CHƯƠNG 232 : THÚ VUI CỦA NGƯỜI CÓ TIỀN ĐÚNG LÀ GIẢN DỊ THẬT A.
Đôi mắt Dương Yến lập lòe.
Cô hay xem tin tức nên cũng biết đến Tập đoàn Tống Thị, cũng biết Tống Tịnh Hòa, từ một cô con gái ngoài giá thú yên hơi lặng tiếng mà giờ đây đã trở thành giám đốc quản lý cấp cao của Tống Thị, điều này chứng tỏ thủ đoạn của cô ta chắc chắn không bình thường.
Tống Tịnh Hòa có thể hy sinh tất cả chỉ để thực hiện nguyện vọng của mình, ví dụ như kết hôn giả với Phương Tinh Nghị.
“ Cô Tống, có dã tâm cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.” Tuy Dương Yến gặp Trường Bình không nhiều, nhưng cô rất thích đứa trẻ đó, đôi mắt nó sáng long lanh như vì tinh tú vậy.
Dương Yến tiếp lời : “ Bất kể cô và bà Ngự có hiềm khích gì thì cũng không nên vì báo thù mà lôi một đứa trẻ con vào, đối với cô cũng không đáng mà.”
Tống Tịnh Hòa lập tức quay sang nhìn Dương Yến, ánh mắt cô ta lúc này đã thay đổi.
Tuy Dương Yến không quay sang nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt kia đang hướng vào mình, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên : “ Trước đây tôi có việc gấp nên Trường Bình đã cho tôi mượn chiếc xe đạp leo núi của nó, nên tôi biết nó giống ai.”
“ Cô…..” Hô hấp Tống Tịnh Hòa có hơi bất ổn.
Cô đã cảnh báo Trường Bình ra ngoài phải đeo khẩu trang đàng hoàng, nhưng không ngờ nó lại quen biết với Dương Yến.
Dương Yến khẽ cười : “ Cô yên tâm, tôi đã nói với nó đây là bí mật giữa tôi và nó nên tôi không nói với ai hết, anh Ngự đương nhiên cũng không biết.”
Tống Tịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm : “ Cảm ơn.”
“ Tôi chỉ tuân thủ lời hứa của mình mà thôi.” Dương Yến định dừng lại nhưng cô lại nhịn không được mà nói tiếp : “ Mỗi lần Trường Bình nói chuyện với tôi, nó đều nói rất nhớ ba, nó bực vì năm mới chưa tới để nó còn chờ ba nó về. Tuy cô và anh Phương chỉ kết hôn giả, nhưng mỗi lần nó xem tin tức đều thấy không vui.”
“ Phải, mấy hôm nay nó đều phớt lờ tôi.” Tống Tịnh Hòa đưa tay lên đỡ trán, ngữ khí mang chút mệt mỏi : “ Tôi cần phải lấy số cổ phần kia của Tống Thị, ngoại trừ Tổng giám đốc Phương thì tôi không tìm được ai nữa.”
Nói xong, cô lại giải thích với Dương Yến : “ Tổng giám đốc Phương kêu tôi lên lầu là để nói về chuyện Cao Sính Đình hẹn cô gặp mặt ở quán cafe, cô ta lợi dụng sự đồng tình của công chúng, bên ngoài lại có người, tin tức chắn chắn sẽ không chặn lại được.”
Nhà máy do dì của Cao Sính Đình mở vừa hay lại là một nhà cung cấp của Tống Thị, nhà máy xảy ra vấn đề nên tôi đem văn kiện đến cho Tổng giám đốc Phương để làm giao dịch. Anh ta đã giao một khoản tiền cho tôi, và không có gì nữa.”
Sau khi Dương Yến nghe xong, đáy lòng cô vừa dịu lại lại vừa dấy lên một cảm xúc khác.
Thì ra là vậy.
Nhưng bàn chuyện thì bàn chuyện, bàn ở phòng khách không được sao, cô có thể né ra mà cần gì phải lên lầu chứ, ai biểu bọn họ làm việc mờ mờ ám ám, chả trách cô nghĩ lung tung nhiều như vậy.
Tống Tịnh Hòa nói đùa: “Tổng giám đốc Phương nhìn thì bạc tình nhưng lại làm nhiều việc vì cô thật đó.”
“Nó không phức tạp như cô nghĩ đâu cô Tống.” Giọng Dương Yến nghe thoải mái nhất có thể : “ Có lẽ là do trước đây tôi đã làm việc cho Tập đoàn Phương Thị nên anh ấy mới giúp tôi một tay thôi.”
“ Có nhiều người làm việc ở Tập đoàn Phương Thị như vậy, chỉ sợ Tổng giám đốc Phương giúp hết người này tới người khác cũng tốn hết thời gian rồi a.”
“…..”
Dương Yến không muốn bị cô ấy trêu chọc nữa, tình cờ là chiếc xe đã đến tiểu khu nơi Tống Tịnh Hòa sống : “Cô Tống, đến rồi. Còn chuyện của Trường Bình, tôi hy vọng một ngày nào đó cô sẽ đích thân nói với anh Ngự.”
Tống Tịnh Hòa gật đầu rồi nhàn nhạt mỉm cười : “ Cô Dương đi đường cẩn thận.”
Khi Dương Yến về đến căn hộ thì đã hơn mười giờ rồi.Tuy hôm nay trải qua rất nhiều chuyện nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt.
Cô về phòng, đưa mắt quét xung quanh thì nhìn thấy một thứ màu trắng nào đó đang cuộn tròn một cục nằm trên cái lâu đài kim cương bên cạnh giường kia. Khi cô nhìn kĩ hơn thì phát hiện đó là con Ragdoll của cô.
Con Ragdoll nhỏ mở mí mắt và liếc cô một cái, sau đó lười biếng meo một tiếng.
“Mày biết tìm chỗ nằm thật đó, nằm đâu không nằm lại nằm lên một mớ tiền.” Dương Yến qua đó đưa tay vuốt ve lông của nó, cô vốn định trả lại quà cho Phương Tinh Nghị nhưng lại không có thời gian nên đã trì hoãn tới giờ.
Bây giờ, thì con Ragdoll này bá chiếm nó luôn rồi.
Điện thoại cô đột nhiên rung lên, là một tin nhắn Facebook mới.
Dương Yến nhìn thấy đó là tin nhắn của Phương Tinh Nghị, anh hỏi cô đã về đến nhà chưa, cô chống cằm nhìn vào tin nhắn mà không nhịn được cười.
Sau khi người đàn ông này kết bạn với cô, anh ta luôn thích trả lời, khi hai người mới bắt đầu trò chuyện, anh ta cứ bắt cô phải bồi thường tấm chăn bị dơ kia, đoạn đối thoại lúc đó rất ít ỏi, nhưng mà bây giờ anh lại quan tâm cô như vậy nữa chứ, hơn nữa cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà con người kia lại trở nên lưu manh như vậy nữa.
Rốt cuộc là từ khi nào nhỉ?
Dương Yến nhắn tin trả lời [Ừ, về năm phút trước rồi.]
Sau khi nghĩ ngợi một chút, cô lại đưa điện thoại ra chụp một tấm ảnh con Ragdoll đang nằm trên lâu đài kim cương gửi cho anh.
Phương Tinh Nghị nhanh chóng trả lời: [ Lâu đài này đáng giá hơn một con mèo nhiều. Nó nằm lên đó không thấy xấu hổ sao? ]
Dương Yến: [Có thể là do nó thích tiền, cho nên không thấy xấu hổ. ]
Phương Tinh Nghị [……]
Dương Yến có thể tưởng tượng ra cảnh người đàn ông kia đang tức đến á khẩu, sau đó cô mang theo tâm tình vô cùng tốt đi chuẩn bị quần áo rồi vào nhà tắm.
Bận rộn lâu quá rồi, nên đêm nay cô mơ rất đẹp
–
Khi Dương Yến mở cửa ra ngoài, hôm nay phòng khách trông có vẻ đông đúc hơn nhỉ, có tới bốn năm đầu bếp ăn mặc chỉnh tề đang bận rộn ở quầy bar, khiến cho phòng khách ngào ngạt mùi thơm nức mũi.
“Xin lỗi làm phiền rồi.”
Cô nghĩ mình vẫn đang mơ, nên lập tức đóng cửa lại, rồi vỗ nhẹ vào mặt để cho tỉnh táo, nhưng kết quả lại khiến mặt cô đau, bên ngoài sau đó chợt có tiếng gõ cửa vang tới.
Dương Yến lại mở cửa.
Lục Văn Thù đứng ở ngoài cửa mỉm cười hi hi và vẫy tay với cô: “Chào bảo bối! Tôi đã mời đội ngũ đầu bếp của nhà hàng năm sao đến làm bữa sáng cho hai người. Ngạc nhiên không?”
Đó không phải là một giấc mơ, tất cả là sự thật.
Dương Yến thậm chí còn không biết mình đang nói gì : “ Mấy người có tiền như các người hay chơi như vậy sao?”
Lục Văn Thù lắc đầu: “ Trong nhà người có tiền luôn có một đội ngũ đầu bếp phục vụ ăn uống cho chủ nhân, nơi hai cô ở quá nhỏ nên các đầu bếp không đủ chỗ để thi triển tài năng, có cần đổi chỗ ở không?”
“……”
Dương Yến vừa ngồi xuống trước bàn ăn kiểu châu Âu thì ngay lập tức, một đầu bếp bước đến đưa cho cô một quyển menu. Cô mở menu ra thì nhìn thấy đằng sau mỗi món ăn đều có ghi (vận chuyển bằng máy bay đến trong vòng một giờ)
Đáy lòng Dương Yến không thể không cảm thán : Ghê vãi! Thú vui của nhà giàu thật là giản dị a!
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Dung cũng ra khỏi phòng ngủ.
Lục Văn Thù lập tức lao tới, ôm chầm lấy cô rồi hôn cô một cái : “ Chào tiểu tiên nữ, anh đã mời đội ngũ đầu bếp từ nhà hàng mà em thích ăn nhất tới rồi, em xem xem em muốn ăn gì nè.”
“Ai za, anh đừng làm giống như Husky nữa.” Lâm Thanh Dung đẩy anh ra một cách kinh tởm : “ Hôi quá.”
“ Anh súc miệng rồi mà.”
“ Vậy chắc chắn anh đã hút thuốc vào sáng sớm rồi, trên người vẫn còn mùi thuốc!”
“ Vậy anh đi súc miệng lại.”
Lục Văn Thù không có nửa lời phản bác liền chạy vào phòng ngủ của Lâm Thanh Dung súc miệng.
Dương Yến há hốc mồm kinh ngạc. Đợi khi Lâm Thanh Dung đi tới cô liền hỏi: : “ Hai người…..quay lại rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!