CHƯƠNG 378: SỰ NHỤC NHÃ MÀ ANH TA MANG LẠI
“Cậu ba, bây giờ còn quá sớm để cậu nói điều này.” Lục Văn Thù nghe vài câu rồi buột miệng nói: “Cậu quên bên cạnh anh ta có Dương Yến à? Lúc trước xử lý Phương thị cô ấy đã điêu luyện thành thạo, muốn đoạt lại quyền thừa kế giúp Hứa Cung Diễn thì chắc chắn sẽ dùng hết sức để thuyết phục những chính trị gia đó.”
Anh ta ném một quả dâu tây vào trong miệng, miệng vẫn bô bô nói: “Nhưng mà, cô ấy có thể vùng dậy cũng dựa vào anh hai tay nắm tay dạy, nhân vật lợi hại như vậy đặt ở đâu cũng khiến người ta sợ hãi.”
Yến Cảnh Niên lườm anh ta một cách hung ác: “Anh không nói thì cũng không ai nói anh là đồ câm!”
Lục Văn Thù bóp vai.
Phương Tinh Nghị vẫn không thay đổi sắc mặt mà chỉ hỏi Yến Cảnh Niên: “Party lúc nào?”
“Hai tháng sau.”
“Kỷ Gia Trí muốn kiếm thêm quan hệ cho mình nên chắc chắn cũng sẽ đi.” Hai mắt Phương Tinh Nghị nặng nề, anh căn dặn anh ta: “Đi nói thời gian cụ thể và địa điểm cho Thường Phúc.”
Yến Cảnh Niên như đã biết cách làm của anh: “Nước Y vốn là chỗ đóng quân của Kỷ Gia Trí, cơ sở ngầm của anh ta nhiều, trong tay có tiền, mấy tay già đời đã giải ngũ cũng có thể mời được. Anh để Thường Phúc đi, nếu cậu ta bị bắt, tới lúc đó cũng không chắc có thể cứu cậu ta ra được.”
“Cậu ta tốt nghiệp cùng trường quân đội với anh cả, sao cậu phải sợ cậu ta gặp chuyện?” Lục Văn Thù nói: “Yên tâm đi, anh đã giải quyết xong thủ tục ra nước ngoài cho cậu ta rồi!”
Yến Cảnh Niên tức giận nói: “Em chỉ không muốn lôi kéo người khác vào và làm mọi thứ tồi tệ hơn! Lỡ như có chuyện gì đó xảy ra với Thường Phúc, cái tên không có não là anh lại đi nói trước mặt Song Kỳ và làm kích thích cô ấy, anh chịu trách nhiệm à?”
Lục Văn Thù cãi lại: “Mẹ nó! Sao tôi lại không có não?”
“Mấy chuyện không có não mà anh đã làm còn ít à?”
“Được rồi!” Phương Tinh Nghị đột nhiên tái mặt và ngắt lời tranh luận giữa họ:” Không có chuyện gì thì về hết đi!”
Yến Cảnh Niên lườm Lục Văn Thù rồi đi khuyên Phương Tinh Nghị: “Anh hai, anh đã ở bên cạnh Song Kỳ suốt và không nghỉ ngơi chút xíu nào, mấy ngày nay cứ để em chăm sóc cô ấy, vả lại anh cũng không thể bỏ mặc công ty.”
“Tôi đã mang máy tính tới, có việc thì xử lý qua mạng.” Phương Tinh Nghị nói: “Hai cậu về đi.”
“…”
Thấy Phương Tinh Nghị cứ khăng khăng như vậy, Yến Cảnh Niên cũng không tiện khuyên thêm. Anh ta bảo mình có việc cần gọi điện thoại rồi ngay sau đó rời khỏi chung cư cùng Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù lái xe đến đưa Yến Cảnh Niên về.
Sau khi Yến Cảnh Niên lên xe thì phát hiện một điều, mấy món trang sức nhỏ treo trên xe đều không thấy, miếng dán ‘chỗ ngồi chuyên dụng của cô tiên nhỏ’ cũng đã không còn.
Nghĩ lại dáng vẻ của Lục Văn Thù khi vừa gặp, Yến Cảnh Niên cũng đoán được đôi chút.
Sau khi đến nơi, Yến Cảnh Niên không xuống xe ngay là nói với Lục Văn Thù: “Văn Thù, anh với Lâm Thanh Dung chỉ đính hôn nên rất dễ dàng chia tay nếu không yêu nhau. Em biết anh vẫn luôn cầm được thì buông được, nếu hai người thực sự có chuyện gì thì chia tay trong vui vẻ đi, đừng làm khó cô ấy.”
Lục Văn Thù nhếch môi mỏng, cười đùa nói: “Này này, anh đây luôn hào phóng với phụ nữ, có từng làm khó ai đâu chứ? Cậu đừng có nghĩ như anh chia tay với cô ấy là sẽ không buông tha cho cô ấy vậy.”
Yến Cảnh Niên nhìn anh ta rồi thở dài: “Chỉ mong là như thế.”
Ngay sau đó Yến Cảnh Niên xuống xe.
Trên xe, nụ cười trên khuôn mặt của Lục Văn Thù dần dần biến mất. Anh ta lái xe rời đi, khoảng hơn hai mươi phút sau thì đến Bích Tỉ Sơn Trang nổi tiếng ở Nam Thành.
Lục Văn Thù quen cửa quen nẻo lái xe vào, sau vài khúc cua thì dừng xe trước một căn biệt thự.
Sau khi đậu xe xong, anh ta đi tới trước cửa và nhấn chuông.
“Ngài Lục.” Người giúp việc mở cửa nhìn anh ta rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng cô ta hơi bất ổn.
Lục Văn Thù ngửi thấy mùi sai bèn lạnh lùng hỏi cô ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người giúp việc ấp a ấp úng trả lời: “Là cô Lâm, cô ấy xé ga giường làm dây thừng, như là muốn chạy trốn, không ngờ ga giường buộc lỏng, cuối cùng té xuống bãi cỏ làm chân…”
Sắc mặt Lục Văn Thù trở nên nặng nề, anh ta đẩy người giúp việc ra một cách thô lỗ rồi nhanh chóng đi lên tầng hai.
Ngay cả cửa anh ta cũng chẳng muốn mở mà dùng chân đạp, vừa vào thì thấy Lâm Thanh Dung đang định xuống giường, đùi phải bị bầm tím một vết lớn, trên cánh tay cũng bị trầy da nhiều chỗ.
Hành động đạp cửa đương nhiên làm Lâm Thanh Dung giật mình.
Cô ấy vừa mới ngẩng đầu lên, chưa kịp thấy là ai thì cổ tay đã bị kéo mạnh đi ra ngoài.
Chân phải của cô ấy bị thương nên gần như là bị người đàn ông lôi ra ngoài, cánh tay bị kéo thẳng suýt bị căng đứt.
“Lục Văn Thù, anh điên cái gì vậy!” Lâm Thanh Dung đau đớn đến mức hít một hơi lạnh, cô ấy chỉ dám chửi bới và không dám giãy giụa.
Đến khi tới phòng ngủ trên tầng ba, cô ấy mới bị đẩy ngã xuống mặt thảm.
Lục Văn Thù bóp cằm cô ấy và ép cô đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của mình: “Từ nay về sau tôi sẽ để người giúp việc theo bên người cô suốt hai mươi bốn giờ, để xem cô chạy bằng cách nào!”
Lâm Thanh Dung đập vào tay Lục Văn Thù rồi tùy tiện nắm lấy anh ta: “Chúng ta đã chia tay, anh không có quyền nhốt tôi ở đây!”
Lục Văn Thù cười khẩy: “Tôi cứ nhốt đấy, cô làm được gì!”
“Đồ khốn!”
Lâm Thanh Dung tức giận muốn cào anh ta, Lục Văn Thù nắm lấy tay cô ấy không chút khách khí rồi bẻ mạnh, tiếng trật khớp xương răng rắc khiến Lâm Thanh Dung hít hơi lạnh.
Vì đau đớn mà má cô ấy tái nhợt, Lục Văn Thù không để ý chút nào và dùng tay vỗ vào mặt cô ấy: “Lâm Thanh Dung, người thân còn sống của cô chỉ còn cậu mợ của cô, tự mình cân nhắc đi.”
Lâm Thanh Dung nghiến răng nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh muốn báo thù thì giết tôi đi, đừng chạm vào họ!”
“Bọn họ có thể dùng để uy hiếp cô, giá trị rất lớn.” Lục Văn Thù nói rồi đột nhiên ấn mặt cô ấy xuống tấm thảm, rồi đè lên người cô ấy: “Dĩ nhiên là tôi không thể bỏ qua!”
Lâm Thanh Dung như không quen biết người đàn ông đầy ác độc trước mắt này.
Cô ấy nhắm mắt lại, giọng nói rất nhỏ: “Lục Văn Thù, là tôi có lỗi với anh, tôi nói gì cũng vô dụng, tôi không xin anh thả tôi, anh cho tôi gọi điện thoại đi.”
“Cô muốn liên lạc với Dương Yến?”
Cô ấy trợn to mắt để Lục Văn Thù biết mình đoán đúng.
Bởi vì đến lúc này cô ấy còn chú ý tới người khác, không có chút hối hận nào về những việc mình đã làm, nên khiến anh ta vô cùng tức giận.
“Cô ấy đã theo Hứa Cung Diễn tới nước Y từ lâu rồi, cô ấy rất khỏe mạnh, không cần cô phải liên lạc!” Lục Văn Thù bóp chặt cổ cô ấy như thể đã mất đi tâm hồn: “Cô nghĩ cách trả lại cho tôi đứa bé ấy đi!”
Lâm Thanh Dung nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta mà tim co thắt đau đớn.
“Tôi…” Cô vừa lên tiếng, anh ta đã đột nhiên dùng sức, nó hoàn toàn bị kẹt lại ở cổ họng, cô khó thử, hai tay bị trật khớp cũng không giãy giụa được và chỉ có thể đau đớn nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, một giây sau, Lục Văn Thù thả tay ra, cô ấy chưa kịp thở được bao nhiêu thì anh ta đã hôn lên môi một cách đầy oán hận.
Lâm Thanh Dung cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở.
Cô ấy phải mất một lúc để thở, trên mặt cô ấy đầy thống khổ: “Lục Văn Thù, xin anh… Đừng như vậy.”
Anh ta như vậy, kiểu làm nhục thế này khiến cô sống còn khó chịu hơn chết.
Nỗi thống khổ và lời nói của cô ấy chỉ khiến Lục Văn Thù cảm thấy thù hận hơn và không muốn nhìn mặt cô ấy dù chỉ một giây, anh ta cởi áo sơ mi ném lên mặt cô ấy, và trông càng hung ác hơn.
Không gian kín nhỏ khiến Lâm Thanh Dung khó thở, nhưng những điều này vẫn không bằng sự nhục nhã mà anh ta cố tình làm ra.
Cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống theo gò má thấm ướt đẫm tấm thảm phía dưới.