Bảy giờ tối.
Sau khi tổ chức ăn uống ở nơi cắm trại xong, lớp 10-1 liền lên xe trở về.
Thái Văn Kỳ vốn muốn ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên như lúc sáng, nhưng Tô Mộ Nghiên đã nhanh chóng kéo một bạn nữ ngồi cùng mình.
Thái Văn Kỳ phát hiện ra Tô Mộ Nghiên lại muốn tránh mặt anh. Chiều nay sau khi hôn cô, anh liền ở bên cạnh đợi cô tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại rồi thì thái độ của Tô Mộ Nghiên rất khác. Cô luôn né tránh ánh mắt của anh, đối xử với anh thì vô cùng lạnh nhạt, giống y hệt như lúc cô mới tỉnh lại sau vụ tai nạn.
Thái Văn Kỳ vô cùng hoang mang, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ… chuyện anh hôn cô đã bị cô phát hiện? Chẳng lẽ lúc anh hôn cô, cô không hề ngủ?
Không đúng! Thái Văn Kỳ cảm thấy Tô Mộ Nghiên dù có phát hiện anh hôn lén cô thì cũng sẽ không vì chuyện này mà ghét anh. Nếu cô thật sự bài xích nụ hôn của anh thì đã đẩy anh ra, hoặc là phải lên tiếng mắng chửi anh chứ không đối xử lạnh nhạt với anh thế này.
Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì? Là anh đã làm gì sai sao?
Thái Văn Kỳ vô cùng lo lắng. Đến lúc về đến trường học, tài xế nhà anh đã đứng trước cổng trường để chờ anh và Tô Mộ Nghiên.
Anh và Tô Mộ Nghiên sau đó liền lên xe, nhưng cả đoạn đường Tô Mộ Nghiên đều không để ý đến anh. Cô nói cô mệt nên muốn nghỉ, sau đó liền tựa đầu vào cửa xe rồi nhắm mắt lại.
Anh không dám làm phiền cô, chỉ yên lặng đợi cô tỉnh lại rồi cùng cô nói chuyện. Nhưng lúc cô tỉnh thì xe đã đến nhà họ Tô, anh muốn nói chuyện với cô thì cô lại bảo: “Để sau đi, tớ mệt rồi, muốn vào nhà nghỉ ngơi.”
Nói xong Tô Mộ Nghiên liền vào nhà, không hề quay đầu nhìn Thái Văn Kỳ một cái.
Trái tim Thái Văn Kỳ đau đớn, vị ngọt lén cướp được từ đôi môi cô bây giờ đã biến thành vị đắng.
Anh chua xót mà lên xe rời đi, không hề biết rằng lúc này Tô Mộ Nghiên cũng đang rất đau khổ.
Cô vội vàng chạy vào phòng rồi khóa chặt cửa lại, sau đó ngồi sụp trong góc phòng rồi lẩm bẩm:
“Tô Mộ Nghiên… Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…” Xin lỗi vì nụ hôn chiều nay.
“Tô Mộ Nghiên… Cô mau quay về đi…”
“Thái Văn Kỳ thật sự rất nhớ cô… Cậu ấy rất cần cô…”
Chín giờ tối.
Thái Văn Kỳ đang ngồi trong phòng học thì nhận được tin nhắn từ Tô Mộ Nghiên.
[Tớ đã nói chuyện với ông nội rồi, ngày mai cậu không cần đến đón tớ nữa. Tớ muốn đi học một mình.]
Đọc được tin nhắn này, ánh mắt Thái Văn Kỳ tối sầm lại. Anh vô cùng hoảng loạn, vội vàng gọi điện cho Tô Mộ Nghiên, nhưng gọi đến cuộc thứ ba mà cô vẫn chưa nghe máy nên anh đành phải vội vàng nhắn tin.
[Mộ Nghiên, là tớ đã làm sai chuyện gì sao?]
[Tớ xin lỗi.]
[Cậu nói cho tớ biết tớ đã làm sai chuyện gì, tớ nhất định sẽ sửa. Cậu đừng giận tớ nữa được không, tớ xin cậu đấy.]
[Cậu cho tớ một cơ hội, tớ nhất định sẽ nghe lời cậu.]
Tô Mộ Nghiên nhìn những dòng tin nhắn của Thái Văn Kỳ thì bật khóc. Rốt cuộc Thái Văn Kỳ phải yêu Tô Mộ Nghiên tới nhường nào mới có thể trở nên hèn mọn đến đáng thương như vậy chứ?
Tình yêu của anh dành cho cô ấy là duy nhất, là một tình yêu chân thành và thuần khiết. Anh vì cô ấy mà thay đổi, anh vì cô ấy mà trở thành một người tốt. Vậy mà tại sao thế giới này lại cướp đi cô ấy khỏi anh?
Anh chưa hề khiến ai phải tổn thương cả, chỉ có thể giới này khiến anh phải tổn thương mà thôi.
Tô Mộ Nghiên siết chặt bàn tay. Khi còn chưa xuyên tới đây, điều ước của cô là được sống thật khỏe mạnh, không còn phải ngày ngày bị bệnh tim hành hạ nữa.
Nhưng bây giờ, điều ước của cô là Thái Văn Kỳ có thể được sống vui vẻ, hạnh phúc. Cô ước Tô Mộ Nghiên mà anh yêu có thể quay lại, cô mong hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Cô không muốn anh phải đau khổ nữa.
Tô Mộ Nghiên lau nước mắt, cầm lấy điện thoại rồi nhìn những dòng tin nhắn mà Thái Văn Kỳ gửi đến, sau đó liền cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi nhấn nút gọi.
Ở phía bên kia, Thái Văn Kỳ nhìn thấy cuộc gọi đến của Tô Mộ Nghiên thì liền vội vàng nghe máy.
“Mộ Nghiên, tớ xin lỗi, tớ sai rồi, cậu đừng giận tớ nữa.” Giọng nói thái Văn Kỳ vừa nghẹn ngào vừa gấp gáp.
Trái tim Tô Mộ Nghiên thắt lại, cô cố kìm nén cảm xúc rồi nói với anh: “Tớ không giận cậu, cậu đừng lo lắng. Tớ không đi học cùng cậu nữa là vì muốn trong thời gian tới có thể bình tĩnh lại. Tớ muốn yên tĩnh một mình để đợi ký ức quay lại, đến lúc đó tớ và cậu sẽ lại quay về như trước kia.”
Thái Văn Kỳ nghe Tô Mộ Nghiên nói vậy thì sự hoảng loạn cũng chỉ vơi đi một chút. Anh vẫn đang hoang mang, trái tim vẫn còn đau nhói mà nghẹn ngào hỏi cô: “Tớ làm ảnh hưởng đến việc cậu nhớ lại ký ức sao?”
“Không phải.” Tô Mộ Nghiên nói, “Cậu không làm ảnh hưởng đến tớ, cậu cũng không làm gì sai cả. Chỉ là…. khi ở bên cạnh cậu thì tớ khó có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Cậu biết đấy… Tớ… Tớ rất thích cậu…”
Thái Văn Kỳ nghe đến đây thì ngây ngẩn. “Cậu… Cậu vừa nói gì cơ?”
“Tớ nói…” Tô Mộ Nghiên mỉm cười mà thừa nhận tình cảm, “Tớ thích cậu. Tớ rất thích cậu. Dù là tớ của trước đây hay là tớ của bây giờ thì vẫn luôn thích cậu.”
Thái Văn Kỳ ở đầu dây bên kia nghe vậy thì hạnh phúc mà bật cười.
Tô Mộ Nghiên lại nói: “Cậu hãy chờ tớ, được không? Tớ muốn ở bên cạnh cậu… Nhưng mà… Bây giờ tớ không thể ở bên cạnh cậu được. Chờ tớ một thời gian nữa, được không?”
Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ: Mặc dù chờ một thời gian nữa thì người bên cạnh cậu sẽ không phải tớ, nhưng cậu hạnh phúc là được rồi.
Lúc này, Thái Văn Kỳ vừa vui mừng lại vừa đau thương. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm nỗi đau trong trái tim vơi đi.
Sau đó, anh trả lời Tô Mộ Nghiên: “Được. Tớ sẽ chờ cậu.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì lại mỉm cười, nhưng đôi mắt đỏ hoe của cô lúc này lại vô cùng buồn bã. Cô nói: “Cảm ơn vì đã chờ tớ… Vậy bây giờ tớ cúp máy nhé!”
“Khoan đã!” Thái Văn Kỳ nói, “Cậu chờ tớ một lát, tớ còn điều muốn nói với cậu.”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy thế thì giữ máy, “Ừm, cậu nói đi.”
Cô yên lặng chờ Thái Văn Kỳ nói chuyện. Không ngờ rằng vài giây sau, anh lại nói: “Mộ Nghiên, tớ yêu cậu.”
Tô Mộ Nghiên sững người, từng giọt từng giọt nước mắt lại rơi xuống.
Thái Văn Kỳ lại nói: “Tớ yêu cậu.”
Tô Mộ Nghiên mím chặt môi, lấy tay che kín miệng để Thái Văn Kỳ không nghe thấy tiếng cô khóc.
Lúc này Thái Văn Kỳ lại dịu dàng bảo: “Chúc cậu ngủ ngon, tớ yêu cậu.”
Tút tút.
Tô Mộ Nghiên cúp máy.
Sau đó, cô mỉm cười rồi nói: “Tớ cũng yêu cậu.”
Đến đêm.
Tô Mộ Nghiên mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, có một giọng nói máy móc cứ liên tục gọi: [Ký chủ!], [Ký chủ!],…
Tô Mộ Nghiên lúc đầu chỉ im lặng, nhưng sau đó cứ nghe thấy hai chữ “ký chủ” vang lên liên tục nên có có chút khó chịu. Thế là cô liền lên tiếng: “Ai đang nói vậy?”
Không ngờ rằng lại có âm thanh đáp lại: [Ký chủ, tôi là hệ thống. Bây giờ liên lạc với cô để thông báo: “Sự trừng phạt của Thái Văn Kỳ sắp kết thúc rồi.”]