CHƯƠNG 421: TRÔNG ANH THẬT SỰ RẤT BUỒN!
“Hai người bốn năm năm không gặp nhau, cô cũng không lo lắng, bây giờ mới có mấy tháng, cô đã không yên tâm về anh ấy rồi?”
“Lần này không giống.” Tống Tịnh Hòa lo lắng nói: “Khoảng thời gian này tôi nằm mơ, trong lòng tôi rất khó chịu, sợ anh ấy ở bên kia xảy ra chuyện gì, tôi không thể để con trai tôi vừa mới nhận ba, chớp mắt đã biến mất.”
Dương Yến không nhịn được bật cười: “Được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho con rể tương lai, cô yên tâm đi đi.”
“Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Sau khi Tống Tịnh Hòa đi vào công ty, Dương Yến mới rời đi, đi đến Lục thị tìm Lục Văn Thù.
“Tôi là Dương Yến của Hòa Tụng.” Sau khi đến bàn tiếp tân của Lục thị, Dương Yến lịch sự nói: “Làm phiền cô giúp tôi hẹn gặp tổng giám đốc Lục.”
Nhân viên lễ tân liếc nhìn cô, nhanh chóng quay số, khoảng hai mươi giây sau, nhân viên lễ tân kia nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lục không có ở công ty, giờ này có lẽ buổi tối tổng giám đốc Lục cũng không quay lại, ngày mai được không?”
Lục Văn Thù không ở công ty?
Dương Yến cau mày suy nghĩ một lúc, hỏi: “Tôi có thể hỏi là anh ta thường đi những nơi nào không?”
“Cái này tôi thật sự không biết, tôi chỉ là nhân viên lễ tân thôi.”
“Được, cảm ơn.”
Lúc Dương Yến muốn rời đi, người nhân viên lễ tân kia lại rất nhiều chuyện, cẩn thận hỏi: “Cô Dương, nghe nói cô có qua lại với tổng giám đốc Phương, là thật sao? Tại sao hai người lại chia tay? Cô thật sự cùng với CEO là con lai mới nhận chức ở Hòa Tụng ở bên nhau?”
Dương Yến nghe thấy vậy khóe miệng giựt giựt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô từ đâu nghe được những tin tức này?”
“Trong vòng nói.” Nhân viên lễ tân kia nói với Dương Yến mấy tin đồn trong vòng tài chính, người ở Lục thị lại có thể biết chuyện ở những công ty khác nhanh như vậy: “Mấy ngày nay đều là thảo luận về cô.”
“Tôi rất tò mò, có thể nhìn thấy không?” Dương Yến ung dung thản nhiên hỏi: “Tôi không biết những chuyện này.”
Nhân viên lễ tân ngập ngừng, sau đó liền lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Dương Yến.
Dương Yến liếc nhìn vài tin đồn, sau khi bí mật nhớ tên, lại đưa cho nhân viên lễ tân: “Cảm ơn, thấy mọi người trong nhóm không gửi lên tấm ảnh xấu xí nào của tôi, tôi yên tâm rồi.”
Vừa đi ra khỏi Lục thị, Dương Yến liền gọi điện thoại cho trợ lý Ella, nói mấy cái tên của nhóm bát quái, kêu cô ấy tham gia vào, đem gió hướng đến những tin tức khác, nếu không thể ngăn chặn sẽ dùng đến pháp luật.
Lúc trước cô bí mật hẹn hò với Phương Tinh Nghị, ngoài bạn bè tốt của hai người, người thân, về cơ bản không có người ngoài nào biết.
Không ngờ cô vừa về nước, trong vòng đã lan truyền chuyện của cô và Phương Tinh Nghị, còn láng máng biết được danh tính CEO mới của Hòa Tụng, lan truyền bọn họ có gian tình, dường như đang muốn hủy hoại danh tiếng của cô.
Chắc chắn có người ở phía sau làm ra những chuyện này.
Nhưng bây giờ Dương Yến không có thời gian xử lý chuyện này, cô đang rất lo lắng về tiểu tiên nữ, đến Lục thị cũng không tìm được người, chỉ có thể gửi tin nhắn cho trợ lý Tư.
Phương Tinh Nghị và Lục Văn Thù là anh em, trợ lý Tư lại thường đi theo Phương Tinh Nghị, cũng xem như là bảo mẫu riêng của Phương Tinh Nghị, chắc chắn biết Lục Văn Thù thường đi đâu.
Nhưng Dương Yến không biết mật khẩu messenger của trợ lý Tư đã bị Phương Tinh Nghị lấy được.
Phương Tinh Nghị vừa về tới Phương thị, đang ở trong messenger hẹn mấy đối tác thời gian ra ngoài chơi, nói chuyện làm ăn, vừa quay về trang chính, nhìn thấy nick kia gửi tin nhắn đến.
Đó là nick messenger mà anh muốn lấy từ trợ lý Tư, ngoài Dương Yến, dường như không có bạn.
Ngón tay của Phương Tinh Nghị dừng trên màn hình vài giây, cuối cùng vẫn ấn vào nick messenger kia.
Dương Yến: [Anh Tư Trình, có bận không?]
Anh?
Trong lòng Phương Tinh Nghị cảm thấy khó chịu nhưng không thể giải thích được.
Rõ ràng người phụ nữ này không thân thiết với trợ lý Tư, lúc trước gọi trợ lý Tư, bây giờ lại gọi là anh Tư Trình, gọi anh là tổng giám đốc Phương, lúc tức giận còn thêm kính ngữ!
Phương Tinh Nghị trả lời: [Cô Dương có chuyện gì?]
Dương Yến dường như lập tức trả lời: [Anh Tư Trình, chúng ta là bạn thân như vậy, anh đừng giống như ông chủ của anh, đối với người khác thờ ơ như vậy mà! Được rồi, lần trước là tôi sai, tôi xin lỗi anh được không?]
Lần trước.
Người phụ nữ này nói cái gì với trợ lý Tư, sao anh không biết?
Phương Tinh Nghị vẫn chưa trả lời, Dương Yến lại gửi một tin nhắn đến: [Anh Tư Trình, đừng tức giận, lần sau có thời gian tôi mời anh ăn đồ Nhật bình quân mỗi người 15 triệu, siêu ngon!]
Không đến một giây, lại gửi đến một tin nhắn: [Là như này, không phải anh thường xuyên đi ra ngoài bàn việc cùng với ông chủ của anh sao, nhất định đã từng gặp Lục Văn Thù? Tôi tìm Lục Văn Thù có chuyện, đi đến Lục thị cũng không tìm được anh ta.]
Dương Yến: [Nếu như anh không muốn rác rưởi như ông chủ của anh, thì anh hãy nói với tôi mấy nơi mà Lục Văn Thù thường hay đi là được rồi.]
Khuôn mặt Phương Tinh Nghị không có biểu cảm gì nhìn mấy dòng tin nhắn kia, trong mắt đều là mấy chữ “Anh Tư Trình”, bàn tay lại nặng thêm một chút không chuẩn bị gì liền bóp chặt điện thoại di động.
Trông anh thật sự rất khó chịu!
Phương Tinh Nghị vẫn chưa trả lời tin nhắn, tin nhắn của Dương Yến lại tới: [Anh Tư Trình, trả lời đi mà?]
Khuôn mặt Phương Tinh Nghị đầy sự khó chịu trả lời: [Câu lạc bộ của cậu ta, sân gôn Alright]
Dương Yến: [Cảm ơn, anh Tư Trình anh quá tốt rồi! Không giống như tổng giám đốc Phương nhà anh, không có chút phong độ nào cả, nghĩ đến anh nói anh ta điều anh đến bộ phận thư ký nhận điện thoại tôi lại đau lòng thay cho anh.]
Dương Yến: [Đợi tôi ở Hòa tụng có được thành tích, anh đến đây với tôi đi, chắc chắn lương tôi cho anh còn cao hơn anh ta!]
Phương Tinh Nghị tức giận mỉm cười.
Người phụ nữ này vừa làm tổn thương anh, vừa muốn đào người của anh, thật sự là đủ độc.
Phương Tinh Nghị: [Cô Dương, tôi sinh ra là người của Phương thị, cả đời này sẽ phụ vụ cho Phương thị, cô đừng có thánh kiến lớn như vậy với tổng giám đốc Phương, tôi cảm thấy tổng giám đốc rất tốt.]
Dương Yến: [Haha! Mười anh ta cũng không bằng anh! Nói thật, nếu như anh chưa thích ai, tôi có thể gả cho anh.]
Phương Tinh Nghị: “…..”
Dương Yến: [Không nói chuyện nữa, tôi đi tìm Lục Văn Thù trước, lần sau mời anh ăn cơm!]
Ánh mắt của Phương Tinh Nghị vẫn dừng lại ở câu áp chót.
Lức này, cánh cửa phòng tổng giám đốc được đẩy ra, trợ lý Tư không gửi thấy mùi nguy hiểm đi vào.
“Tổng giám đốc Phương, lúc nãy tôi nhận điện thoại của tổng giám đốc Thiệu.” Trợ lý Tư báo cáo: “Ông ấy hỏi ngài buổi tối có thời gian không? Muốn hẹn ngài đi uống rượu nói chuyện, nhân tiện thảo luận về công việc.”
Thấy tổng giám đốc Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh đầy tức giận, trợ lý Tư căng thẳng, lưng kéo căng: “Là, là thư ký Đàm không có ở đây, tôi thấy ngài đang ở trong phòng tổng giám đốc, nên nhận tiện nói với ngài một tiếng.”
Ánh mắt của tổng giám đốc Phương, giống như muốn giết chết anh ta vậy?
Phương Tinh Nghị hỏi: “Trợ lý Tư, anh cảm thấy Phương thị đối đãi với anh như thế nào?”
“Tốt, rất tốt.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến trợ ký Tư càng sợ hãi, thật lòng thật dạ nói: “Phương thị giống như là nhà của tôi, tôi nguyện cả đời này ở lại Phương thị, cống hiến cả cuộc đời của tôi.”