CHƯƠNG 298: ỨC HIẾP TÔI THÌ ĐƯỢC, NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC ỨC HIẾP BẠN GÁI TÔI!
Lâm Thanh Dung chỉ có thể đồng ý.
Nhìn thấy người đi khỏi, Ngự Văn Đình mới đi tới phòng bệnh của Lục Văn Thù.
Anh ta bị súng bắn bị thương, sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng nằm trên giường thì lại thảnh thơi như mấy người bị bệnh nhẹ thôi vậy, miệng cứ nói mãi không ngừng.
“Anh cả, anh nói xem hai tên đàn ông các anh tới đây với tôi làm cái gì?” Nhìn thấy Ngự Văn Đình đi tới, Lục Văn Thù lập tức bày ra cái bộ dạng ủy khuất: “Tôi chỉ muốn tiểu tiên nữ nhà tôi ở đây với tôi thôi.”
Ngự Văn Đình đi đến bên cạnh giường, ánh mắt sắc bén như dao lam liếc nhìn anh ta: “Lão tứ, cậu trầm mê quá rồi.”
Lục Văn Thù không hiểu: “Tôi trầm mê cái gì?”
“Nữ sắc.” Ngự Văn Đình lạnh lùng đáp: “Sau khi từ New York trở về, cậu liền trở nên không còn giống cậu nữa. Cậu có người để thích là chuyện tốt, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới mục đích cô ta xuất hiện bên cạnh cậu sao?”
“Tôi biết.”
Hàng lông mày của Ngự Văn Đình khẽ dịu lại, anh vừa mới nghĩ rằng trí não của Lục Văn Thù cũng không phải chậm phát triển cho lắm, cũng còn biết rất nhiều chuyện.
Nhưng chỉ một giây sau anh liền nghe Lục Văn Thù cười hi hi nói: “Ông trời cũng đang nghĩ tôi nên kết thúc cuộc sống khô khốc này của mình rồi, nên liền phái một tiểu tiên nữ xuống đây để ở bên cạnh tôi, tôi phải trân trọng thật tốt mới được!”
“Trân trọng con mẹ cậu!” Trên trán Ngự Văn Đình nổi đầy gân xanh, anh không nhịn được nữa mà lên tiếng mắng xối xả: “Mẹ nó cậu học phân tích hành động tới mấy năm rồi nhưng trong đầu chỉ chứa toàn bùn đất thôi sao!”
Lục Văn Thù bị mắng nên vô cùng bất mãn: “Anh cả anh mắng tôi như vậy là sai rồi, mấy anh tự hỏi với lương tâm mình xem, có lần nào gặp chuyện mà không tìm tới tôi, tôi không giải quyết tốt không?”
“Anh không tin vào tiếng sét ái tình nhưng không có nghĩa là người khác không gặp, tôi thấy anh chính là có thành kiến với bạn gái của tôi mà! Tôi thấy sau khi anh từ New York trở về thì tính khí càng thay đổi thất thường thì có.”
“Anh và chị dâu chia tay bốn năm rồi, sau đó nói quay lại thì liền quay lại ngay, tôi cũng tò mò liệu chị ta tiếp cận anh lần nữa là có mục đích gì hay không lắm đó. Tôi nói chị dâu như vậy, anh có thấy vui không?”
Ngự Văn Đình bị anh ta nói tới như vậy khiến sắc mặt anh thêm âm trầm.
Ngự Văn Đình đáp: “Tình cảnh hoàn toàn không giống nhau, tụi tôi lúc đầu đã có quen biết chỉ là giữa chừng có hiểu lầm mà thôi.”
“Được, vậy anh hai thì sao?” Lục Văn Thù quay đầu nhìn qua Phương Tinh Nghị.
“Anh hai vốn không đụng nữ sắc nhưng sao sau khi gặp phải Dương Yến rồi thì không còn giữ điều cấm kị này nữa, cô ta là chất giải độc sao? Anh hai lúc trước còn lợi dụng Dương Yến nhưng mẹ nó mới cách nhau được bao lâu đâu thì hai người đã yêu đương với nhau rồi, đổi lại là tôi tôi cũng thấy bất bình thường lắm a, tôi cũng tò mò lắm chứ!”
Nhìn thấy cậu ta tức giận như vậy, nhà họ Phương Thần đưa tay nắn nắn mi tâm rồi sải bước tới vỗ vỗ vai Ngự Văn Đình: “Đầu óc cậu ta vốn không bình thường rồi, anh nói đạo lý với cậu ta, cậu ta còn điên nặng hơn nữa.”
“Anh hai, tôi nghe thấy rồi đó, đầu óc của tôi rất là bình thường!” Lục Văn Thù phẫn nộ nói tiếp: “Các người ức hiếp tôi cũng được nhưng không được ức hiếp bạn gái tôi!”
Ngự Văn Đình liếc nhìn anh ta rồi cười nửa miệng, anh không hề khách khí mà nói: “Xem cậu còn bất mãn như vậy kìa, tim vẫn còn đập tốt lắm đúng không? Thật tiếc vì sao lúc nãy tên kia không nhắm thẳng vào tim cậu đi nhỉ.”
Lục Văn Thù cũng không hề khách sáo mà đáp: “Anh nói xem chị dâu cả và chị dâu hai còn cần hai anh làm cái gì, tin nhắn thì gửi lâu thật lâu rồi nhưng người còn chưa tới, mấy anh cưỡi ốc sên tới sao?”
“Mấy anh cũng nên cảm thấy may mắn vì bình thường tôi chăm tập luyện nên tay chân lanh lẹ đi, lúc đó nếu không phải tôi một đánh sáu thì hai bà chị dâu kia đã sớm bị phát hiện chết mất xác rồi, anh vậy mà còn ở đây nguyền rủa em trai tư này sao.”
Bàn tay Ngự Văn Đình siết chặt lại thành quyền, anh có hơi kích động.
“Bỏ đi, anh cũng không phải là không biết tính của cậu ta mà.” Phương Tinh Nghị nhấn nhấn tay của Ngự Văn Đình, ngữ khí bất lực: “Cứ mặc cậu ta đi, khi nào bị dao đâm trúng tim, thì tự khắc sẽ rơi lệ thôi mà.”
Ngự Văn Đình sải bước tới cửa sổ hóng gió để trấn tĩnh lại.
Phương Tinh Nghị kéo ghế tới rồi ngồi xuống, sau đó lột quýt cho Lục Văn Thù, anh hỏi anh ta: “Chuyện ở khu thương mại là sao?”
“Ờ, anh hai anh không nói thì suýt chút tôi cũng quên rồi.” Lục Văn Thù lúc nãy chỉ lo cãi nhau với Ngự Văn Đình nên dường như đã quên béng đi chuyện quan trọng này rồi, anh nói với nhà họ Phương Thần với sắc mặt nghiêm túc: “Anh hai, đám người cướp châu báu chỉ là mượn danh mà thôi, đằng sau chúng có người ra giá hơn 300 tỷ đồng để giết Dương Yến.”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị khẽ trầm lại, ánh mắt của Ngự Văn Đình đang đứng ngoài cửa sổ cũng quay vào trong.
Lục Văn Thù vốn cùng với đám người Dương Yến đi mua sắm, nhưng với ánh mắt sắc bén của mình, anh đã nhận ra có người đang lén theo dõi, hơn nữa anh còn nói về chuyện anh đã phát hiện ra tấm ảnh của Dương Yến trong túi của bọn chúng.
Sau khi trần thuật xong, anh đưa tay sờ sờ cằm mình rồi khó hiểu nói: “Tôi thấy có hơi kì lạ, nếu bọn họ muốn giết người, tại sao lại không mang theo AK, mà lại mang khẩu súng ngắn cổ xoay ski-26 chậm chạp đó?”
Ngự Văn Đình yên lặng vài giây rồi phân tích: “Bọn chúng không muốn thu hút sự chú ý của cảnh sát địa phương, nếu như đang cướp trang sức mà giết người, thì có thể cảnh sát sẽ hiểu lầm chỉ là do bọn cướp lỡ tay giết mà thôi, còn nếu như mang AK thì mục đích lại quá rõ ràng cho nên cũng sợ sẽ thu hút sự chú ý của chúng ta.”
“Ừm.” Phương Tinh Nghị đồng ý với quan điểm của Ngự Văn Đình: “Đối phương nhất định đã mò tới khách sạn mà chúng ta đang ở rồi, nhất định là có người ở ngoài quan sát nhìn thấy cậu và đám người Dương Yến nên đã thông báo cho đồng bọn ra tay ở khu thương mại.”
Đôi mắt của người đàn ông đầy u ám, khí tức trên người anh phát ra rất thấp, khiến cho người ở cách anh gần nhất là Lục Văn Thù lạnh rét cả người.
“Anh, anh hai, bớt nóng nảy chút đi.” Lục Văn Thù kéo chăn lên đắp lên người mình, cả người anh run lên bần bật: “Kẻ địch của anh cũng không phải là tôi mà, hơn nữa tôi còn là người bệnh nữa đó…”
Anh khổ quá mà!
Ngự Văn Đình hỏi Phương Tinh Nghị: “Dương Yến có kẻ thù nào không? Theo như hành động của bọn chúng thì chắc chắn từ khi chúng ta lên tàu du lịch, mọi hành tung đã bị bại lộ rồi.”
“Cô ấy mới vào thương trường không bao lâu, không hề có tranh chấp gì với người trong giới, đương nhiên sẽ không có kẻ thù.” Phương Tinh Nghị rũ mắt trầm tư, hai bàn tay anh siết chặt, cố gắng áp chế lửa giận.
Anh quá sơ suất rồi, ngay từ lúc đầu có người theo dõi bọn anh, có người nhắm vào Dương Yến mà anh cũng không biết.
Lục Văn Thù đột nhiên lên tiếng: “Có khi nào là kẻ thù của anh hai không? Lúc trước anh hai vì mở rộng phạm vi hoạt động của Phương Thị mà đã thu mua không ít công ty, có nhiều công ty còn là huyết mạch, tâm huyết của người ta nữa.”
“Có thể những người đó đã có ý căm ghét anh từ lâu, lúc trên ti vi hay báo đài đã nhìn thấy anh với Dương Yến ở bên cạnh nhau, nên mới đi đối phó với cô ấy, dù sao đi nữa cô ấy cũng là phụ nữ, bên cạnh lại không có vệ sĩ nên rất dễ ra tay.”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Mấy xí nghiệp mà Phương Thị thu mua trước đây, Phương Thị chỉ nắm 100% cổ phần mà thôi, còn việc kinh doanh thì vẫn là do bọn họ tự mình làm, Phương Thị không hề can thiệp, cho nên bọn họ không thể nào làm ra chuyện này.”
Lục Văn Thù xuôi tay: “Vậy kẻ thù của Dương Yến từ đâu ra?”
“Có thể là có liên quan tới hắn.” Ngự Văn Đình đi tới, sau đó đưa điện thoại cho Phương Tinh Nghị: “Tôi đã cho người điều tra, tên Hứa Cung Diễn này cũng đã tới Nhật Bản rồi, hắn ở cùng khách sạn với chúng ta.”
“Là tên thuộc gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ đó sao?” Lục Văn Thù hỏi, nhìn thấy Ngự Văn Đình ừ một tiếng anh liền vui vẻ nói: “Dương Yến đúng là may mắn a, bạn trai cũ hay là chồng chưa cưới đều là những người có tiền có thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!