CHƯƠNG 534: KHOẢNG CÁCH GẦN NHẤT
Tông Sinh thở dài một tiếng, cảm thấy làm người quá khó.
“Mẹ tôi thật là, chuyện này có gì gấp chứ? Nếu bà ấy giới thiệu cho tôi hai người phụ nữ tốt một chút thì tôi cũng có thể chấp nhận, người mà bà ấy tìm lại là cái dạng không đứng đắn gì!”
“Trước đây mẹ tôi còn giới thiệu con gái Tổng Giám đốc Hoà Thịnh cho tôi, khen người ta tốt bao nhiêu, tôi nhổ vào, cô chưa thấy chứ người phụ nữ đó như cầm tinh con bọ cạp ấy, suýt thì đã doạ tôi bị bệnh tim.”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Thanh Dung nhíu mày.
“Hoà Thịnh?”
“Ồ công ty lớn đấy, cô không làm về tài chính chắc không biết.” Tông Sinh không nhìn ra sự khác thường của cô ấy.
“Tiếc là Tổng Giám đốc Hoà Thịnh chết rồi, Hoà Thịnh phá sản, con gái và vợ ông ta hình như đều ra nước ngoài. May mà nhà ông ta sụp đổ nếu không mẹ tôi thật sự nhìn trúng người phụ nữ đó, tôi cảm thấy quan hệ của tôi và mẹ thật sự sẽ đứt đoạn mất.”
Mà trong lòng Tông Sinh vẫn luôn tò mò, luôn cảm thấy cái chết của Tổng Giám đốc Hoà Thịnh có liên quan đến Lục Văn Thù.
Nếu không chân trước ông ta vừa dâng người sao chân sau mấy người họ đã chết rồi?
Lục Văn Thù còn vì chuyện này bị đưa vào cục cảnh sát, có điều ở đó vài ngày liền phủi bụi trên quần áo đi ra.
Thấy Lâm Thanh Dung cúi đầu không nói gì, Tông Sinh hỏi cô: “Cơ thể cô không thoải mái sao?”
“Ừm, thời gian mang thai có lúc sẽ cảm thấy khó chịu, buồn nôn.” Lâm Thanh Dung hoàn hồn, tuỳ tiện tìm cái cớ nói cho có lệ với Tông Sinh : “Không phải vấn đề gì lớn.”
Tông Sinh suy nghĩ một lát rồi nói với cô ấy: “Tối nay tôi đưa cô ra ngoài ăn, thay đổi khẩu vị chút, thuận tiện giúp cô mua quần áo.”
“Không cần đâu.”
“Không sao, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nói không chừng lần sau mẹ tôi còn sẽ tới nữa! Bà ấy thấy cô sống không tốt chắc chắn lại hoài nghi quan hệ của chúng ta.”
Lâm Thanh Dung chần chừ nói: “Tôi không nhìn thấy.”
“Không sao, cô đeo kính râm vào rồi kéo tôi là được.” Tông Sinh thấy tay cô đầy phẩm màu: “Tay cô rất bẩn, muốn tôi đưa cô đi rửa không?”
“Được.”
Anh ấy đỡ Lâm Thanh Dung vào bồn rửa mặt, còn cẩn thận bóp xà phòng vào lòng bàn tay cô.
Tông Sinh ở bên cạnh nhìn cô gái rửa tay lại nhớ tới bức tranh ngoài kia, tò mò hỏi: “Vì sao cô lại vẽ một bàn tay bên cạnh hoa hướng dương, có ý nghĩa gì không?”
Động tác rửa tay của Lâm Thanh Dung hơi dừng lại, thản nhiên đáp: “Cảm thấy rất có nghệ thuật nên vẽ thôi.”
“Ồ.” Tông Sinh gật đầu.
Khoan hãy nói, bức tranh kia nhìn thật sự rất nghệ thuật, người bình thường không thưởng thức được.
Quần áo Lâm Thanh Dung cũng bẩn, cần phải thay, cô nói tự mình làm được, không cần người làm, Tông Sinh liền đi xuống nhà trước.
Sau khi nhìn thấy người làm, anh ấy nói với người làm một tiếng: “Tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn, cô đừng nấu bữa tối nữa.”
“Vâng.”
“À còn nữa.” Tông Sinh bổ sung thêm: “Lát nữa cô đo kích thước bức tranh trên giá kia rồi treo ở phòng khách, vẽ rất đẹp đấy.”
Người làm biết Lâm Thanh Dung không nhìn thấy, đoán chừng vẽ cũng không ra sao, cười nói: “Đó là do vợ anh vẽ còn trân quý hơn những bảo vật trong triển lãm nhiều.”
Tông Sinh nhún vai.
Ban đầu anh muốn lặng lẽ đưa bức tranh về, ra vẻ trước mặt bạn bè rồi đẩy giá lên tận trời, hung hăng kiếm một khoản.
Có điều đây là tranh Lâm Thanh Dung vẽ, anh lấy đồ người khác cũng không hay.
Vài phút sau Lâm Thanh Dung thay một chiếc váy dài rộng từ trên tầng đi xuống.
Cô quen thuộc cách bài trí trong phòng nên dù không nhìn thấy cũng rất ung dung, vịn cầu thang chậm rãi đi xuống.
Nếu không phải Tông Sinh biết cô không nhìn thấy thì cũng cảm thấy cô không khác gì người bình thường.
Tông Sinh đeo kính râm màu trà lên cho cô.
Kính râm to, dường như không trụ được trên sống mũi Lâm Thanh Dung, dáng vẻ có chút buồn cười khiến Tông Sinh haha cười lớn.
“Này.” Lâm Thanh Dung nhìn về phía anh, không quá vui vẻ.
“Là do kính râm sai, không liên quan đến cô!” Tông Sinh vẫn đang nhịn cười: “Lát nữa mua cho cô một cặp kính khác.”
Lâm Thanh Dung tự đi ra cửa, không muốn để ý đến anh.
Tông Sinh vội vàng đi theo, giúp cô thay giày rồi mở rửa, sau đó kéo tay cô.
Lần này tay cô ấm áp mềm mại chứ không lạnh giống như lần trước.
Thấy cánh tay người con gái hơi rụt về sau, Tông Sinh túm tay cô cứng rắn đặt vào trong khuỷu tay mình: “Nếu cô không muốn cầm gậy như người mù tìm đường thì phải để tôi làm đôi mắt của cô.”
Lâm Thanh Dung không giãy giụa nữa, khoác tay anh ra ngoài.
Sau khi đi được một lát thì lại được anh dìu lên xe.
Mất đi thị lực lâu như vậy, ban đầu Lâm Thanh Dung căng thẳng, khủng hoảng thì bây giờ đã hoàn toàn thích ứng, cảm thấy chỉ cần có nơi để ngủ, để ăn là được.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị mù cô ra ngoài cùng người khác.
Cô bảo Tông Sinh kéo cửa sổ xe xuống, gió mát thổi qua, bên tai cũng âm thanh gió thổi.
Khi đợi đèn xanh, vẫn có thể nghe thấy người đi đường nói chuyện, ấm áp mà tươi đẹp.
Lâm Thanh Dung hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đưa cô đi ăn trước đã.” Tông Sinh vừa nói vừa mở điện thoại: “Muốn ăn đồ quê hương hay đồ Tây?”
“Đồ của quê hương đi.” Lâm Thanh Dung trả lời xong lại hỏi: “Có phiền đến anh không?”
“Không đâu, cô muốn ăn gì cứ nói.” Tông Sinh tìm địa chỉ xong thì nói cho tài xế.
Lâm Thanh Dung dè dặt cẩn thận như vậy khiến anh nhìn mà đau lòng, không kìm được nói: “Cô đừng cảm thấy sẽ làm phiền tôi, nếu tôi thật sự chê cô phiền thì ban đầu đã không cứu cô, hơn nữa chúng ta là quan hệ hợp tác, cô cũng đang giúp tôi.”
Cô không nhìn thấy nhưng đôi mắt không bị tổn thương, vẫn rất đẹp như trước.
Tông Sinh suýt thì đưa tay xoa cô, rất nhanh đã khống chế được: “Thanh Dung, cô sống đừng để ý như vậy, cảm thấy làm gì cũng sẽ là phiền người khác, cô phải cười nhiều lên một chút, tâm trạng của cô tốt thì sẽ truyền cho đứa bé.”
Anh cảm thấy trước đây cô gái này chắc chắn rất hoạt bát, khẳng định là cười lên rất xán lạn mê người, trải qua đả kích cực lớn mới trở nên nhát gan nhỏ bé như vậy, uất ức biết bao.
Lâm Thanh Dung chớp mắt sau đó cong thành hình mặt trăng xinh đẹp, chứa đầy ý cười nhàn nhạt.
“Được.”
Chẳng mấy chốc xe đã đến phố người Hoa.
Cả con đường đều là cửa hàng ẩm thực lớn nhỏ, vì là buổi tối, người lại nhiều nên vô cùng náo nhiệt.
Tông Sinh đưa Lâm Thanh Dung vào một nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên.
Anh cầm thực đơn đọc tên món ăn, xem Lâm Thanh Dung thích ăn món gì thì chọn.
Nhà hàng này do ông chủ người Hoa mở, mùi vị rất chính tông, đến cả không khí cũng có mùi cay nhẹ nhàng.
Tông Sinh không ăn kiêng cũng không kén chọn, cảm thấy cũng rất ngon.
Lâm Thanh Dung ăn chưa được vài miếng đã nôn, sau khi giày vò vài lần thì khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không ăn được gì nữa.
Điều này khiến Tông Sinh bị doạ hết hồn, gọi điện cho cửa hàng đồ Tây gọi vài món canh rồi cho người đưa tới đây.
Từ canh nấm, canh bí đỏ đến canh cá chanh chua của nhà hàng cay Tứ Xuyên, canh nào anh cũng bảo Lâm Thanh Dung nếm thử.
Thấy Lâm Thanh Dung có khẩu vị một chút, sau khi uống một bát canh cá chua thì mới thoáng an tâm.
“Bạn trai cô thật sự quá tệ.” Tông Sinh phỉ nhổ: “Phụ nữ mang thai vất vả như vậy mà anh ta còn cãi nhau với cô, vứt cô ra nước ngoài. Đổi lại là tôi, nếu vợ tôi có thai thì đừng nói là mắng, có đánh tôi cũng không dám đánh lại.”
Lâm Thanh Dung chỉ cười chứ không nói gì.
Tông Sinh sợ Lâm Thanh Dung ăn cơm không thoải mái còn cố ý đưa cô đi dạo phố người Hoa, mua một vài món đồ chơi sau đó dẫn cô tới trung tâm thương mại mua quần áo.
Ban đầu Lâm Thanh Dung thử vài bộ, sau khi biết giá thì nói với Tông Sinh rằng sau khi cô mang thai bụng sẽ lớn rất nhanh, thường xuyên phải đổi quần áo, không cần phải mua thứ tốt như thế.
Tông Sinh ngoài miệng thì đồng ý nhưng khi ra về lại âm thầm thanh toán nốt vài bộ đó.
Rồi anh lại đưa Lâm Thanh Dung đi vòng vòng ở cửa hàng chuyên bán đồ cho bà bầu, Lâm Thanh Dung chọn vài bộ quần áo.
“Đủ rồi.” Lâm Thanh Dung nói: “Đến khi đó mẹ anh tới chắc chắn lại đưa tôi đi mua quần áo, tôi lại không thể không nhận, mấy bộ này đủ cho tôi mặc rất lâu rồi, hơn nữa tôi cũng mệt rồi.”
“Được, vậy chúng ta về thôi.” Tông Sinh thấy trên trán cô rịn ra tầng mồ hôi mỏng, quả thật là mệt rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!