CHƯƠNG 354: DÙNG HẾT THẢY MỌI MÁNH KHÓE GIỮ CÔ ẤY LẠI
Cô vừa mới gửi xong tin nhắn thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ sau truyền tới, vội đem điện thoại đặt lên trên bàn, hứng nước rửa mặt. Lúc quay người lại, sắc mặt đã trở về bình thường.
Hứa Cung Diễn đã bước vào bếp, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ ửng, vội hỏi: “Sao thế?”
“Không sao, lúc cắt ớt bị cay thôi.” Dương Yến chỉ chỉ ớt xanh trên đĩa thức ăn, thẳm thiết nói: “Đau chết đi được, dùng nước rửa qua mấy lần rồi.”
Hứa Cung Diễn đem khăn giấy đưa cho cô lau.
“Không sao đâu, em tự làm được.” Dương Yến mau chóng rút khăn giấy từ tay anh ta: “Anh ra ngoài đợi một lát, đã hứa bữa sáng hôm nay do em làm mà.”
Thấy cô ấy kiên trì như thế, Hứa Cung Diễn gất gù, rời khỏi phòng bếp, anh nhìn thấy điện thoại trên bàn, dường như liên tưởng đến cái gì đó, đôi mắt tối sầm lại.
Ăn sáng xong xuôi, Dương Yến bảo gỡ khăn trải giường xuống đem giặt, Hứa Cung Diễn muốn giúp nhưng cô từ chối.
“Cứ ném vào máy giặt là được rồi, cũng chẳng phiền phức gì, anh ra vườn xem thử đi.”
“Được.”
Trong lán ấm áp vừa phải, hoa hồng xanh trồng được nửa tháng đã nhú mầm, một loạt xnah um tươi tốt, chờ nhành khô lại, đơm nụ rồi thì trổ hoa cũng chỉ là sớm muộn.
Hứa Cung Diễn hận chúng không thể mau chóng hơn, sau khi hoa nở thoang thoảng ngát hương, hái một bó cắt trong phòng khách, một bó đặt tại phòng của Dương Yến, dỗ cô ấy ngon giấc.
Lúc Hứa Cung Diễn trở về phòng, phòng khách vẫn vắng lặng. Hình như Dương Yến còn đang bận bịu trên lầu.
Anh thu dọn phòng khách, nhìn thấy chiếc di động trên bàn trà, là Dương Yến để ở đó.
Nhớ đến đôi mắt đỏ ửng ban sáng của Dương Yến, ma xúi quỷ khiến thế nào, anh lại vươn tay với lấy điện thoại.
Di động này không hề cài đặt mật mã, Hứa Cung Diễn dễ dàng mở được, ứng dụng trong đó cũng chẳng có bao nhiêu. Ngay cả danh bạ cũng chỉ có hai liên hệ, ban sáng có một cuộc gọi.
Mã vùng của nước F…
Hứa Cung Diễn cũng đoán được kẻ gọi điện tới là ai, trong lòng dấy lên chút đau xót.
Anh mở tin nhắn lên, thấy Dương Yến gửi cho số lạ một in nhắn: Anh hai, em nhớ anh, nhớ anh vô cùng, tha thứ cho em đã quá phóng túng, nghiên cứu Ixora rất thuận lợi, còn phải đợi mười lăm ngày nữa, đợi Hứa Cung Diễn phục hồi khỏe mạnh rồi em sẽ lập tức trở về, anh muốn em bù đắp thế nào cũng được hết.
Hình như Dương Yến không cẩn thận tắt mạng đi, tin nhắn vẫn chưa được gửi, phía trước có một dấu chấm than đỏ.
Chỉ có điều khi Hứa Cung Diễn đọc được nội dung đoạn tin nhắn, trái tim vẫn đập thình thịch, có cảm giác hít thở không thông nữa. Anh ôm chặt lấy trái tim mình, đem sự khó chịu đè nén xuống, đáy mắt ửng đỏ.
Anh đã biết, cô ấy vẫn luôn lừa dối bản thân, nói gì mà mãi mãi ở cạnh anh, chẳng qua chỉ là thương hại, đồng cảm với anh mà thôi, trong tim cô chưa từng có anh.
Người cô yêu ở nước F, tên là Phương Tinh Nghị, chứ không phải Hứa Cung Diễn.
Hứa Cung Diễn tay đỡ trán, vừa khóc vừa cười, biểu cảm đau xót, lẩm bẩm: “Tại sao lúc đó mình không ích kỷ một chút, tại sao lại để cô ấy trở về…”
Đây rõ ràng là bé con của anh, kết quả lại cứ thế bị người khác cướp đi mất, trả lại cho anh được không.
Trong lòng anh dâng lên loại cảm giác hoang mang sắp đánh mất đi Dương Yến, còn có chút ác ý lặng lẽ lan ra, tràn ngập trong đâu chỉ có một ý nghĩ: Anh muốn giữ Dương Yến lại, vĩnh viễn không để cô ấy trở về.
Nếu như có thể khiến Phương Tinh Nghị không cần Dương Yến, cô chắc chắn sẽ không quay về nước Z nữa rồi.
Khoảnh khắc này, trong đầu Hứa Cung Diễn chậm rãi hình thành một ý nghĩ rất rành mạch. Anh dùng di động của mình gọi điện thoại đi, bảo đối phương giúp thay đổi điện thoại.
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, nói giải quyết xong rồi.
Hứa Cung Diễn lấy điện thoại của Dương Yến khởi động lại, mở mạng lên, vào mục tin nhắn, đem tin nhắn gửi thất bại gửi lại lần nữa.
Chiếc di động này đã bị hack, tin nhắn tưởng như đã gửi đi rồi, thực chất không phải, cứ luôn trong tình trạng đã gửi, tin nhắn của người khác đã gửi thành công cũng không tới được.
Làm xong tất cả mọi việc, Hứa Cung Diễn bỏ lại điện thoại lên bàn trà.
Cảm xúc trong đáy mắt anh tối đen như mực, đặc quánh lại, nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại kia, không mảy may cảm thấy mình làm gì sai, cũng chẳng chút áy náy.
Dương Yến quen biết anh trước, thích anh, là của anh, cũng chỉ được phép ở bên cạnh anh.
“Sao anh ở phòng khách mà không bật máy sưởi?” Bước chân Dương Yến thoăn thoắt bước xuống lầu, thấy Hứa Cung Diễn ở phòng khách, vội đi mở máy sưởi: “Ngoài trời đổ mưa rồi, lạnh lắm đấy.”
“Không lạnh nên chưa mở.” Hứa Cung Diễn cười ôn hòa, làm như vừa rồi ở phòng khách chưa hề xảy ra chuyện gì, thấy Dương Yến cầm lấy di động định rời đi: “Em muốn ra ngoài? Anh đi cùng em.”
Dương Yến xua tay: “Không cần, là do máy sấy bị hỏng, nhân viên bảo hôm nay cuối tuần, ngày mai mới đến được, em lái xe ra cửa hàng mua vỏ chăn, về nhanh thôi.”
“Anh không yên tâm để em đi.”
“Trời còn sáng rõ anh còn sợ em bị cướp giật sao?” Dương Yến buồn cười, xoay người cầm lấy áo khoác: “Bên ngoài lạnh ẩm, nhỡ đâu anh bị cảm thì phiền to, ngồi ở nhà đi!”
Hứa Cung Diễn tiễn cô ra khỏi cửa, dặn dò: “Vậy em lái xe cẩn thận đó.”
“Biết rồi mà!”
Dương Yến vẫy vẫy tay với anh, đội mưa chạy ra bãi đỗ xe ngoài trời, xe chạy ra khỏi ‘khu vườn Lục Đằng’, mau chóng chạy tới cửa hàng gần nhất.
Đến khu vực bán đồ dùng giường ngủ, chọn được bốn bộ ưng ý rồi, Dương Yến mang hàng ra tính tiền.
Đưa thẻ tín dụng ra.
Nhân viên thu ngân quẹt một lần, lại lắc đầu: “Cô ơi, thẻ này không quẹt được.”
“Không thể nào, tôi vẫn luôn dùng thẻ này mà, tiền trong đó còn không ít.” Dương Yến cho rằng máy POS phản hồi chậm, bảo nhân viên thu ngân thử lại lần nữa.
Thu ngân thử quẹt lại lần nữa, những vẫn không được.
“Thấu chi cũng không được?”
“Không được, có lẽ do thẻ của cô có vấn đề rồi.” Nhân viên thu ngân dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Dương Yến, như thể Dương Yến là phạm nhân vậy, thật khó chịu, cô lại lấy một tấm thẻ khác đưa qua.
Nhân viên thu ngân quẹt thẻ lần nữa. Vài giây sau, từ máy POS ngẩng đầu lên, có phần mất kiên nhẫn: “Tôi nói này chị gái, chị thấy tôi rất mệt mỏi nên qua đây đùa giỡn tôi sao?”
Dương Yến vội vã xin lỗi: “Thật xin lỗi, có lẽ thực sự do thẻ của tôi có vấn đề.”
Dương Yến thường sử dụng hai tấm thẻ này, tiều dùng khi đến nước F cũng luôn là hai tấm thẻ này. Cô biết rõ trong thẻ còn bao nhiêu tiền, cầm lấy thẻ đi qua nơi khác thử.
Bất kể là vào cửa hàng quần áo hay cửa hàng đá quý, hai tấm thẻ này đều không quẹt ra tiền. Dương Yến bèn xuống dưới lầu tìm cây ATM.
Mỗi tấm thẻ thử qua một lần, có tiền nhưng lại không thể rút ra được.