Phương Tinh Nghị ngẩng đầu, thấy dáng vẻ trợ lý Tư ngơ ngác đứng ở kia, lông mày cau lại: “Nghe không hiểu lời của tôi à?”
“Chủ tịch Phương, không phải là anh đang nói đùa đấy chứ?” Trợ lý Tư khiếp sợ nhìn người đàn ông: “Chỉ riêng tài nguyên của ba phát ngôn quốc tế kia cũng đủ sợ rồi, ngôi sao tuyến một còn chưa có cơ hội nhận được một bộ phim có đầu tư kết xù, vậy, vậy mà cho tiểu hoa kia?”
Anh ta cả gan suy đoán: “Chủ tịch Phương, có phải là anh thấy tài chính của Hòa Tụng có hàng, làm vậy là muốn giúp cô Dương đúng không? Vậy anh và cô Dương rốt cuộc vẫn chưa chia tay?”
“Cậu chỉ cần làm theo ý tôi là được.” Mắt Phương Tinh Nghị hơi híp lại, giọng nói lộ ra vẻ không vui: “Còn tại sao tôi lại làm vậy thì cũng không cần nói cho cậu biết.”
Trợ lý Tư nhắc nhở: “Chủ tịch Phương, anh làm như vậy, quản lý cấp cao của Mỹ Tinh sẽ biết được.”
“Biết thì sao chứ?”
Trợ lý Tư…
Đáng!
Đây là chủ tịch Phương công khai bảo vệ cho cô Dương sao, mấy công ty dưới trướng cũng mặc kệ, anh ta còn có thể nói cái gì nữa?
Trợ lý Tư thở dài một hơi thật sâu, nhanh chóng đi làm việc.
Trợ lý Tư trước liên hệ với công ty giải trí Phẩm Ưu, chuyển đạt lời của Phương Tinh Nghị, lại gọi điện thoại cho người đại diện của tiểu hoa kia.
Người đại diện thấy ký một hợp đồng phim ngắn ba phút, chênh lệch giá được Phương thị bổ sung, nghệ sĩ dưới tay mình còn có thể nhận được tài nguyên phát ngôn đắt tiền, cùng mấy bộ phim vượt tầm, đây giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hết sức vui mừng đồng ý.
Sợ trắng trợn cho tài nguyên cho tiểu hoa như vậy sẽ bị nghệ sĩ của công ty khác sinh nghi, nghi ngờ tiểu hoa có gì đó với chủ tịch Phương, trợ lý Tư phải canh chừng bốn phía, làm việc mệt mỏi thiếu chút nữa té xỉu.
Vì chủ tịch Phương của anh ta, anh ta cũng đã hết sức!
Trợ lý Tư vừa làm xong hết mọi chuyện, quay về văn phòng nghỉ ngơi, trôi qua không được mấy giây thì Triệu Dịch Hân liền ôm văn kiện đi đến.
Áo sơ mi trắng phối với quần tây, lộ rõ dáng người cao ráo thon thả, xinh đẹp mà thành thục.
“Đây, số liệu tháng trước đã đối chiếu xong.” Triệu Dịch Hân đặt văn kiện lên bàn, thấy bộ dạng trợ lý Tư mệt muốn đứt hơi, hỏi một câu: “Hai ngày hôm nay cũng không thấy anh ở công ty, việc trong tay rất nhiều à?”
“Đúng đó.” Trợ lý Tư bưng ly cà phê uống mấy ngụm, mới quay sang nhìn cô: “Hòa Tụng vừa quyết định phương án để tuyên truyền cho sản phẩm nước hoa mới, lựa chọn một minh tinh nhỏ của Phẩm Ưu làm người phát ngôn.”
Triệu Dịch Hân tò mò hỏi: “Đó không phải là chuyện của người bên Hòa Tụng à, sao anh lại phải phụ trách?”
Trợ lý Tư chần chờ một chút, thấy chuyện này cũng không phải là bí mật, cô ta cũng là người của Phương thị, đưa văn kiện này cho cô ta: “Tài chính của Hòa Tụng có hạn, ký kết với cô minh tinh này chỉ bỏ ra chín tỷ.”
“Là vậy sao?” Triệu Dịch Hân lật văn kiện ra liếc nhìn mấy cái, sau đó nói với trợ lý Tư: “Tôi nghe nói ký hiệp nghị đánh cược với Mỹ Tinh dưới tay Phương thị, Phương thị làm như vậy là đang phá hư hợp đồng, quản lý cấp cao của Mỹ Tinh có đồng ý không?”
Trợ lý Tư nhún nhún vai, bất lực mà nói: “Không đồng ý cũng không có cách nào, đây là quyết định của chủ tịch Phương, tôi thật sự tò mò chủ tịch Phương có ý gì với cô Dương.”
Ánh mắt của Triệu Dịch Hân tối sầm, rất nhanh liền mỉm cười trở lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Có lẽ là bù đắp cho cô Dương, lúc trước Phương thị lâm vào tranh đấu gia tộc, là do cô Dương đã quản lý Phương thị, cô ấy cũng được xem là người có công với Phương thị.”
“Thành tích sản phẩm nước hoa mới lần này của Hòa Tụng cũng chưa có, nếu như đánh cược thất bại, cô Dương chắc chắn sẽ bị cắt chức, chủ tịch Phương cũng không muốn nhìn thấy cô Dương lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nghĩ đến tình cũ nên muốn giúp cô ấy một chút.”
Trợ lý Tư cảm thấy Triệu Dịch Hân phân tích rất đúng.
Chủ tịch Phương đã chia tay với cô Dương, chắc chắn là vì chút tình nghĩa cũ nên muốn giúp cô ấy.
Có điều sau khi hai người chia tay, số lần mà chủ tịch Phương nhớ tình cũ cũng nhiều quá đi?
“A?” Trợ lý Tư nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nhìn Triệu Dịch Hân: “Tôi cũng chưa từng nói cho cô nghe chuyện trước kia của cô Dương ở Phương thị, sao cô có thể hiểu rõ như vậy?”
Ngón tay của Triệu Dịch Hân chỉ chỉ xuống phía dưới: “Nơi có người thì điều gì cũng có thể biết được, nếu như anh là phụ nữ thì cứ đi đến nhà vệ sinh hoặc phòng trà là biết, thật sự là một thiên đường bát quái.”
“Phụ nữ thật là.” Trợ lý Tư cười lắc đầu, cũng không nghĩ gì nhiều.
…
Mặc dù Trường Bình ở bên phía Phương Tinh Nghị, nhưng mỗi ngày đều dính lấy Dương Yến, nhắn tin trên Facebook với cô.
Ví dụ như lúc rảnh rỗi sẽ nói với cô về căn bệnh thích sạch sẽ của Phương Tinh Nghị, trong nhà hễ bẩn một chút là phải kêu công nhân vệ sinh đến quét dọn, mỗi ngày ba bữa đều ăn thức ăn ngoài, cậu bé nói chán ăn, Phương Tinh Nghị sẽ tự mình xuống bếp làm cơm, mấy món ăn làm ra đều đen thui, cậu bé còn chụp mấy món ăn đen thui cho Dương Yến xem. Nói Phương Tinh Nghị vẫn may là có tiền, có thể gọi đồ ăn ngoài, dựa vào tài nấu nướng của bản thân chắc đói đến chết.
Dương Yến thấy bộ dạng đáng thương của Trường Bình, nói với cậu bé: “Ngày mai dì nấu đồ ăn ngon cho con nha, sẽ cho người mang đến cho con.”
Trường Bình trả lời rất nhanh: “Vẫn là dì tốt với con nhất! Chú hai chính là đang nuôi thả con, ngày nào cũng chỉ cho con tiền, con thật sự không muốn thấy chú ấy xuống nhà bếp, con rất sợ tài nấu ăn của chú ấy.”
Dương Yến: “Kêu con đến sống với dì, con lại không chịu đến.”
Trường Bình trả lời: “Không đi đâu, con phải ở bên cạnh của chú hai để coi chừng chú ấy, xem xem người tình mới của chú ấy là người nào. Có điều con sống với chú ấy lâu như vậy rồi, tối nào chú ấy cũng về nhà đúng giờ, trên người cũng không có mùi nước hoa của phụ nữ khác.”
Phương Tinh Nghị: “…Con qua đó ở là vì trông chừng chú ấy hả?”
Trường Bình: “Dạ đúng rồi, dì ơi, dì nói bên người của chú hai cũng không có phụ nữ, có phải là phương hướng tính dục đã thay đổi rồi không?”
Nhìn thấy tin nhắn của đứa nhỏ, Dương Yến dở khóc dở cười, nhớ đến những cuốn sách gần đây cậu bé đọc, trong đầu cứ nghĩ lung tung.
Đúng lúc có cuộc gọi của Hứa Cung Diễn, cô cũng không trả lời tin nhắn của cậu bé, nhận điện thoại.
Hứa Cung Diễn hỏi: “Ở Nam Thành vẫn tốt chứ?”
“Ừm, vẫn tốt.” Dương Yến nhìn thời gian, cười: “Bây giờ đang là thời gian bận, sao anh còn gọi điện thoại cho tôi, không bận à?”
“Không bận, chỉ là rất nhớ em, cho nên mới gọi điện thoại cho em.” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng, trầm thấp.
Dương Yến giả vờ không nghe, hỏi lại: “Khi nào anh trở về.”
“Chắc vẫn còn một khoảng thời gian nữa.” Hứa Cung Diễn thở dài, hình như cũng hơi lo lắng.