Không ngờ đi dạo bên ngoài Cổ Thành thôi mà tôi cũng có thể gặp được người quen.
Nhị sư huynh của tôi tay ôm vai Mộc Khải Nhân, tay còn lại hào hứng vung cao, thao thao thuyết giảng. Mà Mộc Khải Nhân đứng bên cạnh nét mặt nhăn nhó miễn cưỡng, không rõ đang nói cái gì.
Tính tò mò trỗi dậy, tôi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào lưng Lương Ân: "Sao bọn họ lại ở đây thế?"
Chẳng phải hắn bảo phải mất hai tuần sao?
Man Di nắm tay tôi thổi như sợ đau: "Huyên muốn nghe lén không? Ta mang ngươi qua cho."
Lương Ân không nói gì, tôi xem như hắn cũng đồng ý. Vì thế sau khi đấu tranh giữa nghe lén công khai và nghe lén lén lút, tôi vẫn chọn... nghe lén.
Điểm hay của cường giả là cho dù ngươi có đứng ngay sau lưng những kẻ yếu hơn, bọn chúng cũng chẳng biết được. Vì thế tôi được mang đến rất sát, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của họ. .
Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!
"... Ngươi đừng xúi bậy ta, sư phụ với Lương sư huynh mà biết là ta sẽ chết đó." Mộc Khải Nhân rùng mình, "Trời ạ, chỉ nói thôi mà ta có cảm giác như sư huynh đang đứng phía sau lưng mình chuẩn bị đánh ta vậy."
Tôi nhìn Lương Ân đang lạnh lùng đứng khoanh tay ngay sau lưng hắn, thầm nghĩ Mộc Khải Nhân đúng là tiên đoán như thần.
Lý Gia Hoà bĩu môi: "Sợ cái gì, chúng ta hẹn hai tuần tới, bây giờ mới qua nửa thời gian. Trừ phi sư huynh ngươi rảnh rỗi đi dạo phố, còn rảnh tới mức đi vào đây kiếm người thì may ra mới phát hiện ra ngươi. Nhưng hắn ta si mê sư đệ ta như vậy, đời nào vào nhà thổ."
Lúc này đây tôi mới ngẩng đầu lên, phát hiện toà nhà mà bọn họ đứng đối diện là thanh lâu.
Mấy cô gái ma tu và ngoại tộc cởi mở hơn hẳn, quần áo lỏng lẻo muốn rơi tới nơi, còn rướn người đè cặp bồng đào lên lan can vẫy tay với hai người bọn họ nữa.
Man Di vội vàng dùng tay che mắt tôi lại, tôi cạn lời với y: "... Ngươi biết ta chỉ thích nam chứ?"
Mộng Kính cười ha hả, còn y thì ngượng ngùng buông tay xuống.
Nhưng chưa được bao lâu thì Lương Ân bỗng dưng tự động di chuyển sang bên cạnh, cái lưng cao to chắn hết cảnh xuân trước mắt tôi.
Tôi chẳng biết hắn đây cố tình hay vô ý nữa, nhưng bây giờ bảo người ta tránh ra thì khác gì chứng thực rằng tôi muốn xem mấy cô nương ăn mặc khiêu gợi đâu. Dẫu sao tôi cũng chẳng hứng thú nên mặc kệ.
"Nhân ơi là Nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ôm kiếm làm xử nam cả đời?" Thanh âm của nhị sư huynh tôi lại truyền đến bên tai kèm theo tiếng thở dài thườn thượt.
Mộc Khải Nhân buồn rầu đáp: "Sư phụ ta nói không sai, người Huyền phong các ngươi chỉ giỏi dụ dỗ kiếm tu bên Kiếm phong chúng ta."
Tôi: "..."
Không hiểu vì sao tôi có cảm giác rằng mình là đối tượng được nhắc đến trong câu nói đó.
Còn tiếp tục im lặng e rằng mặt mũi Huyền phong và sư phụ đều mất hết. Tôi không nhịn được, e hèm một tiếng: "Nhị sư huynh!"
Lý Gia Hoà cùng Mộc Khải Nhân giật mình xoay người lại, trông thấy tôi thì trố mắt ngạc nhiên. Đáng thương nhất vẫn là Mộc Khải Nhân, nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của Lương Ân thì hai chân cứ như muốn quỳ xuống tới nơi.
"Sư... sư huynh, ta không có làm chuyện bậy bạ..." Hắn lắp bắp biện giải.
Lý Gia Hoà mặt dày hơn thớt, chỉ kinh ngạc chốc lát lại lấy quạt ra phe phẩy. Trong mắt hắn ngậm ý cười, miệng chẳng phun châu nhả ngọc gì nổi: "Chao ôi, là tứ sư đệ đáng yêu của ta đây sao? Lại đây cho sư huynh ôm cái nào~"
Tôi sởn hết cả da gà da vịt, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, sư huynh vào kia ôm ấp các nàng ấy đi."
"Khụ, sư đệ à, ta chỉ đang thử lòng hắn thôi." Lý Gia Hoà ho nhẹ, "Muốn thử xem kiếm tu có chính trực như lời đồn không."
Mộc Khải Nhân ôm kiếm né hắn ba thước: "Người Kiếm phong bọn ta ngay thẳng nhất cái Thanh Sơn phái này!"
"Hầy, ta lại thấy đám kiếm tu các ngươi cong cong vẹo vẹo..." Lý Gia Hoà đưa ngón trỏ lên rồi co lại, "Như vầy nè."
Thấy Mộc Khải Nhân ngây ngốc không hiểu chuyện gì, Lý Gia Hoà hẳn cũng chán không trêu chọc nữa. Hắn quay sang tôi, hắng giọng hỏi: "Sư đệ à, sao ngươi lại ở đây?"
"Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng." Tôi bĩu môi, "Ta ăn no đi dạo, không được sao?"
Lý Gia Hoà nhìn tôi, rồi lại nhìn sang hai người Lương Ân và Man Di, gật đầu: "Ừ, đúng là 'đi' dạo thật."
Tôi cảm giác hắn đang móc mỉa mình. Chỉ là khi tôi nhìn lại bản thân, chợt ngộ ra vấn đề.
Bảo rằng muốn đi bộ giảm béo để không thành cái lu, nhưng từ đầu tới giờ luôn là Man Di bế tôi mà! Tôi đã đặt được bước chân nào xuống đất đâu!
Cho nên ra ngoài cũng vô ích, tôi vẫn là một đứa nhóc béo mập vì lười vận động như cũ.
Để che giấu vệt hồng hai bên má nóng đân, tôi lúng túng dời chủ đề: "Nếu sư huynh đã tới thì chúng ta khởi hành luôn đi."
"Ây da, đừng nóng vội vậy chứ, sư huynh mới tới Ma Uyên thôi đó." Lý Gia Hoà cong eo đấm lưng, "Ngươi để ta nghỉ ngơi một đêm đi, xương cốt sư huynh già cỗi lắm rồi. Đâu phải ai cũng như sư đệ, có cơ hội cải lão hoàn đồng."
Tôi không biết Lý Gia Hoà trong quá khứ như thế nào, nhưng cái cách ăn nói thiếu đòn này thì giống hệt như trong ảo cảnh lãnh địa vậy.
Nghỉ một đêm cũng không sao, tôi đã ngủ mười năm rồi thì chẳng gấp gì một đêm này. Vì thế cả năm người chúng tôi quay về Cổ Thành, sửa soạn để ngày mai lên đường.
Buổi tối tôi không ngủ được, bèn chạy sang phòng Lý Gia Hoà. Cứ ngỡ hắn ta sớm lăn ra ngủ hoặc đang chơi bời gì đó, nào ngờ lại vô cùng nghiêm túc đả toạ tu luyện.
Thấy tôi đẩy cửa tiến vào, hắn lúc này mới buông chân xuống. Mắt vừa mở ra liền cong lên, lúc nào cũng như đang cười: "Bé Huyên nhớ sư huynh à?"
"Không có." Tôi mới đặt chân vào đã hơi hối hận muốn quay về, "Sư phụ... thế nào rồi?"
Tuy rằng tôi chưa từng gặp Lãn Nhàn chân nhân ở đời thực, nhưng tôi biết ông ấy là sư phụ mình, cũng biết mình có thể quên nhiều thứ chứ không được quên ơn nghĩa sư đồ.
"Còn khoẻ lắm, khoẻ hơn ngươi nhiều." Nhắc tới sư phụ, Lý Gia Hoà lúc này mới hơi nghiêm túc một chút, "Nhưng lòng thì lúc nào chẳng nhớ thương ngươi, dẫu sao bé Huyên vẫn là học trò cưng của sư phụ mà. Vì ngươi mà ngũ sư đệ đến giờ vẫn còn ở trong phòng cấm túc đó."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn: "Bạc Tầm Vụ sư đệ? Sao hắn lại bị cấm túc?"
"Hắn đến nhận tội với sư phụ việc đưa thuốc độc cho ngươi, sư phụ phạt hắn cấm túc ba năm chép phạt kinh sách. Nhưng mà hắn nghe nói ngươi vẫn chưa tỉnh lại nên nhất quyết đóng cửa không ra." Lý Gia Hoà thở dài, "Trước khi đi Ma Uyên ta đã báo với hắn rồi, có điều ngũ sư đệ thật sự cố chấp, bảo rằng khi nào ngươi quay về Thanh Sơn phái đồng ý tha lỗi cho hắn thì hắn mới ra. Sư phụ nói hắn cũng chẳng nghe, uầy, nếu ngươi không về Thanh Sơn thì chẳng lẽ hắn định đóng cửa tới chết sao?"
Rốt cuộc tôi cũng biết ai là người đã đưa thuốc độc cho mình. Thật ra tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều lắm về việc này, cho nên không buồn tìm hiểu. Bản thân tôi chưa từng trách đối phương, dẫu sao chính tôi chọn uống nó tự tử, sao có thể quy tội lên người khác?
Lại không ngờ Bạc Tầm Vụ vẫn luôn canh cánh chuyện này, hơn nữa còn vì vậy cấm túc không ra. Tôi ngủ mười năm thì hắn cũng đã đóng cửa mười năm rồi.
Trong ký ức tôi thì ngũ sư đệ là người kiệm lời, không cần nói thì sẽ không lên tiếng. Cho dù tôi đưa hắn thảo dược hay linh thạch, hắn cũng chẳng bao giờ buồn cảm ơn lấy một lần. Thế nhưng so với những sư huynh đệ khác thì tôi đã tính như người Bạc Tầm Vụ thân thiết nhất, dẫu sao hắn chính là người được sư phụ nhận vào ngay sau tôi. Theo lệ của Huyền phong, vị sư đệ mới tấn chức sư huynh sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt sư đệ đến sau, vì vậy tôi là người dành nhiều thời gian hướng dẫn cho hắn nhất.
Lòng tôi bứt rứt đến độ muốn quay về Thanh Sơn phái ngay lập tức để khuyên nhủ hắn. Nhị sư huynh chắc nhìn thấu ý đồ của tôi nên tiếp tục lời nói: "Hắn cấm túc mười năm rồi, đợi thêm vài ngày cũng chẳng chết ai đâu. Huống hồ các sư huynh đệ mang cho hắn rất nhiều sách và thảo dược, sư phụ cũng không cấm ôn luyện độc dược, bảo là cấm túc kỳ thực chẳng khác gì bế quan."
"Sao hắn lại cố chấp đến vậy." Tôi buồn rầu dí mũi chân của mình.
Lý Gia Hoà chọc vào một bên má của tôi: "Còn chẳng phải học theo ngươi. Năm đó ngươi vì Mộ Quang Dao cố chấp đến nhường nào, bây giờ lại cố chấp vì một tên ma tu."
"Lương Ân kể hết mọi chuyện cho các ngươi rồi?" Tim tôi đập thình thịch, bỗng dưng có cảm giác như kẻ trộm bị bắt gặp.
"Hắn chỉ bảo rằng ngươi bị tên ma tu kia bắt giữ, nhưng cũng bảo chúng ta chuẩn bị trước tinh thần ngươi sẽ không quay về nữa." Nói đên đây Lý Gia Hoà không nhịn được mỉm cười, "Đại sư huynh của ngươi có thể không hiểu, chứ ta làm sao không hiểu được. Có điều mắt nhìn của ngươi tệ quá, lần nào cũng toàn chọn trúng mấy tên chẳng ra gì."
Bỗng dưng hắn vỗ đùi một cái: "Đúng rồi, chi bằng ngươi cưới luôn cả Lương Ân đi. Bắt hắn làm vợ lẽ có hơi tội nghiệp, nhưng ta nghĩ hắn không bận tâm lắm đâu. Có Lương Ân theo ngươi, ta cũng an tâm hơn."
Tôi: "..."
Sư huynh, hiện tại ta chỉ là một đứa trẻ thôi!