CHƯƠNG 478: CÔ CÓ GÌ PHẢI GIẬN.
Dòng chữ in đậm ‘Chuyện vui của anh Phương Tinh Nghị và cô Hướng Vãn Tình đang đến gần’ khiến cho đôi mắt Dương Yến đau nhói.
Cánh tay cô cũng khẽ run lên lẩy bẩy.
Cô tưởng sau khi từ Li Giang trở về, cô đã không còn quan tâm tới người đàn ông đó nữa.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác ôm nhau, còn lên cả Hot search, trong lòng cô lại nhói đau dữ dội.
Lâm Thanh Dung phản ứng lại trước, cô rút chiếc điện thoại trên tay Dương Yến lại: “Không biết là toà soạn nào nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày nào cũng viết mấy cái tin tức giải trí này để câu view nữa.”
“A đúng đúng đúng!” Tưởng Song Kỳ cũng tỉnh thần rồi vội vàng gật đầu: “Chắc chắn là bọn họ viết bậy viết bạ thôi…”
“Nếu như không có sự đồng ý của Phương Tinh Nghị thì có toà soạn nào dám đăng mấy tin này?” Sắc mặt Dương Yến bình tĩnh, như thể chuyện này không hề có ảnh hưởng đến cô vậy: “Hướng Vãn Tình? Cái tên này sao nghe quen quá.”
Cô đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.
“Cùng giới với em sao?” Dương Yến đưa mắt nhìn qua Tưởng Song Kỳ: “Em có quen không?”
Tưởng Song Kỳ lắc đầu, cô bước tới kéo lấy cánh tay của Dương Yến: “Chị Dương Yến đừng nghĩ nữa, cái cô Hướng Vãn Tình đó có chỗ nào bằng chị đâu, cũng không biết có phải mắt anh Nghị mù rồi không nữa!”
“Chị Dương Yến chị yên tâm đi, em luôn đứng ở phía chị mà! Em quen biết rộng rãi, chị thích hình mẫu đàn ông nào cứ nói với em, em sẽ giúp chị tìm, tuyệt đối còn tốt hơn anh Nghị gấp một trăm lần luôn!”
“Được a.” Dương Yến nở nụ cười nhàn nhạt.
Cô nghiêng đầu qua làm bộ nghĩ ngợi thật: “Dáng người cao hơn một mét tám, hiếu thuận, có lòng thương người, nuôi nổi chị là được.”
“Chị Dương Yến, chị, chị làm thật hả?” Tưởng Song Kỳ lắp bắp.
“Không lẽ nãy giờ em đang giỡn với chị sao?”
Lâm Thanh Dung sợ Tưởng Song Kỳ lại nói sai gì đó, nên vội vàng đưa tay kéo cô ấy tới: “Ý của Kỳ Kỳ là, từ hiếu thảo thương người quá chung chung rồi, cậu có yêu cầu gì về tính cách ngoại hình của đối phương không?”
Dương Yến nhàn nhạt cười: “Không có yêu cầu gì hết, hơn nữa, những người đàn ông cùng giới showbiz với Kỳ Kỳ toàn là những người có chất lượng rất tốt, người ta không chê tớ là được rồi.”
Lâm Thanh Dung đưa tay chọt chọt Tưởng Song Kỳ.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt chỉ thị của cô, Tưởng Song Kỳ lập tức nói: “Được rồi, đợi lát nữa em tìm dùm chị cho!”
“Ừm, vậy hai người nói chuyện đi, tớ có chút buồn ngủ rồi, vào ngủ chút đây.”
Sau khi Dương Yến vào phòng ngủ, Tưởng Song Kỳ lập tức đi hỏi Lâm Thanh Dung: “Chị Dương Yến thật sự muốn tìm đàn ông khác rồi, làm sao đây?”
“Không phải rất tốt sao?” Lâm Thanh Dung tiếp tục bận rộn việc của mình: “Em cứ kiếm vài người cho cậu ấy lựa đi.”
Tưởng Song Kỳ lo lắng: “Vậy, vậy anh Nghị thì sao…”
“Không được nhắc đến anh ta nữa!” Lâm Thanh Dung liếc cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Bọn họ đã chia tay rồi! Ni Ni tìm người khác thì có liên quan gì tới anh ra, chuyện của anh ta, Ni Ni cũng không muốn biết.”
Lúc nãy khi Dương Yến giật điện thoại của Tưởng Song Kỳ, Lâm Thanh Dung sợ cô khi nhìn thấy những tin tức đó sẽ buồn lòng và khó chịu, nhưng Dương Yến lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như là không hề quan tâm gì tới tin tức đó hết.
Cô cũng không biết Dương Yến là đang giả vờ, hay là thật sự không quan tâm nữa.
Nhưng cô lại hy vọng là điều thứ hai.
Tưởng Song Kỳ bĩu đôi môi đỏ mọng của mình, cô muốn nói gì đó nhưng Lâm Thanh Dung lại nhanh chóng nhét một quả cà chua nhỏ chặn miệng cô lại.
Miệng của cô nhồi nhét nguyên một quả cà chua, giống hệt như một con cá nóc.
“Em cũng thấy tin tức rồi đó, Tổng giám đốc Phương đã có bạn gái rồi, cho nên em cũng đừng bận tâm nữa.” Ánh mắt Lâm Thanh Dung mang đầy ý cảnh cáo ngầm: “Cẩn thận chị Dương Yến sẽ không thèm đến đây nữa bây giờ.”
Thấy Lâm Thanh Dung nói như vậy, đôi vai nhỏ của Tưởng Song Kỳ cũng bất giác co rúc lại, cô không dám nói gì nữa đâu.
Cô thật sự không muốn mình bị chị Dương Yến cho vào danh sách đen đâu!
Dương Yến về phòng nhưng vốn không ngủ, cô vẫn đang nghĩ về tin tức lúc nãy, nghĩ về đôi trai tài gái sắc kia.
Một lát sau, Dương Yến bò dậy khỏi giường rồi mở chiếc laptop trên bàn ra.
Cô mở trang web, sau đó tìm kiếm cụm từ ‘Phương Tinh Nghị, Hướng Vãn Tình’, ngay lập tức có một đống tin tức liên quan liền nhảy ra.
Không chỉ có tư liệu về thân thế của Hướng Vãn Tình, mà còn có vài tin tức thêm mắm thêm muối, họ nói hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi, lần này Hướng Vãn Tình về nước chính là vì chuyện hôn sự, hai bên cũng đã gặp mặt cha mẹ rồi.
Dương Yến lướt đến tư liệu của Hướng Vãn Tình.
Mẹ là phiên dịch viên, đã nghỉ hưu từ năm năm trước.
Cha cô ta còn lợi hại hơn, ông là Bộ trưởng Bộ Tài chính của ZF.
Cô cũng có một chị gái đã gả đi Singapore.
Từ tiểu học cho đến lúc cô ta học tiến sĩ đều ở Ireland, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành một nhà ngoại giao, mấy năm gần đây đều đang làm việc ở Ireland, cuộc sống rất giản dị.
Nếu như không có tin tức lần này thì vẫn còn có rất nhiều người không biết cô ta là ai nữa.
Dương Yến đọc mà có chút xuất thần, cô lăn bánh xe trên con chuột không ngừng, mãi cho đến phần cuối cùng của tin tức.
Cô đưa mắt đọc hàng trăm hàng ngàn bình luận, trong số đó còn nhìn thấy cả tên của mình nữa.
[Bối cảnh của cái cô Hướng Vãn Tình này cũng ngầu quá đi, đúng là hình mẫu của một đứa con gái của quốc gia!]
[Vừa có nhan sắc, vừa giỏi như vậy, đúng là xứng đôi với Tổng giám đốc Phương quá rồi, hai người thế lực ngang nhau mà.]
[Nhìn Hướng Vãn Tình, rồi lại nhìn Dương Yến, cô ta còn không bằng một phần một ngàn của người ta nữa, làm gì xứng đứng cạnh Tổng giám đốc Phương chứ!]
[Cái cô Dương Yến đó nhà nghèo như vậy, mẹ thì ly hôn từ sớm, làm sao mà ra nước ngoài học, còn học ở học viện tốt như vậy được chứ? Dám chắc bình thường cũng đã ăn không ít khổ sở a].
“…”
Đọc những lời bình luận khó coi, bàn tay Dương Yến càng dùng sức siết chặt con chuột hơn.
Trái tim cô vừa khó chịu, vừa đau đớn.
Qua một lúc lâu sau, tâm trạng tồi tệ của cô mới dần dần bình tĩnh lại, cô bình thản đọc lướt qua những lời bình luận đó, rồi lật lật xem các trang tin tức, bất chợt cô lại nhìn thấy tấm ảnh chụp thân mật của người đàn ông và Hướng Vãn Tình.
Tầm mắt cô dừng lại ở bàn tay đang đặt trên eo Hướng Vãn Tình của người đàn ông một lát rồi đóng sầm laptop lại.
Mấy người này nói không sai, cô không có gì phải tức giận hết.
Hướng Vãn Tình vừa xinh đẹp, lại còn là nhà ngoại giao, gia thế không hề thua kém Phương Tinh Nghị một chút nào, bọn họ đúng là xứng đôi mà.
Còn cô thì có gì đâu chứ?
…
Sau khi Trường Bình đem chiếc điện thoại đã sửa xong về, Dương Yến liền lập tức liên lạc với Chiến Thương.
Sau khi hỏi thăm tin tức nhiều lần, xác nhận Quách Thường Phúc đã chết, cảm xúc của Dương Yến không còn thăng trầm như khi mới nghe tin lần đầu nữa, mà bây giờ cô rất bình tĩnh.
Cô hỏi Chiến Thương: “Kỷ Gia Trí bây giờ đang ở đâu, tôi muốn mang thi thể em tôi về.”
Thường Phúc chết rồi, nhưng cô không thể để cho thi thể của cậu ấy lưu lạc nơi nước ngoài được.
“Hắn vẫn đang ở nước Y.” Chiến Thương đáp: “Cậu chủ bảo cô ráng chăm sóc mình và em bé cho thật tốt, chuyện này thì cậu ấy vẫn đang theo dõi, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ đưa em trai của cô về.”
Trong lòng Dương Yến đầy khó chịu, thanh âm cô có chút khàn khàn: “Tôi không muốn làm phiền anh ta nữa, tôi muốn đi bàn bạc với Kỷ Gia Trí.”
“Cao Mỹ Hy là tâm phúc của Kỷ Gia trí mà đã bị Quách Thường Phúc giết rồi, cô nghĩ hắn ta sẽ không tức giận sao? Bây giờ cô đi nước Y, hắn ta nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay với cô.”
Ngừng một lát, Chiến Thương lại nói tiếp: “Cô Dương, sau này đừng có nói là phiền hay không phiền nữa, cô và cậu chủ cũng đâu phải là người ngoài, trước đây cô giúp cậu chủ bao nhiêu tôi đều thấy hết.”