Lúc Dương Yến tỉnh lại, trong đầu có chút nặng nề, cổ họng cũng sưng đau.
Cô gặp mình giống như đang ở bệnh viện, lại thấy mẹ Dương đang đan áo len, dùng lực cánh tay, tốn sức từ trên giường ngồi dậy. Giọng khàn khàn nói: “Mẹ”
“An An, con tỉnh rồi?” Mẹ Dương nhanh chóng bỏ việc trong tay, đầy mặt lo lắng nói: “Con sốt ba ngày, làm mẹ và em trai con đều bị dọa chết khiếp.”
“Ba ngày?”
Mẹ Dương gật đầu, rót nước cho cô: “Đúng vậy, bác sĩ chích cho con vài mũi, đều không hết sốt, sau đó có một bác sĩ họ Yến đến giúp con chích một mũi.”
“Đến đây, uống chút nước.” Mẹ Dương đem ly đưa cho Dương Yến, lại hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Dương Yến lắc đầu, uống nửa ly nước.
Từ chỗ mẹ Dương, Dương Yến biết mấy ngày nay đều là bà cùng Quách Thường Phúc nửa bước không rời chăm sóc mình, hôm nay Quách Thường Phúc nghe một cuộc điện thoại, giống có trường học có chuyện, nên đi trước.
Mẹ Dương vẫn là không an tâm, gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Dương Yến, thuận tiện mua một chút cháo trắng quay lại.
Dương Yến mấy ngày này đều dựa vào truyền glucozo, bụng đói cồn cào, một bát cháo rất nhanh chóng đã ăn xong, bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, cô liền xuống giường.
Mẹ Dương muốn cô quay trở lại: “Con ở lại hai ngày nữa, cẩn thận chút.”
“Hết sốt rồi, còn ở lại làm gì ạ.” Dương Yến nói, ngủ ba ngày, mấy chuyện kia cũng nên quên, hơn nữa còn có chuyện quan trọng hơn đợi cô xử lý.
Trên đường quay về, Dương Yến nghĩ tới điện thoại đã sớm bị mình vứt đi, liền đi mua điện thoại, thêm sim.
Điện thoại vừa dùng, cuộc gọi đã tới.
“Ny Ny, cậu ở đâu?” Lâm Thanh Dung nôn nóng hỏi: “Mình mấy ngày nay gọi câu điện thoại đều tắt, đến nhà cậu tìm, hàng xóm nói cậu sớm đã dọn nhà, gấp chết mình rồi.”
Sự thân thiết của cô ấy làm trong lòng Dương Yến ấm áp, giọng nói vẫn còn chút khàn: “Bị cảm nhẹ, mình cho cậu địa chỉ mới nhà mình, cậu tan làm đến ăn cơm nhé.”
“Còn đợi tan làm cái gì, mình bây giờ đến, có nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.”
Dương Yến cùng mẹ Dương về nhà không bao lâu, chuông cửa đã reo.
Dương Yến mở cửa, thấy Lâm Thanh Dung cuối người thở hổn hển, nhìn thang máy một cái: “Mình nói này, nhà mình ở tầng hai mươi tám, câu sẽ không chạy thang bộ chứ?”
“Đợi chờ thật khó, mình leo thang bộ còn có thể luyện tập thể dục!” Lâm Thanh Dung nói, cô ấy nhìn trên dưới Dương Yến, chỉ xém chút là ôm cô: “Cậu không sao thật tốt quá.”
Dương Yến cười cười, mời cô ấy vào nhà.
Lâm Thanh Dung lại hỏi Dương Yến vài câu, xác định cô không sao mới nói: “Trời ơi, không ai nghĩ tới giám đốc Phương đem Phương thị tặng cho cô của anh ta!”
“Ngày thứ hai sau khi Phương Chính Á đảm nhiệm, đem quản lý cao cấp thanh trừ hơn nửa, chỉ cần qua lại với giám đốc Phương, bà ta đều không giữ lại, còn đuổi việc Lục Văn Thù rồi.”
Dương Yến không có biểu cảm gì, chỉ ừ một tiếng: “Nên làm, bà ta muốn bồi dưỡng người của mình, mấy phó tổng cũng bị thôi việc rồi sao? Cổ phiếu như thế nào? ”
Cô còn nhớ lời Phương Dịch Chung trước khi chết nói với mình.
“Một người nghỉ, phó tổng Tôn cùng phó tổng Triệu vẫn còn.” Lâm Thanh Dung nói, vẫn rất băn khoăn: “Phó tổng Tôn trước đây còn phản đối bà ta làm giám đốc chi nhánh Phương thị, làm sao bà ta có thể giữ lại?”
Xem ra phó tổng Triệu hậu đài rất cứng, Phương thị đều đổi người, mà vẫn còn yên ổn ở Phương thị.
Ông ta tại sao muốn giết trưởng phòng La
“Phó tổng Tôn là bố nuôi của Phương Cẩn Linh, hơn nữa mối quan hệ rộng.” Mẹ Dương phân tích nói: “Phương Chính Á tiếp nhận Phương thị, cần nhất chính là mối quan hệ, bà ta sẽ không ngốc như vậy.”
“Không đúng, tôi không phải muốn thảo luận cái này với cậu.” Lâm Thanh Dung nhớ ra trọng điểm: “Văn Thù nói với mình rồi, chân tổng giám đốc Phương không có chuyện gì, tai nạn cũng là kế hoạch của anh ta.”
“Khốn kiếp! Phương Tinh Nghị thật không ra gì! Nhà họ Phương tranh đấu, anh ta muốn giúp cũng tìm mấy người Lục Văn Thù, dựa vào cái gì mà tìm cậu giúp đỡ, còn không nói trước với cậu?”
Lâm Thanh Dung càng nói càng tức giận, nước bọt bay đầy trời: “Còn nữa, anh ta quá xấu xa rồi, sau khi đối xử với cậu như vậy, mà dời mắt lại còn ở cùng với cái cô Tống đó.”
“A, cậu còn không biết, Tưởng Song Kỳ nói ba câu là không rời Tống Tĩnh Hòa, còn gọi cô ta là chị hai, người ngoài vừa nghe là biết chuyện tốt của Phương Tinh Nghị cùng cô Tống đó đang tới gần!”
Nghe đến mấy câu nào, Dương Yến trong lòng không ngăn được đau đớn.
Cư nhiên lại là người đàn ông cô từng yêu.
Nhưng rất nhanh cô đã mặc kệ, biểu cảm lạnh nhạt, dùng giọng điệu không liên quan nói: “Họ vốn dĩ đính hôn rồi. Dù Phương Tinh Nghị không ở Phương thị, cùng cô Tống kết hôn cũng là có lợi mà không hại.”
Lâm Thanh Dung ôm đầu thương tiếc: “Chẳng lẽ mình nhìn người không chuẩn vậy sao? Rõ ràng tổng giám đốc Phương tên đàn ông xấu xa đó không cưới được vợ, làm sao lại sắp kết hôn?”
“Nghĩ đến anh ta làm chuyện đó với cậu, mình rất muốn làm tiểu nhân đánh anh ta.”
“Không cần.” Dương Yến mỉm cười: “Cậu cứ nghĩ tới anh ta, trong lòng cũng sẽ không vui, không bằng không nghĩ.”
“ Ny Ny, cậu…không sao chứ?” Lâm Thanh Dung đến gần Dương yến, ánh mắt lo âu lại hồi hộp: “Mình biết cậu thích tổng giám đốc Phương, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
Dương Ca không biết nên khóc hay cười: “Mình giống người sẽ làm việc ngu ngốc sao?”
Lâm Thanh Dung gật đầu: “Mình không biết cậu tại sao lại bị cảm, nhưng chắc chắn có liên quan đến giám đốc Phương, giọng khàn như vậy, nếu không phải thật sự từng thích giám đốc Phương, sẽ không để tâm đến thế.”
Cô ấy một lời nói trúng.
“Trước đây từng để ý, hiện tại không quan tâm nữa.” Dương Yến nói, cuộc đấu đá này Phương Dịch Chung chết, cô làm sao cũng không thể giải trừ hoài nghi: “Mình cũng vậy, sẽ không thích anh ta nữa.”
Lâm Thanh Dung lập tức đi qua, nhẹ nhàng ôm cô: “Đúng, không cần nghĩ đến loại đàn ông xấu xa đó! Ny Ny nhà chúng ta vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, còn sợ không có đàn ông theo đuổi sao! Ngày mai mình sẽ tìm cậu mình muốn người, từ tiểu thịt tươi mười sáu tuổi tới đại thúc ba mươi tuổi, tìm đến đàn đàn cho cậu chọn!”
Dương Yến chán ghét nói: “Mười sáu tuổi vẫn còn là học sinh, mình không xuống tay được.”
“Nuôi vài năm là được rồi.” Lâm Thanh Dung cười hắc hắc, nháy mắt với cô: “Hiện tại thịnh hành như vậy, hơn nữa tự mình nuôi sẽ nghe lời, còn ngoan.”
“Mình nuôi em trai mười mấy năm mệt rồi, không muốn nuôi nữa.” Dương Yến cười ha ha, lại nói cô không có hứng thú với thiếu niên tâm trí vẫn chưa trưởng thành: “Câu đừng làm bậy.”
Lâm Thanh Dung ồ một tiếng: “Mình xém chút quên mất, em trai cậu cũng rất đáng yêu, cậu bé vẫn còn đi học? Cậu ta cho mình leo cây hai lần, mình hiện tại vẫn chưa gặp qua cậu ta!”
Cô ấy nói như vậy, Dương Yến cũng nhớ ra.
Dương Yến nói: “Cậu trước đấy ở chung cư không phải gặp đến thiếu niên da đen đen sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!