CHƯƠNG 522: VẪN MỀM LÒNG
Anh ta chỉ coi Dương Yến như một vật dễ vỡ, muốn cố gắng bảo vệ cô, để ở trong cái vòng mình tạo ra, chưa từng nghĩ đến làm cái gì nên nói cho cô cả, hai người cùng nhau gánh vác.
Hứa Cung Diễn chống tay lên trán, tự cười: “Một bước sai thì ngàn bước cũng sẽ sai, thì ra tôi thua ở đó.”
Nếu như thời gian quay ngược lại, trở về thời gian khi anh mới quen biết Dương Yến, anh sẽ không kiêng kỵ nhiều như vậy, kết cục liệu có phải là anh sẽ ở bên Dương Yến không?
Phòng bao bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Bước vào là một nam phục vụ, đưa cái hộp nhỏ trong tay cho Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, đồ anh cần.”
“Ừm, cảm ơn.”
Phương Tinh Nghị đẩy chiếc hộp nhỏ đến trước Hứa Cung Diễn: “Đây là Ixiro – mà trước đây tôi dẫn Dương Yến đi Thổ Nhĩ Kỳ có được, thôn làng đó đã nghiên cứu thành công từ thực vật có thể khiến tế bào trong cơ thể người tự sản sinh.”
Hứa Cung Diễn nhìn anh, khó tin nói: “Phòng thí nghiệm của Yến Cảnh Niên không phải bị nổ, sản phẩm thí nghiệm cũng bị hủy hết rồi sao? Tại sao anh lại có?”
“Ixora tổng cộng có 6 cây.” Phương Tinh Nghị giải thích nói: “Năm cây để ở phòng thí nghiệm, Cảnh Niên muốn thử thiết bị mới cho nên mang một cây đi.”
Hứa Cung Diễn mở hộp ra.
Bên trong đặt một viên thuốc, trong viên thuốc có chứa chất lỏng màu xanh lá như sinh mệnh đang chuyển động.
“Nghiêm cứu rất thành công nhưng thuốc này có tác dụng phụ, chỉ có thể giúp kéo dài tuổi thọ 30-35 năm thôi. Tôi nghĩ cho dù hiệu quả rất nhỏ, anh bây giờ cũng cần nó.”
“30 năm đã rất đủ dài rồi.” Hứa Cung Diễn nhếch miệng: “Tính mạng của người bình thường cũng chỉ vào khoảng 60-70 tuổi, cơ thể của tôi như vậy có thể sống đến 50 tuổi đã giống như thượng đế mở của tôi cánh cửa khác rồi.”
Anh ta hỏi Phương Tinh Nghị: “Thuốc này anh có thể đổi lấy tất cả tài sản của một lão phú hào nào đó, mở rộng tập đoàn nhà họ Phương, tại sao đem thứ vô giá này cho tôi?”
“Anh cũng nói là thứ vô giá thì tiền cũng không so sánh được.” Phương Tinh Nghị khẽ cười, giọng điệu nghiêm túc, mang theo vài phần cảm kích: “Đây là món quà tạ lễ với anh, cảm ơn anh đã chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Hứa Cung Diễn lạnh nhạt nói: “Tôi không phải vì anh, là bởi vì tôi yêu cô ấy!”
Phương Tinh Nghị ừm một tiếng: “Tôi biết nhưng điều này không có xung đột với lời cảm ơn của tôi dành cho anh. Tôi biết cô ấy luôn tìm kiếm khắp nơi, muốn cứu anh, cô ấy không muốn anh chết sớm như vậy, tôi cũng sẽ không.”
Phương Tinh Nghị liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn, lại lo lắng Dương Yến thật sự tức giận không ăn cơm.
Anh đứng dậy khỏi ghế salom: “Tôi đi xem cô ấy thế nào, đợi lát nữa tôi kêu phục vụ đưa anh về.”
Khi anh đi đến cửa thì nghe thấy Hứa Cung Diễn nói: “An An lần đó tỉnh dậy ở bệnh viện, sau khi biết mình có thai thì không muốn giữ, cô ấy có phải không yêu đứa bé, chắc là sợ Kỷ Gia Trí sẽ nắm được nhược điểm của anh.”
“Lúc tôi chạy đến bệnh viện, cô ấy đã uống thuốc rồi, là tôi cứng rắn móc họng của cô ấy, ép cô ấy nôn thuốc ra.”
Hứa Cung Diễn áp chế nỗi đau trong lòng, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phương anh nên cảm ơn tôi, nếu như không phải tôi mềm lòng đi đến bệnh viện ngăn cản cô ấy, con của anh sớm đã mất rồi, hai ngươi sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Phương Tinh Nghị nhắm mắt lại, còn coi như bình tĩnh nói: “Cảm ơn, anh nếu như muốn đến nhà họ Phương, tùy ý có thể đến.”
Cánh cửa phòng bao nhanh chóng được đóng lại.
Hứa Cung Diễn nhìn viên thuốc màu xanh trong chiếc hộp, nhớ lại những gì Phương Tinh Nghị đã nói thì thấy thật nực cười, không ngờ bây giờ lại hòa giải như vậy.
Anh ta mỉ cười, sắc mặt rất thống khổ: “Tôi vẫn là mềm lòng…”
Bởi vì yêu cô cho nên không muốn nhìn thấy cô buồn.
Ban đầu anh nếu như ép buộc Dương Yến cùng mình đến nước R, không cho cô về Nam Thành, cũng sẽ không có những chuyện này rồi.
—
Phương Tinh Nghị tìm một phục vụ ở câu lạc bộ giúp mình lái xe, sợ chung cư của Dương Yến không có đồ ăn, còn kêu người phục vụ đó đi chuẩn bị một phần thức ăn lớn cho mình.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, anh xách túi đồ ăn lớn đứng trước chung cư của Dương Yến, nhấn chuông.
Anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, những cửa lại chậm chạp không chịu mở.
Đoán chắc Dương Yến từ mắt mèo nhìn thấy anh đến, cố ý giả vờ ngủ không nghe thấy.
“Dương Yến, phòng khách còn sáng đèn, anh nhìn thấy được.” Phương Tinh Nghị nói: “Mở cửa đi, em nếu như không chịu mở thì tôi sẽ đạp cửa, cửa hỏng rồi, buổi tối em càng không ngủ được.”
Vài giây trôi qua thì cánh cửa trước mặt được mở ra.
Dương Yến nhìn xuống dưới ánh cửa, không vui nói: “Cánh cửa này rõ ràng không lọt ánh sáng, anh từ đây nhìn có được ánh sáng?”
“Ồ vậy sao?” Phương Tinh Nghị nhướn mày: “Thì ra em chưa có ngủ?”
Biết mình lại bị anh dắt mũi, Dương Yến tức không chịu được, muốn đóng rầm cửa lại: “Tôi bây giờ muốn đi ngủ được chưa, anh không có chuyện gì thì về đi!”
“Em sao lại mang dép màu đen?”
“Cái gì, đây rõ ràng là…” Dương Yến cúi đầu xuống, muốn nói anh bị mù màu à, màu đen màu vàng cũng không phân biệt được.
Không ngờ khi cô cúi đầu, Phương Tinh Nghị đã nhận cơ hội ôm cô vào lòng, tránh khiến cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một tay xách túi đồ ăn nhẹ nhàng bước vào nhà, rồi dùng chân đóng cửa lại.
Dương Yến phản ứng trở lại thì vùng ra, mặt mày hằn học: “Phương Tinh Nghị anh thật sự là đồ khốn! Bà bầu có chút ngốc, anh hết lần này đến lần khác lừa tôi!”
Mà lần nào cô cũng bị lừa!
Phương Tinh Nghị bỏ qua ánh mắt muốn giết người của cô, xách đồ ăn đi vào bòng bếp.
Khi đi qua phòng khách thì nhìn thấy bàn trà rất sạch sẽ, chỉ có một ly nước, bước vào phòng bếp phát hiện lại càng sạch hơn, trên bàn bếp còn phủ một lớp bụi mỏng, nhìn sơ là biết phòng bếp không có nấu ăn nhiều rồi.
Anh thở dài.
Người phụ nữ này thật sự tức giận không ăn gì, mau mà anh đến.
“Phương Tinh Nghị anh làm gì thế?” Dương Yến đi vào, giật lấy cái nồi trong tay của anh, còn giễu cợt: “Anh không phải người biết nấu ăn, đừng ở đây làm loạn, tránh phòng bếp của tôi bị cháy.”
“Nấu mỳ mà thôi, cháy rồi anh đền em một căn khác.” Phương Tinh Nghị dễ dàng lấy lại cái nỗi: “Phòng bếp có nhiều bụi, tôi xử lý đã, em ra ngoài, tránh dính bụi lên người.”
Dương Yến đứng bất động, lạnh lùng nhìn anh: “Phòng bếp của tôi, tôi dựa vào đâu mà phải nghe lời anh?:
Phương Tinh Nghị cũng không cùng cô phí lời, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài, anh dùng chối chặn ở giữ cửa kéo.
Dương Yến kép cả nửa ngày không ra, chỉ có thể tức giận trừng mắt với cái cửa.
Trường Bình ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng ngủ đi ra, cậu bé thấy Dương Yến đang đứng bên ngoài phòng bếp, bên trong còn sáng đèn thì thấy hiểu kỳ nói: “Dì đang làm gì vậy? Ai ở trong phòng bếp sao?”
Dương Yến hừ lạnh một tiếng: “Không có ai, cháu mau đi ngủ đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!