc hòm thuốc vội vàng chạy tới nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Hứa Cung Diễn sắc mặt bọn họ đều trầm xuống.
Dương Yến giao người cho anh ta giọng điệu cầu xin nói: “Xin anh.”
Bản thân Hứa Cung Diễn trúng độc đến thời kì cuối, lần này lại trúng vết thương trí mạng, cho dù Yến Cảnh Niên và bạn anh ta có lợi hại hơn nữa cũng không cứu được Hứa Cung Diễn, nhưng dù biết thế, bọn họ cũng không nói gì, vẫn mở hòm thuốc chữa bệnh ra.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, dường như không có dấu hiệu ngừng rơi.
Những dụng cụ chữa trị mà Yến Cảnh Niên mang theo bao gồm thuốc mới nhất, tất cả đều sử dụng cho Hứa Cung Diễn nhưng cũng vô dụng, khuôn mặt Hứa Cung Diễn càng lúc càng trắng bệch, hơi thở yếu dần, tay chân trở nên lạnh lẽo.
Bạn của Yến Cảnh Niên giữ tay anh lại, áy náy liếc mắt nhìn sau đó tiêm cho Hứa Cung Diễn một mũi.
Yến Cảnh Niên hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhỏ giọng nói với Hứa Cung Diễn: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi…nếu như anh còn lời gì muốn nói với cô Dương đây thì tôi sẽ giúp anh chích mũi thuốc này, nếu anh đồng ý thì chớp mắt hai cái.”
Ý thức của Hứa Cung Diễn đã rời rạc, nhưng anh cũng nghe thấy lời của Hứa Cảnh Niên, liền chớp mắt hai cái.
Yến Cảnh Niên mở áo khoác của Hứa Cung Diễn ra, sau đó tiêm thuốc vào tim anh ta.
Sau khi làm xong Yến Cảnh Niên đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Yến nói: “Tình hình của anh ta đã đỡ hơn chút, anh ta có lời muốn nói với cô.”
Dương Yến giao đứa bé cho Yến Cảnh Niên sau đó quỳ xuống, đưa tay vuốt ve khuôn ặt Hứa Cung Diễn: “Anh có khỏe không? Đợi chút nữa xe tới rồi bọn em sẽ đưa anh đi bệnh viện, anh sẽ không sao đâu.”
Sau khi thuốc thấm vào cơ thể Hứa Cung Diễn, rất nhanh đã phát huy tác dụng.
Hứa Cung Diễn thấy hơi có sức, anh mở mắt ra nhìn người phụ nữ trước mặt như muốn ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của cô.
Anh biết thuốc này cho anh sự minh mẫn cuối, cho anh ta hai phút cuối cùng.
“Xin lỗi.” Rốt cuộc Hứa Cung Diễn cũng có thể giơ tay lên nắm chặt lấy tay cô, sự ấm áp khiến anh lưu luyến: “Bởi vì sự ích kỷ của anh suýt chút nữa đã hại chết em và đứa bé.”
Dương Yến kéo tay anh đưa lên má: “Không có, anh đối xử với rất tốt, em đều biết.”
“An An, anh yêu em.” Đây là lời tỏ tình cuối cùng của Hứa Cung Diễn.
Lần đó lúc anh tặng thuốc cho người ta thì đã biết anh sẽ sống không lâu nữa, nhưng bây giờ thật sự phải đi rồi, lúc đối diện với cái chết anh lại không nỡ, anh khát khao được sống.
Anh biết sẽ có người chăm sóc An An, nhưng người kia không phải là anh cho nên cả đời anh không thể yên tâm.
Trong đôi mắt dịu dàng của Hứa Cung Diễn đều là bóng dáng của Dương Yến, anh nhẹ giọng nói: “Chờ anh chết rồi em hãy trôn tro cốt của anh trong vườn hoa nhà em, trồng lên đó những loại hoa mà em thích nhất, như vậy anh vẫn sẽ mãi bên em.”
Nụ cười của Dương Yến cứng ngắc, cô lập tức nắm chặt tay anh: “Tro cốt của con người sao có thể chôn trong vườn hoa chứ? Anh phải cùng em trồng những loại hoa mà em thích nhất, anh… không phải anh đã nói…”
Giọng nói của Dương Yến trở nên nghẹn ngào, cô nhắm mắt lại nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi: “Anh phải chăm sóc em và con, cho em và con những gì tốt nhất, sao anh có thể đi chứ? Anh Yến có thể cứu được anh mà…”