CHƯƠNG 530: ANH CÒN MẶT MŨI TÌM CẬU ẤY SAO?
“Không được, em phải ra nước ngoài ngay!” Dương Yến đẩy anh ra, nước mắt cô rơi lã chã: “Nước Y lớn như vậy, cậu ấy lại không mang gì hết, lại mất liên lạc với các anh lâu như vậy rồi, còn không biết là đang sống khổ như thế nào nữa.”
Cô tưởng là đưa cô ấy đến chỗ của Hứa Cung Diễn, có người chăm sóc cô ấy, tiểu tiên nữ nhất định sẽ không sao.
Nhưng ai ngờ cô ấy lại mất tích rồi!
Hứa Cung Diễn chỉ có thể kìm cô vào lòng mình, rồi nhẹ giọng an ủi cô: “An An, em bình tĩnh chút đi, cô ấy sẽ không sao đâu. Là do người của anh lơ là nên cô ấy mới mất tích, anh cũng khó mà thoái thác trách nhiệm được.”
“Anh biết em và cô ấy là bạn tốt, em lo cho cô ấy, nhưng em cũng phải lo cho mình đã. Kỷ Gia Trí đang ở nước Y, em vừa bước vào sân bay là người của hắn sẽ nhận được tin tức ngay, sau đó sẽ giăng bẫy liền.”
“Nhưng em không thể bỏ mặc tiểu tiên nữ được.” Dương Yến khàn khàn nói, đôi mắt cô đỏ hoe: “Cậu ấy mất tích lâu như vậy rồi, các anh lại chưa tìm được, làm sao mà em không lo cho được?”
Hứa Cung Diễn dịu dàng nói: “Em yên tâm, Chiến Thương đã điều tra hết tất cả những vùng màu xám rồi, không có Lâm Thanh Dung, cô ấy có thể là đang ở một nơi nào đó của nước Y thôi, nhất định sẽ không sao đâu.”
(*)Vùng màu xám: Một trường hợp không rõ ràng hoặc là một nơi mà không có luật lệ, ở đây thiên về nghĩa thứ hai. Cũng có thể nói là ranh giới giữa trắng và đen, tốt và xấu.
Cho dù Hứa Cung Diễn nói như vậy nhưng Dương Yến cũng chẳng thấy vui chút nào.
Nước Y lớn như vậy, lớn lớn nhỏ nhỏ nhỏ cũng hơn mấy chục thành phố, Lâm Thanh Dung lại không có tiền, làm sao mà sống tốt được?
“Em đi mượn một thân phận nào đó rồi âm thầm qua bển.” Dương Yến vẫn không yên tâm: “Em muốn tự mình qua đó tìm…”
Lúc này cửa vang phòng chợt vang lên vài tiếng gõ cửa.
“Tổng giám đốc Hứa, Tổng giám đốc Dương.” Trợ lý của Dương Yến mở cửa đi vào: “Tổng giám đốc Dương, Tổng giám đốc Lục của Tập đoàn Lục Thị muốn gặp cô.”
Dương Yến cau mày nhìn cô: “Lục Văn Thù?”
“Vâng, anh ta đang ở phòng khách?”
“Lần trước anh ta còn vội vàng xông vào văn phòng của tôi, sao lần này lại trở nên lịch sự như vậy rồi?” Vừa nghe đến cái tên này là Dương Yến lại hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta còn mặt mũi dám đến gặp tôi sao!”
Trợ lý hỏi: “Vậy để tôi nói cô bận rồi, hôm khác gặp?”
“Không cần, đưa anh ta đến văn phòng của tôi!” Dương Yến dặn dò với khuôn mặt âm u: “Tôi muốn nghe xem anh ta nói gì.”
Hứa Cung Diễn cũng có nghe nói lần trước Lục Văn Thù có xông vào văn phòng của Dương Yến, thái độ không được thân thiện cho lắm, anh sợ Dương Yến sẽ bị tổn thương nên muốn đi cùng cô: “Anh sợ anh ta sẽ làm tổn thương đến em và các bé.”
Dương Yến từ chối: “Em đi là được rồi, anh xử lý công việc đi. Anh ta mà dám đánh em thì hôm nay đừng mong ra khỏi cửa!”
Hứa Cung Diễn cũng chỉ đành dung túng cô: “Có chuyện gì thì gọi nội tuyến cho anh.”
Dương Yến mới khóc xong nên đôi mắt có chút sưng đỏ.
Cô đến toilet dặm lại phấn, lúc cô về đến văn phòng thì nhìn thấy Lục Văn Thù đang ngồi trên ghế sofa, trên cơ thể đã bớt đi chút hào sảng thoải mái như trước kia mà thay vào đó là một chút âm trầm.
Anh ta cúi đầu xuống như là đang nhìn tấm thảm trên sàn nhà, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
Dương Yến đi tới, rồi lạnh lùng buông lời mỉa mai: “Tổng giám đốc Lục sao lại trở nên lịch sự như vậy rồi, tôi còn tưởng là anh sẽ giống như lần trước xông vào văn phòng của tôi, còn đánh tôi nữa chứ?”
Lục Văn Thù ngẩng đầu lên, trong đôi mắt anh ta cũng mang theo một sự âm trầm, ngoài ra còn có vài phần khó chịu.
Anh không để ý đến lời mỉa mai của Dương Yến, chỉ cất giọng đàng hoàng hỏi cô: “Cô giấu người ở đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Lục không phải là thần thông quảng đại sao, bắt được cậu ấy một lần, chẳng lẽ không bắt được lần thứ hai?” Dương Yến ngồi ở đối diện anh, cô nở nụ cười khẩy: “Không phải chứ, Tổng giám đốc Lục vô dụng như vậy sao?”
“Dương Yến, hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau với cô.” Lục Văn Thù cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình: “Tôi biết cô đưa cô ấy đi nước Y rồi, ở khu nào?”
Thấy Dương Yến chỉ làm mặt lạnh mà không nói chuyện, anh lại nói thêm một câu: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì?” Dương Yến ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cái bộ dạng tiều tuỵ và cả cái ngữ điệu cố ý hạ thấp xuống của anh ta chỉ khiến cho Dương Yến càng thêm ghê tởm hơn mà thôi, giống như là một tên ác nhân đã đích thân chặt đứt tay chân của bạn sau đó còn đến hỏi là bạn có đau hay không!
Cô cầm ly cà phê nóng mà trợ lý vừa đưa vào lên rồi hung hăng hất thẳng vào mặt của Lục Văn Thù.
Cà phê không phải được pha bằng nước sôi, nhưng cái nhiệt độ đó cũng để khiến khuôn mặt Lục Văn Thù đỏ lên rồi.
Anh ta đưa tay lau mặt mình rồi đưa đôi mắt hậm hực nhìn Dương Yến, trên trán anh đã nổi đầy gân xanh.
Dương Yến hậm hực đặt ly cà phê xuống bàn thật mạnh rồi tức giận mắng: “Lục Văn Thù, chi bằng anh hỏi tiểu tiên nữ đang muốn gì đi! Anh hại cậu ấy mất đi gia đình, anh còn mặt mũi tìm cậu ấy sao?”
“Cô ấy không trả thù tôi sao?” Lục Văn Thù hỏi ngược lại, từng chữ từng chữ một như thốt ra từ kẽ răng, tràn đầy hận ý: “Tôi biết kế hoạch của cô ấy, nhưng lần nào tôi cũng đều nhịn, nhưng làm sao cô ấy lại có thể đối xử với…”
“Cô ấy vì báo thù cho gia đình mình mà làm mất đứa con của tôi, cô ấy lấy đứa con ra báo thù tôi!”
Anh đã từng dày vò cô, nhưng nếu không có anh thì ngay cả vạt áo của đối tượng trả thù cô ấy cũng còn không đụng đến được nữa kìa!
Anh hận nhưng anh đã ra tay với người nhà cô ấy khi nào chứ?
“Không thể nào!” Dương Yến lạnh lùng nói: “Cậu ấy sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhất định là anh đã làm ra chuyện gì đó tổn thương cậu ấy, cho nên cậu ấy mới muốn bỏ đứa con.”
Lục Văn Thù cười cười: “Việc mang thai cũng nằm trong kế hoạch của cô ấy, cô tưởng cô ấy quan tâm sao? Tôi đã đến bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô ấy bỏ đứa con, không lẽ mắt tôi mù rồi sao?”
Dương Yến nhíu mày.
Cô chỉ biết đứa con trước đây của Lâm Thanh Dung mất rồi, còn cụ thể mất như thế nào, Lâm Thanh Dung không có nói với cô.
Lúc Lâm Thanh Dung mới mang thai có nói chuyện điện thoại với cô, cô ấy đã nói rõ là sẽ không lấy đứa con ra để báo thù Lục Văn Thù, lúc đó cô ấy không giống như là đang nói đùa với cô, nhưng tại sao đứa con lại mất rồi?
Lục Văn Thù cầm lấy tấm khăn giấy lau lau vệt cà phê trên mặt mình, rồi bình tĩnh nói: “Dương Yến, cô nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ không làm gì cô ấy hết, tôi chỉ nói chuyện đàng hoàng.”
“Lục Văn Thù, anh có còn biết nhục không?” Dương Yến giận quá hoá cười: “Anh tìm người—”
Đột nhiên Dương Yến cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô hoảng loạn đưa tay ra đỡ trán mình.
Lục Văn Thù cũng nhìn thấy trạng thái của cô có gì đó không đúng, nên cũng không so đo chuyện cô mắng mình: “Tôi đi kêu trợ lý của cô vào?”
“Không cần đâu.” Dương Yến lên tiếng ngăn cản.
Dương Yến ngồi một lúc, đợi đến khi những sự khó chịu qua đi, sau đó cô mới đi gọi một cuộc điện thoại nội tuyến cho Hứa Cung Diễn, hỏi xem trước đây nơi ở mà anh đã sắp xếp cho Lâm Thanh Dung ở đâu rồi ghi chú lại.
Cô xé tờ giấy ghi chú ra rồi đưa cho Lục Văn Thù: “Anh nói muốn gặp cậu ấy đúng không, vậy anh đi đi!”
Dương Yến vốn không muốn để lộ địa chỉ cho Lục Văn Thù, nhưng cô không đi nước Y được, người của Hứa Cung Diễn lại không tìm được Lâm Thanh Dung nên cô rất lo lắng.
Mà Lục Văn Thù thì lại rất giỏi chuyện này.
Nếu như anh ta qua đó có thể tìm được Lâm Thanh Dung thật thì đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách cướp người lại từ tay anh ta.
Lục Văn Thù nhìn đi nhìn lại địa chỉ trên tờ giấy, anh nhìn Dương Yến với ánh mắt hoài nghi.
“Cô ấy thật sự đang ở đây?”
Dương Yến cười lạnh một tiếng: “Anh muốn tin thì tin, không tin thì thôi! Cho anh cơ hội mà anh còn không cần!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!