CHƯƠNG 525: TẠI SAO CÓ THỂ NÓI QUÊN LÀ QUÊN THẬT
Cô vô tình nhớ đến lần trước ở nhà anh, buổi sáng ấy anh làm cho cô một tô mì thịt, mặc dù rất mặn, không ngon lành chút nào nhưng cô vẫn ăn hết.
Còn có tô mì thịt bò hôm nay.
Rõ ràng người đàn ông này không giỏi việc nấu nướng, các món ăn làm ra cũng không ngon, nhưng cô vẫn không chê.
Cảm giác của cô mỗi khi nghĩ đến anh vẫn như vậy, gần như không mảy may thay đổi.
Nhưng tại sao…
Dương Yến nhớ đến đêm mưa ấy, cô cầu xin anh ta tha thiết như vậy, thậm chí không màng đến bất cứ thứ gì mà quỳ xuống trước mặt anh, anh vẫn không hề bị lay động.
Anh ta thà mở cửa cho một người phụ nữ khác đi vào nhà cũng không thèm nhìn đến cô.
Cô đã bị anh làm tổn thương nhiều như vậy, làm sao có thể nói quên là quên được ngay.
Trong lòng Dương Yến thấy uất nghẹn, cô nhớ lại những việc này, đang ăn mì thịt bò mà đôi mắt thấy xốn xang, rồi bỗng dưng bật khóc.
Những giọt nước mắt tựa như những hạt ngọc trai bị đứt dây, rơi lã chã vào trong tô.
Phương Tinh Nghị thấy người phụ nữ ấy cúi gằm đầu xuống, không nói năng gì, một lúc sau vai cô lại run run rẩy rẩy. Anh thấy thái độ của cô bất thường, ánh mắt tối đi, quay vai cô về phía mình.
Gương mặt cô giàn giụa nước mắt, vẫn còn đang khóc nức nở.
Phương Tinh Nghị trở nên hoảng loạn ngay tức khắc, vội vã giơ ngón tay cái lên lau nước mắt cho cô: “Sao thế, sao em lại khóc?”
“Chú hai biết rõ rồi mà còn hỏi nữa à!” Trường Bình lạnh lùng nói: “Chú nấu mì dở quá, nhưng mà mì chỉ hơi nhạt một chút, có phải thịt bò dở quá nên dì mới khóc không?”
Phương Tinh Nghị quay đầu sang lườm cậu bé.
“Đúng tay nghề bếp núc của anh không giỏi.” Phương Tinh Nghị chỉ đành thừa nhận, vẻ mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Anh cứ nghĩ chỉ cần làm theo trình tự là được rồi, không ngờ… Dở thì đừng ăn nữa, anh dẫn em ra ngoài ăn món khác.”
Trường Bình cầm lòng không đậu mà giơ tay, khe khẽ nói: “Chú hai ơi, cháu cũng muốn đi nữa, cháu muốn ăn tôm rim.”
Phương Tinh Nghị không buồn để ý đến cậu bé, anh nghĩ Dương Yến chê mì anh nấu dở thì anh dắt cô đi ăn món khác là được rồi.
Không ngờ Dương Yến bỗng dưng lại nín bặt, gương mặt tủi thân của cô trở nên lạnh lùng, hất tay anh ra.
Cô thay đổi quá nhanh chóng.
Tay Phương Tinh Nghị dừng ở không trung, không biết nên làm thế nào.
Sao thế?
Dương Yến không để ý đến người đàn ông kế bên mình nữa mà vùi đầu ăn mì.
Hơn mười mấy phút sau, cuối cùng Dương Yến đã ăn hết sạch mì trong tô, cô đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phương nấu nướng vất vả rồi, cứ để tô ở đấy cho Trường Bình rửa là được.”
“Dương Yến.” Phương Tinh Nghị nhíu mày, không hề thích cô như vậy, đột nhiên lại cự tuyệt người từ ngàn dặm.
“Có thể đã có hiểu lầm nào đó giữa hai người chúng ta, cần phải nói cho rõ.”
Dương Yến nở nụ cười với anh, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười: “Không có hiểu lầm nào cả, những gì cần phải giải thích tổng giám đốc Phương đều đã giải thích hết rồi, cảm ơn bữa ăn khuya này của tổng giám đốc Phương, để tôi tiễn anh về.”
Cô đẩy ghế đứng lên, đi ra phía ngoài cửa, mở sẵn cánh cửa ra chờ đợi anh.
Trường Bình sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt.
Mì của chú hai làm dở thật, nhưng dì cũng không cần phải đuổi người ta về như vậy chứ?
Trường Bình thủ thỉ với Phương Tinh Nghị: “Chú hai à, cháu thấy tại chú nấu mì dở quá nên dì mới giận dữ đuổi chú về đó, cháu mau xin lỗi dì đi.”
Phương Tinh Nghị biết không phải vì tô mì quá dở nên Dương Yến mới tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy với anh, khi nãy cô khóc quá nửa là vì nhớ lại chuyện trước đó.
Hồi trước đúng là anh quá lơ là bất cẩn, nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy giữa hai người.
Phương Tinh Nghị không nói gì, lúc đi ngang qua phòng khách bèn cầm áo khoác lên.
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, cố tình giữ khoảng cách với mình của người con gái ấy, trong lòng thầm thở dài: “Em với Trường Bình nghỉ ngơi sớm một chút, anh về đây.”
“Ừm.” Giọng nói của cô vẫn đều đều, không hề gợn lên chút cảm xúc nào, chẳng thèm nhìn anh mà nói: “Tổng giám đốc Phương đi thong thả.”
Phương Tinh Nghị vừa bước ra ngoài, cánh cửa phía sau lưng đã nhanh chóng bị chủ nhân của nó đóng sầm lại.
Cứ như không ưa thích gì anh vậy.
Anh biết tính cách của Dương Yến rất bướng bỉnh, tiếp tục dây dưa ở nhà cô còn không bằng nghĩ cách để chữa vết nứt trong mối quan hệ giữa hai người, bởi vậy mới im lặng như thế.
Nhưng Phương Tinh Nghị không trở về, mà đi thang máy lên nhà Tưởng Song Kỳ.
Người mở cửa lại là Quách Thanh Phong, cậu ta mặc áo ngủ, trông rất giống ông chủ, nhìn sâu vào mắt Phương Tinh Nghị.
“Cãi nhau với chị tôi à?”
“Ừm, bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà rồi.” Phương Tinh Nghị lách qua khỏi người cậu, đi vào trong nhà.
Anh tự mình ngồi xuống ghế sô pha, giơ tay xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ.
Quách Thanh Phong rót cho anh một ly sô đa, đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống phía đối diện: “Chị tôi không thích anh, không phải anh nên về nhà à, qua đây tìm tôi giúp anh hay sao?”
“Ngồi xuống đi, tiện thể đặt một phần thức ăn về đây.”
“…”
Khóe môi Quách Thanh Phong giựt giựt: “Tổng giám đốc Phương muốn đặt thức ăn, không phải nên về nhà mình đặt sao?”
“Không thể.” Phương Tinh Nghị mở phần mềm đặt thức ăn ra, rồi lạnh lùng nói: “Lười đi về, muốn ăn ở đây.”
Quách Thanh Phong đoán anh và Dương Yến cãi nhau, đang tức anh ách trong bụng nên quạu quọ cũng là điều hiển nhiên.
Bèn không thèm tính toán với Phương Tinh Nghị.
Quách Thanh Phong hỏi anh: “Nghe nói chuyện bên XL Á rất phiền phức, có cần tôi qua đó giúp đỡ không?”
“Có Trần Khang ở đó rồi, không sao đâu.” Phương Tinh Nghị đã đặt thức ăn xong, anh cầm ly sô đa lên, uống vài hớp: “Trước đây anh ấy thường đi theo cậu, bên giờ cậu sang bên đó thì chắc chắn cậu ấy sẽ đoán ra thân phận của cậu thôi.”
Quách Thanh Phong gật đầu, đanh giọng nói: “Tôi thật không ngờ bà Ngự tàn nhẫn đến như vậy, tính kế cả anh Ngự.”
“Ai mà ngờ nổi? Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà.” Phương Tinh Nghị tựa đầu vào lưng ghế sô pha, uể oải vô cùng,
Dạo gần đây, vì chuyện này mà cả tinh thần và sức lực của anh đều cảm thấy mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, Phương Tinh Nghị lấy điện thoại ra, mở một tấm hình lên rồi đưa cho Quách Thanh Phong.
“Nhưng có việc này cần cậu đi xử lý, rất nguy hiểm, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ tìm người khác.”
Quách Thanh Phong cẩn thận nhìn người trong tấm ảnh rồi khắc ghi hình ảnh của người nọ vào trong đầu mình.
“Anh đã phái người sang XL Á hết rồi, sẽ không tìm được người nào giỏi hơn tôi trong Nam thành này đâu.” Quách Thanh Phong nhấc tay xóa tấm hình trong điện thoại, trầm giọng nói: “Để tôi đi cho, tổng giám đốc Phương cứ tin tưởng ở tôi.”
Phương Tinh Nghị mỉm cười: “Trước giờ tôi luôn tin tưởng ở cậu, chưa từng nghi ngờ chút nào.”
Anh ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Chuyện của Kỳ Kỳ… Cậu có hận tôi không?”
Quách Thành Phong quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, rồi mới lắc đầu nói: “Việc này là lỗi của tôi, tại tôi không chăm sóc cho cô ấy được tử tế, tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Phương đã hành xử quyết đoán, không hận tôi mới đúng.”
Phương Tinh Nghị hít sâu một hơi.
Làm sao có thể không hận đây?
Lúc ấy anh dám bắn Dương Yến, cũng kích động muốn giết Quách Thanh Phong.
Nhưng lúc tìm người thôi miên Tưởng Song Kỳ, làm cô ấy quên đi tất cả mọi thứ có liên quan đến Quách Thanh Phong, nhưng nhiều đêm ròng rã anh kề cận chăm sóc cô ấy, nghe tiếng cô khóc nức nở trong cơn mơ, bảo ai đó đừng đi, anh lại mềm lòng.