CHƯƠNG 526: MUỐN BẢO VỆ BỌN HỌ CHU TOÀN
“Tưởng Song Kỳ, em ngứa da rồi à?” Phương Tinh Nghị nhấc tay, làm ra dáng muốn đánh cô.
Tưởng Song Kỳ hét lên, chạy về phía Quách Thanh Phong, còn đánh cậu ta: “Đều tại anh hết! Đây là nhà em, nửa đêm nửa hôm anh mở cửa cho anh Nghị vào làm chi, anh không sợ anh ấy có ý đồ bất chính nào với em à?”
“Đừng ảo tưởng nữa, em không lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Phương nổi đâu.”
“Cái gì! Anh nói lại lần nữa xem?” Gương mặt Tưởng Song Kỳ trở nên hung dữ, giơ tay lên véo lỗ tai anh: “Cái ông chú già như anh không những xấu xí mà còn lắm lời, anh lại còn dám nạt em à, anh có tin em đuổi việc anh không?”
“Thôi được rồi.” Phương Tinh Nghị nhìn bọn họ, nửa cười cửa không: “Anh sẽ kêu trợ lý Tư giúp em tìm một người khác.”
Tưởng Song Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn Phương Tinh Nghị, vẻ mặt bực dọc: “Nếu anh ấy là bảo vệ của em thì xử lý như thế nào là chuyện của em, cần anh Nghị phải nhúng tay vào à? Hừ, em không đuổi việc nữa.”
Phương Tinh Nghị giơ ngón tay lên sờ cằm, ung dung nói: “Không phải em nói người ta nạt nộ em, còn chê người ta xấu xí sao, để anh tìm một người trẻ trung giống như anh về làm bảo vệ cho em.”
“Thôi đi anh Nghị!” Tưởng Song Kỳ lướt mắt nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi tỏ vẻ chê bai: “Giống như anh đó hả? Đến chị Dương Yến mà anh còn không dỗ dành được, chả có tác dụng gì hết, còn không bằng ông chú già này đâu.”
“…”
Phương Tinh Nghị nghe cô oán hận mà không thốt nổi nên lời, gương mặt sa sầm làm ra vẻ muốn đánh người.
Trước lúc anh nổi điên, Quách Thanh Phong vác Tưởng Song Kỳ lên vai, nhanh chóng rảo bước vào phòng ngủ.
“Trời ạ anh làm gì đấy, anh bỏ em ra mau!” Tưởng Song Kỳ đấm thùm thụp vào lưng anh, lớn tiếng kêu gào: “Không phải em đã nói không được phép đụng vào người em à, anh là đồ biến thái, cứ thích sàm sỡ em.”
“Cô Tưởng à, cô nghỉ ngơi một lúc, đi ngủ đi được không?”
“Ngủ cái đầu quỷ nhà anh, em đang nói đỡ cho anh đấy, anh không biết à?” Tưởng Song Kỳ giận dữ đáp: “Lỡ anh Nghị nhân lúc em ngủ đuổi anh đi thì sao, anh đúng là đồ ngốc!”
“Sẽ không đâu, em ngủ đi.” Quách Thanh Phong không muốn nói nữa.
“Anh là bảo vệ của em, em không cho anh đi thì anh không thể đi, có nghe thấy không? Anh không được nghe lời anh Nghị đâu đó!”
“…Biết rồi!”
Tiếng ồn ào bên tai dần dần nhỏ đi, nhưng vẫn khiến Phương Tinh Nghị thấy đau đầu.
Anh tìm bừa một chỗ nào đó bên ngoài đứng đợi người ta giao đồ ăn tới là được rồi, cần gì qua đây chịu khổ cơ chứ!
Vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Phương Tinh Nghị cầm áo khoác, nhổm người dậy đi ra mở cửa.
Anh nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên giao hàng đứng bên ngoài, tay cậu ta đang cầm chiếc hộp lớn đựng tôm rim, tỏa ra hương thơm dạt dào.
“Chào anh, đây là thức ăn anh đặt.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Phương Tinh Nghị cầm hộp thức ăn trong tay nhưng không vào nhà mà đóng cửa lại, bấm thang máy sang nhà Dương Yến.
Lúc đến ngoài cửa, anh nhắn tin zalo cho Trường Bình, kêu cậu bé ra mở cửa.
Chắc hẳn Trường Bình vẫn còn oán trách anh không cho cậu bé ăn thịt bò, bèn nói đây là nhà Dương Yến, cậu bé chỉ là khách, không được sự cho phép của chủ nhà nên không dám mở cửa cho anh vào.
Phương Tinh Nghị biết lòng ham muốn trả thù của cậu nhóc này rất mãnh liệt nên mới cố ý đặt tôm rim.
Sau khi đọc tin nhắn, anh lập tức chụp hình hộp tôm rim trong tay rồi gửi zalo.
Chưa đến hai phút sau, cánh cửa trước mắt anh đã mở ra.
Trường Bình nhìn thấy hộp thức ăn trong tay anh, bèn nở nụ cười xán lạn: “Chú hai, khi nãy dì kêu cháu trả lời tin nhắn của chú như vậy đó, bây giờ dì ngủ rồi, cháu ra mở cửa cho chú đây.”
“Vậy à?” Phương Tinh Nghị nhếch mép cười: “Không phải cháu cố ý trả thù chú hai vì chẳng được ăn thịt bò đấy chứ?”
Trường Bình lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, ánh mắt trong trẻo đến là vô tội: “Làm gì có chuyện đó! Chú hai là người tốt nhất trên đời, nửa đêm nửa hôm chú còn mua tôm rim về cho cháu, cháu yêu chú hai nhất!”
Phương Tinh Nghị không muốn khua môi múa mép với Trường Bình nữa, anh đưa hộp thức ăn cho cậu bé, kêu cậu bé vào nhà ăn, nhớ lúc ăn xong phải xóa hết chứng cứ.
Trường Bình hớn hở cầm hộp thức ăn: “Chú hai, dì ngủ từ lâu rồi, nhưng mà chú quan sát trước đã rồi hẵng vào, chứ bằng không lỡ xảy ra chuyện thì cháu cũng không giúp nổi chú đâu.”
Đến lúc Trường Bình quay về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phương Tinh Nghị, trông có vẻ rất vắng lặng.
Anh đứng trước cửa phòng Dương Yến một hồi lâu, nhìn thấy dưới khe cửa không có ánh đèn, sau khi dán sát tai vào cửa, xác định bên trong không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng vặn tay nấm cửa.
Trong phòng chỉ bật mỗi một ngọn đèn đầu giường, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Dương Yến nằm ngủ trên giường, chỉ đắp mỗi chiếc mền mỏng, còn bé mèo Ragdoll nằm trên đôi dép lê lại mở tròn mắt, thấy Phương Tinh Nghị vào cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Phương Tinh Nghị từng nuôi Ragdoll một thời gian, biết nó không thích kêu nên yên tâm đi vào phòng.
Anh rón rén ngồi xuống mép giường, giơ tay lên, đầu ngón tay từ trán lướt dọc xuống mặt cô.
Nhìn thấy dáng ngủ yên tĩnh của cô, những phiền não trong lòng anh cũng dần dần lắng xuống.
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, kỳ quặc đến mức anh cũng không dám tin tưởng bản thân mình đã làm ra những việc như vậy.
Nếu như anh không xin Yến Cảnh Niên số thuốc đó, nếu như lúc ở sân bay anh không nghe cuộc điện thoại của Yến Cảnh Niên, nếu như anh không kích động chạy đến giáo đường cướp hôn, rồi biết sự thật về đứa trẻ, kết quả sẽ như thế nào?
Người phụ nữ này thường làm anh mất bình tĩnh.
Nhìn gương mặt của cô, anh bèn thở dài: “Cảm ơn những hành động mất bình tĩnh của chính mình.”
Chứ bằng không bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Sự đụng chạm từ đầu ngón tay anh làm Dương Yến cảm thấy ngứa ngáy, cô quay đầu nghiêng người sang hướng khác rồi ngủ tiệp.
Nhưng bụng cô đã lớn, nằm nghiêng không thoải mái, vài giây sau bèn lật người lại, đôi lông mày nhíu lại thật chặt.
Chiếc mền trượt xuống khỏi người cô, áo ngủ cũng bị cuộn lên, để lộ vùng bùng nhô cao, nước da trắng ngần.
Phương Tinh Nghị cúi đầu ngắm nhìn cô, gần như không hít thở nổi.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy các bà bầu với cái bụng lớn, chỉ có điều sau khi đổi thành người mình yêu, nhìn vùng bụng lớn của cô ấy, biết cô ấy đang mang thai cho mình, cảm giác này rất kỳ diệu.
Tinh thần trách nhiệm bỗng dưng dâng trào trong lòng, anh muốn bảo vệ cho mẹ con họ thật chu toàn.
Phương Tinh Nghị say sưa nhìn bụng cô, dường như đứa trẻ bên dưới lớp da bụng mỏng manh đó đang hoạt động, thỉnh thoảng nó sẽ đá chân hay thúc tay vào bụng mẹ, làm bụng cô gồ lên.
Dương Yến đang ngủ say cũng nhíu chặt mày, lẩm bẩm: “Ngủ đi…Đừng quậy nữa…”
Hóa ra đây chính là hoạt động trong bụng mẹ ư?
Phương Tinh Nghị lại nhìn thêm một lúc nữa rồi mới cẩn thận dán tay vào bụng cô, cảm thấy thật ấm áp.
Tựa như mấy đứa bé cũng cảm nhận được, nó cố gắng đạp vào lòng bàn tay anh, khiến làn da anh thấy ngứa ngáy.
Những đứa bé càng cựa quậy thường xuyên, Dương Yến càng khổ hơn, lông mày cô càng nhíu chặt, nhưng lại mệt lử không mở mắt ra nổi, lầm bầm mắng chửi bọn nó trong miệng: “Mấy đứa nhóc xấu xa này mau ngủ đi…Đừng đạp nữa, mẹ mệt quá.”
Phương Tinh Nghị thấy Dương Yến vẫn chưa tỉnh, anh khom người áp sát vào bụng cô rồi thì thầm: “Ngoan nào, để cho mẹ ngủ, các con mà còn quậy mẹ nữa thì đến lúc ra đời sẽ biết tay ba đó.”