CHƯƠNG 218: CHA CON GẶT NHAU LẠI KHÔNG BIẾT (2).
“Thông minh, điểm quan trọng như vậy sao chị lại không nghĩ đến chứ.”
Dương Yến nhìn anh giơ ngón tay cái lên, sau đó lại hắt nước lạnh lên người anh ta: “Nhưng lúc tổng giám đốc Phương kết hôn với mẹ em, sẽ có rất nhiều người đến, an ninh nghiêm ngặt, người lạ không thể vào được, hơn nữa, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mẹ em.”
“Vậy phải làm sao?” Trường Bình phồng má lên, buồn rầu: “Không thể để em nhìn mẹ tôi gả cho người khác? Hay là như này, lúc bọn họ kết hôn, em đến gây rồi, em nói dối là con trai ngoài giá thú của tổng giám đốc Phương!”
“….” Ấn đường của Dương Yến giựt giựt, cô không dám nghĩ đến cảnh tượng gà bay chó nhảy: “Em quên là mẹ em không cho phép em xuất hiện ở bên ngoài sao?”
Trường Bình thở dài giống như một ông cụ non: “Lúc này thật hi vọng cha có thể quay lại, nếu ông ấy quay lại, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết, em cũng rất nhớ ông ấy.’
Dương Yến mím môi.
Cô rất muốn nói cha của cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng bí mật này, cô đứng về phía nào?
“Dương Yến.”
Lúc này Dương Yến lại nghe thấy có người gọi mình, ngước lên liền nhìn thấy Ngự Văn Đình đẩy cửa nhà hàng bước vào, vẻ mặt còn âm u hơn bình thường, sát khí bừng bừng.
“Nhanh nhanh, đeo khẩu trang lên! Đeo lên!” Dương Yến khẽ nói với Trường Bình, trái tim như muốn nhảy ra, Trường Bình vừa đeo khẩu trang lên, Ngự Văn Đình mang theo cơ thể đầy khí lạnh đã đi đến bàn của họ.
Dương Yến nói: “Anh đến thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn gọi điện thoại cho anh.”
“Có phải cô điên rồi?” Ngự Văn Đình cúi người xuống nhìn cô, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Tôi nói, đây là hợp đồng của riêng chúng ta, cô lại để cho tất cả mọi người đều biết.”
Dương Yến không hiểu anh ta đang nói cái gì, khẽ cau mày nói: “Anh Ngự, không phải là anh thất tín sao! Một tiếng trước, mẹ anh tìm tôi uống cafe, nói biết chuyện hợp đồng, muốn làm mối cho chúng ta.”
Cô đưa cổ tay vẫn còn đỏ cho anh ta nhìn: “Còn nói tặng tôi một món quá gặp mặt, trực tiếp đeo vòng tay lên tay tôi, tôi là vì tháo vòng tay xuống, nhìn xem tay của tôi đã đỏ lên như thế này.”
Ngự Văn Đình liếc nhìn cổ tay cổ, vể mặt thay đổi: “Không phải là cô nói với mẹ tôi sao?”
“Anh cho rằng chuyện hợp đồng là tôi nói với mẹ anh?” Dương Yến xem như đã hiểu, tức giận khinh bỉ nói: “Hợp đồng anh cũng có một phần, tôi còn với mẹ anh sao!”
“Cô lục lọi đồ của tôi, hơn nữa…” Ngự Văn Đình ném điện thoại của mình cho Dương Yến, vẻ mặt mơ hồ: “Lại tìm thấy phóng viên mai phục ở ngoài quán cafe.”
Dương Yến xem video anh ta mở ra.
Là một tiếng trước, là cảnh lúc cô và mẹ Ngự gặp nhau ở quán cafe, còn có cảnh mẹ Ngự đeo vòng tay cho cô, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, dường như rất thích cô.
“Má ơi! Mẹ của anh quá tâm cơ đi?” Ngày nay internet phát triển như vậy, đoán chừng người dân cả nước đều đã xem được, tay của Dương Yến đang lạnh cóng.
Cô nói mẹ Ngự sao lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, hóa ra muốn diễn kịch cho phóng viên bên ngoài xem.
Chết tiệt! Thủ đoạn quá cao rồi!
“Cái gì gọi là phượng hoàng bám víu lấy nhà họ Ngự, chuyện tốt nhà họ Ngự đang đến gần?” Càng nhìn xuống, những lời văn của phương tiện truyền thông càng khiến Dương Yến phục sát đất: “Bọn họ làm truyền thông thực sự không biết trọng nhân tài!”
Dương Yến tắt điện thoại, kéo tay áo của Ngự Văn Đình rồi rời đi, bực mình nói: “Không được, nói thế nòa thì tôi cũng là một người có có uy tín có danh dự, nhất định phải mở một cuộc họp báo để làm rõ!”
Ngự Văn Đình không hề nhúc nhích: “Video của quán cafe quay rõ ràng như vậy, làm rõ thế nào? Ngược lại bọn họ lại cho rằng đây là thủ đoạn của cô, muốn để tôi cầu hôn cô.”
“Vậy tôi phải làm sao, cứ bị vu khống như vậy sao!”
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Ngự Văn Đình lạnh lùng nói: “Nếu như mẹ tôi tìm cô một lần nữa, đừng gặp là được rồi.”
Dương Yến cười hề hề.
Kiểu bác gái như này, cô chạy không kịp sao có thể gặp lại chứ!
“Chú ơi, nếu như chú không muốn kết hôn với chị, có thể cân nhắc đến mẹ của cháu?” Trường Bình không biết lúc nào đã từ trên ghế nhảy xuống, đứng trước mặt Ngự Văn Đình.
Giọng nói Trường Bình có chút trẻ con, lại không giống như đang nói đùa: “Mẹ của cháu rất xinh đẹp, hơn nữa có thể làm việc, chú kết hôn với mẹ cháu tuyệt đối là một sự lựa chọn đúng, cón có một đứa con trai, thật tốt!”
Đôi mắt của cậu bé đen trắng rõ ràng, rực rỡ và tràn đầy sức sống.
“Tại sao lúc nào cháu cũng đeo khẩu trang?” Ngự Văn Đình nhìn vào đôi mắt, luôn cảm thấy dường như anh ta có quen biết, anh ta giơ tay lên kéo khẩu trang của Trường Bình.
Động tác của Dương Yến rất nhanh, kéo Trường Bình ra phía sau lưng, mỉm cười với Ngự Văn Đình: “Tại vì sức khỏe của cậu bé không tốt, trong không khí lại có nhiều vi khuẩn, nên mới luôn đeo khẩu trang.”
Khí thế của Ngự Văn Đình rất đáng sợ: “Đây là nhà hàng, không có quá nhiều vi khuẩn, tháo xuống.”
Anh ta muốn nhìn cậu bé này một chút.
“Cậu bé muốn đeo thì đeo, cản trở đến anh Ngự sao?”
Dương Yến cố gắng nói: “Anh thích trẻ con như vậy, tìm một người sinh cho anh là tốt rồi, đừng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ của người khác.”
Trường Bình từ sau người cô thò đầu ra, vội vàng nói: “Không cần phải tìm người khác sinh, nếu như cưới mẹ của cháu! Cháu có thể làm con trai của chú, cháu rất thông minh đấy.”
“Tiểu quỷ thông minh!” Dương Yến đánh vào đầu cậu bé một cái, giả vờ tức giận: “Dù cháu ghét bỏ cha cháu là một vận động viên cũng không thể nói như vậy, cẩn thận về nhà bị đánh đòn đó!”
Trường Bình che đầu, tủi thân.
Cậu thà để mẹ mình kết hôn với người đàn ông này còn hơn gả cho cái người phó tổng kia, người đàn ông này trông rất giống cậu, nói không chừng bọn họ còn là người thân.
Thấy Dương Yến hung hăng như vậy, Ngự Văn Đình rất không vui: “Từ từ nói chuyện, đừng đánh trẻ con.”
Dương Yến: “…”
Hai người này thật sự là cha con nha, đánh một cái anh ta liền đau lòng.
“Anh Ngự, vậy những tin tức này giao cho anh sắp xếp.” Điều này là không đúng, Dương Yến không muốn ở lại: “Tôi phải nhanh chóng đưa cậu bé này về nhà.”
Ngự Văn Đình nói: “Ở đâu, tôi đưa hai người đi.”
“Không cần, anh đi làm việc đi.” Dương Yến miễn cưỡng mỉm cười: “Chúng tôi tự gọi xe….”
“Tôi nói, tôi đưa hai người về.” Ngự Văn Đình ngắt lời của cô, thân hình cao lớn chặn lại, dường như Dương Yến không đồng ý, sẽ không để cô rời đi.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, đột nhiên Dương Yến nói: “Tôi nhớ ra tôi có đồ chưa mua, phải đi qua khu trung tâm thương mại bên kia, anh Ngự chúng ta tách ra ở đây nhé.”
Thái độ của Ngự Văn Đình cương quyết: “Tôi giúp hai người xách đồ.”
“…..”
Fuck!
Dương Yến không thể tìm ra một cái cớ khác, chỉ có thể để Ngự Văn Đình đi cùng, để Trường Bình đi trước, tránh xa anh ta, khẽ nói với Trường Bình: “Lúc nãy em làm gì thế, điên rồi có phải không!”
“Em không muốn tổng giám đốc Phương kia kết hôn với mẹ em.” Trường Bình nhìn Ngự Văn Đình ở phía sau: “Chú này trông rất giống em, nói không chừng bọn em là người nhà.”
Đúng vậy, hai người thực sự là người nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!