CHƯƠNG 514: NÓ NẾU NHƯ CÓ GAN, SỚM ĐẾN CƯỚP NGƯỜI RỒI!
“Lão nhị, cậu từ đâu biết loại thuốc này vậy?” Yến Cảnh Niên ngắt lời của anh, ngữ khí ngưng trọng: “Ai đang uống?”
Phương Tinh Nghị nhớ lần trước đã đưa cho Yến Cảnh Niên mấy loại thuốc, anh ta lại chậm chạp không có trả lời mình, hiện nay thấy anh ta giọng điệu không bình thường liền trầm giọng hỏi: “Thuốc có vấn đề gì sao?”
“Cậu nói cho tôi trước đi, thuốc này có phải có người đang uống, có phải là Dương Yến không?”
“Ừm.”
“Gửi tin nhắn cho cô ấy, kêu cô ấy vứt mấy loại thuốc này đi.” Yến Cảnh Niên nói: “Mấy loại thuốc này 5 năm trước đã tra ra là có thành phần gây hại đến cơ thể và thai nhi, sớm đã bị tổ chức y tế quốc tế cấm rồi. Tôi không biết cô ấy mua nó từ đâu nhưng nếu dùng trong thời gian dài, thai nhi sớm muộn sẽ chết trong bụng mẹ.”
“Cậu chắc chắn là thuốc cấm?” Phương Tinh Nghị sắc mặt tối lại: “Mấy loại thuốc này là cô ấy lấy từ bệnh viện. Nếu như thuốc có vấn đề, bệnh viện không thể để phụ nữ có thai dùng được.”
Yến Cảnh Niên yếu ớt nhắc nhở: “Lão nhị, người trong bệnh viện rất phức tạp, loại người nào cũng có, cậu không làm trong ngành đó thì sao biết mấy loại thuốc đó phụ nữ mang thai nào cũng dùng được?”
Phương Tinh Nghị nháy mắt hiểu ra.
Anh sầm mặt sải bước rời khỏi phòng khách quý, trong lòng xuất hiện một cảm giác lo lắng cực kỳ.
Một bên khác, Dương Yến vừa mới thay váy cưới xong, đang chuẩn bị cùng Tưởng Song Kỳ và Quách Nhược Linh lên xe đến nhà thờ.
Quách Nhược Linh và Tưởng Song Kỳ muốn nói nhưng lại không dám nói.
Chiếc xe phi nước đại trên đường, mất khoảng 30 phút đã đến trước nhà thờ.
Các bên truyền thông được mời đến cũng rất trật tự, họ đứng dọc ở hai bên thảm đỏ, trong tay cầm sẵn máy ảnh chỉ đợi Dương Yến xuống xe là bắt đầu chụp lìa lịa, tranh thủ lát nữa dùng những tin tức mới giành view.
Mẹ Dương sớm đã đợi sẵn ở một bên, nhìn thấy Dương Yến xuống xe thì bước ra đón.
“An An.” Nhìn thấy dáng vẻ con gái mặc váy cưới, mẹ Dương mới nhận thức được con gái bà đã lớn rồi, nên kết hôn rồi: “Mẹ không có chăm sóc tốt cho con, khiến con vất vả rồi.”
“Mẹ.” Dương Yến bất lực nhìn bà: “Hôm nay là ngày con kết hôn, đừng nói những lời này được không?”
Mẹ Dương gật đầu: “Được được, mẹ không nói.”
Dương Yến khoác tay mẹ Dương đi trên thảm đỏ, từng bước từng bước đi đến nhà thờ.
Cách nhà thờ càng gần, trái tim bình tĩnh của cô bỗng dưng trở nên hồi hộp, có chút lo lắng.
Hôm nay, cô sắp kết hôn rồi.
Không phải trốn tránh giống như trước kia, vội vàng kết hôn mà là gả cho một người đàn ông yêu cô, chiều cô.
Thế nhưng tại sao trong lòng cô vẫn thấp thỏm như cũ?
Dương Yến ngẩng đầu lên, phát hiện đã bước vào nhà thờ rồi, hai bên hàng ghế đều ngồi kín bạn bè, đối tác hợp tác trong kinh doanh được họ mời đến, ngay cả Miya Diệc và ông cụ Phương cũng đến rồi.
Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của Dương Yến, ông cụ Phương khẽ cười, nét cười ôn hòa mà theo một chút tiếc nuối.
Đứa trẻ này không thể trở thành cháu dâu của ông cụ, ông cụ cũng không còn cách nào.
Phát hiện không thấy có bóng dáng của người đàn ông đó, Dương Yến mới nhẹ nhàng thở phào, cô cũng mỉm cười đáp lại ông cụ Phương, khoác tay mẹ Dương rất nhanh đi đến trước cha sứ.
Hứa Cung Diễn mặc một bộ vest trắng, khí độ ngời ngời, ôn nhuận như ngọc.
Trong đôi mắt dịu dàng đó chỉ có cô.
Mẹ Dương nắm lấy tay của Dương Yến, rất trịnh trọng đặt vào tay của Hứa Cung Diễn: “Mẹ và ba con bé từ sớm thì đã ly hôn, bây giờ con bé kết hôn chỉ có thể để mẹ đưa nó gả đi. Mẹ giao Dương Yến cho con, hy vọng con hãy đối xử tốt với nó.”
“Con nhất định sẽ làm như vậy.” Hứa Cung Diễn chăm chú nhìn Dương Yến, tran chứa tình cảm: “Con luôn muốn, duy nhất chỉ cần cô ấy.”
Mà hiện nay, họ cuối cùng sắp kết hôn rồi.
Đích thân đưa con gái vào tay của một người đàn ông khác, mẹ Dương không nhịn được mà rời nước mắt, lặng lẽ lui xuống.
Hứa Cung Diễn siết chặt tay của Dương Yến: “An An, em thật đẹp.”
“Em biết mình đẹp.” Dương Yến mỉm cười, nhỏ giọng nhắc anh ta: “Quan khách đều đang đợi kìa, đừng làm trò nữa.”
“Được.”
Hai người nắm tay nhau, đứng ngay ngắn lại.
Cha sử nghiêm túc đứng trước mặt họ, tay cầm sách thề ước, đọc lời thề.
Sau khi đọc xong, cha sứ nhìn Hứa Cung Diễn: “Anh Hứa Cung Diễn, anh có bằng lòng lấy cô Dương Yến không? Yêu cô ấy, thương cô ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cũng luôn đối với cô ấy không rời không bỏ.”
“Tôi bằng lòng.” Hứa Cung Diễn nắm tay người anh ta yêum dịu dàng mà kiên định đưa cho câu trả lời.
Cha sứ lại nhìn sang Dương Yến: “Cô Dương Yến…”
Nhìn cặp đôi trên bục, nghe những lời cha sứ hỏi, ông cụ Phương khẽ thở dài: “Con nói xem một đứa trẻ tốt như vậy, Tinh Nghị sao lại không giữ chặt chứ, ài!”
“Ba đừng thở dài nữa.” Miya Diệc nói: “Hai đứa nó không có duyên phận, không nên cưỡng cầu.”
Trong lòng bà ta vẫn ghét Hứa Cung Diễn, không hề muốn nhìn thấy anh ta.
Nếu không phải niệm tình là bạn của mẹ Dương, cộng thêm ông cụ Phương nhất định muốn đến, bà ta tuyệt đối sẽ không đến.
Ông cụ Phương hừ một tiếng: “Tinh Nghị chính là quá bình tĩnh, khắc chế bản thân. Người khác đều biết đã chia tay rồi, mặt dày nghĩ cách theo đuổi lại con bé, nó ngược lại thì hay rồi, trực tiếp đẩy người ta ra!”
Đứa cháu nội này của ông cái gì cũng tốt, cái duy nhất không tốt chính là quá bình tĩnh, không quan tâm đến chuyện của mình.
Trong chuyện tình cảm, quá bình tĩnh có thể cái gì cũng không có được.
Nghĩ đến cái đức tính đó của Phương Tinh Nghị, ông cụ Phương lại thở dài: “Nó lại đi đến công ty rồi sao?”
“Nghe trợ lý của nó nói, hình như ra nước ngoài công tác rồi.”
“Công tác cái gì chứ, ba thấy nó cố ý trốn tránh thì có!” Ông cụ Phương nói trúng điểm mấu chốt: “Không muốn thấy vợ chưa sắp trước của mình gả cho người khác, ra ngoài trốn tránh rồi! Thật vô dụng!”
Miya Diệc bất lực nói: “Ba, đâu ra người như ba nói cháu nội của mình như thế chứ? Ngộ nhỡ nó thật có có chuyện phải xử lý thì sao?”
“Ba ở sống cùng nó 30 năm, ba còn không không hiểu nó sao?” Ông cụ Phương nhìn người trên bục, càng nghĩ càng tức: “Nó nếu như có gan, sớm đã đến cướp người rồi!”
“…”
Trên sân khấu mục sư đã hỏi Dương Yến: “… Cô có bằng lòng gả cho anh Hứa Cung Diễn không?”
Mọi người phía dưới đều nín thở, yên lặng chờ đợi.
Dương Yến khép mắt lại khiến bản thân thả lỏng, rồi khẽ mỉm cười: “Tôi bằng —-“
“Cô ấy không bằng lòng!” Một giọng nói trầm lạnh có lực xuyên thấu đã cắt ngang lời nói của Dương Yến.
Mọi người kinh ngạc, lần lượt quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa lớn nhà thờ.
Nhìn thấy một thân hình cao lớn bước vào.
Ông cụ Phương nghe thấy âm thanh quen thuộc liền quay đầu lại, nháy mắt những gì không vui trong lòng liền biến mất: “Nó thật sự đến cướp người rồi!”
“Ba đừng vui mừng quá sớm!” Miya Diệc thấp giọng nói: “Hôn lễ này là phát trực tiếp, Tinh Nghị thật sự đến phá hỏng hôn lễ, đợi lát nữa video đã lan truyền hết trên mạng thì xong luôn!”
Nói xong muốn đứng dậy đi ngăn cản.
Ông cụ Phương ngăn bà ta lại: “Con nghĩ kỹ đi, con trai của con đã 30 tuổi chứ không phải 20 tuổi.”
“…” Miya Diệc đấu tranh một chút rồi lại ngồi xuống.
Dương Yến nghe tiếng thì cũng biết là ai đến, lời nói định nói bị nghẹn lại, trong lòng của cô khẽ run lên, siết chặt tay của Hứa Cung Diễn, không hề quay người lại.
Phương Tinh Nghị sải bước đến trước bục cưới, thấy nghi thức của hai người còn chưa hoàn thành, trong lòng liền thấy mừng.
Vẫn may chưa đến muộn.