"Đây chính là ngươi nói, ngươi chọn lựa thời gian, chúng ta đơn đả độc đấu, ca còn sợ ngươi sao?"
Trốn ở dưới cái bàn Lục Tiêu lãnh khốc mà tiếp thu khiêu chiến.
"Vậy thì hiện tại."
Lục Tiềm cảm giác lục ca đang rất sợ hãi.
"Hiện tại không được."
Lục Tiêu hướng đệ đệ phất tay một cái:
"Ca muốn nghỉ một lát, ta mệt mỏi."
Lục Tiềm cảm thấy lục ca là dùng "chiến thuật mệt mỏi", kì thực là muốn kéo dài thời gian quyết đấu. Vì vậy, Lục Tiềm sử dụng kỹ năng trào phúng, trước tiên công kích tinh thần lục ca:
"Nghỉ ngơi nơi này sao? Ca không muốn nằm giường?"
"Không cần, các ngươi đi đi, đóng cửa lại."
Giờ khắc này, lực chú ý của Lục Tiêu tập trung vào người ở ngoài phòng. Hắn sợ tên ăn mày kia đến báo thù, không chú ý tới trong giọng nói thất đệ mang theo cười nhạo.
"Đi ra đi, A Tiêu, Điện hạ sẽ không đánh ngươi."
Cũng may có Tiết Dao chính xác bổ đao. Tiết Dao vững tin rằng bảo bảo ấm áp sợ thất đệ đánh. HunhHn786
Hệ thống thông báo:
"
Độ chua của bạo quân giá trị 98. Ký chủ nguy hiểm khẩn cấp."
Tiết Dao run rẩy quay lại bắt gặp ánh mắt hung tàn của Tiết Dao.
Mỗi lần gọi "A Tiêu" thì độ chua tăng giá trị mấy bậc, Tiết Dao vội vàng nhỏ giọng giải thích:
"Chỉ là cái xưng hô thôi. Xưng hô như vậy dễ phân biệt Điện hạ..."
Lục Tiềm hất cằm lên bất mãn nói:
"Ngươi có thể gọi hắn là Lão Lục."
"Nói hàm hồ!"
Ở dưới bàn, Lục Tiêu sắp ngồi xổm không được nữa, hắn ôm lấy chân bàn, dùng ánh mắt ra hiệu đệ đệ tôn trọng ca ca một chút.
"A Dao đừng để ý đến hắn, ngươi cứ gọi như vậy!"
"Các ngươi thật sự xem Cố mỗ vô hình không để ý đến?"
Ở ngoài cửa, Cố đại hiệp tỏ ra không hài lòng.
Tiết Dao có chút kiêng kỵ, xin lỗi đại hiệp chờ một chút. Khi hắn quay đầu lại, bảo bảo ấm áp dưới bàn đã không thấy. Tìm bốn phía một lượt, hắn phát hiện Lục Tiêu đã trốn phía sau lư đồng lớn ở góc xa, hung hăng nhìn hai người bọn họ phất phất tay.
"Mau đi ra! Đi ra ngoài đi!"
Lục Tiêu vẻ mặt lo lắng.
Dưới sự thúc giục kép của lục ca và đại sư huynh, cuối cùng Lục Tiềm cũng mang theo thư đồng của mình ra ngoài và cũng cẩn thận giúp lục ca đóng cửa lại.
"Cố đại hiệp, mới qua mấy ngày thôi, ngài đã tới rồi, e rằng Điện hạ chưa tiến bộ rõ ràng. Hiện tại ngài cần huấn luyện gì không?"
Tiết Dao trước tiên thay Lục Tiềm lưu lại đường lui.
"Ngươi không nhìn xem hiện tại là giờ nào?"
Cố Thanh Viễn nghiêng đầu, vẻ mặt lười nhác nâng ngón tay trỏ chỉ bầu trời trong xanh trên đầu.
"Đang giữa trưa, ta chạy vào cung lúc này tìm các ngươi là vì cái gì?"
Tiết Dao cùng Lục Tiềm liếc mắt nhìn nhau, một mảnh mờ mịt.
"Là vì kiểm tra đột xuất?"
Tiết Dao hỏi.
"Vì chính là để cho các ngươi hỏi ta 'đã ăn cơm chưa?'."
Cố Thanh Viễn nhìn Lục Tiềm thẳng thắn nói:
"Cố mỗ chưa từng nếm qua ẩm thực cung đình, rất mong đợi. Sư đệ, nhanh sắp xếp một chút đi."
Tiết Dao:
"..."
"Vậy chuẩn bị cho sư huynh một bàn cà tím xào."
Bởi lần trước thời điểm luận kiếm pháp, sư huynh chơi xấu, đổi kiếm chiêu, làm hại Điện hạ mất mặt trước thư đồng nhà mình. Lục Tiềm vẫn luôn thù dai đến bây giờ. Hắn kiên quyết không buông tha bất kỳ cơ hội nào chọc tức sư huynh.
Cố Thanh Viễn khách khí đáp trả:
"Vậy cũng được, ăn xong cà tím xào, sư huynh liền mang ngươi lên núi ăn đậu hũ hầm của sư phụ làm."
Trong khi hai sư huynh đệ đồng môn Lục Tiềm đang tự đấu đá lẫn nhau, cả một buổi trưa không ai gặp được Lục Tiêu.
Chạng vạng, sau khi thu xếp xong chỗ ở cho Cố Thanh Viễn tại điện của Lục Tiềm, Tiết Dao liền ra cung đi Duệ Vương phủ tìm Lục Cẩm An, thương lượng chuyện canh giữ thần miếu trông coi Bạc Di.
Tiết Dao vốn định nói cho Lục Tiềm nghe chuyện này, nhưng lại lo đứa trẻ phản nghịch sẽ bốc đồng, đi đến phủ quan hộ bộ kia gây chuyện.
Để nhanh chóng trấn áp sự việc, động tĩnh càng nhỏ càng tốt. Tiết Dao cảm thấy tìm Duệ Vương để xử lý sự việc sẽ an toàn hơn.
Lục Cẩm An biết được tình huống xong, không chút do dự đáp ứng giúp Tiết Dao bình ổn chuyện này, liền lưu lại Tiết Dao ở trong phủ dùng bữa tối.
Lúc ăn cơm, thấy Lục Cẩm An quay đầu cho lui người hầu, Tiết Dao liền cảnh giác lên.
"Tiết Dao, nhiều năm trước đây, ta liền cảm thấy ngươi là người liệu sự như thần."
Lục Cẩm An dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tiết Dao:
"Ngươi không nói ta cũng không phát hiện. Không chỉ là thu mua lương thực, sau đó là tình hình bệnh dịch huyện Bình Dung, rồi khi phụ hoàng xuất chinh, ngươi đều sớm nhắc nhở ta đề phòng nguy hiểm. Những chuyện này, đến tột cùng là thần nữ Bạc Di nói cho ngươi, hay là ngươi tự mình suy tính ra?"
Tim Tiết Dao đập thình thịch, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Đừng căng thẳng."
Lục Cẩm An tự mình nhấc bầu rượu lên, rót thêm rượu vào ly cho Tiết Dao.
"Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, tuyệt đối không phải nghi ngờ ngươi. Nếu ngươi có khả năng biết trước tương lai, với năng lực này sẽ giúp Đại Tề miễn trừ nhiều tai nạn cùng tiếc nuối không phải sao? Nếu ngươi tin tưởng ta, đừng ngại nói rõ sự thật, cũng miễn cho tài năng không thể được phát huy."
"Tiết mỗ tất nhiên tin tương ngài."
Tiết Dao lập tức bày tỏ lòng trung thành:
"Bằng không cũng sẽ không đem việc mình biết báo cho ngài không giữ lại chút nào. Những việc này cả Ninh Vương cũng không hề biết."
Lục Cẩm An gật gật đầu:
"Vậy ngươi từ đâu biết được những chuyện này? Là có năng lực biết trước hay sao?"
Tiết Dao rất xoắn xuýt, không thể nghi ngờ hắn tín nhiệm Lục Cẩm An. Thế nhưng thừa nhận chính mình có bản lãnh thông thiên, thực sự đe dọa quá lớn.
Hơn nữa những kiếp nạn lớn trong nguyên tác đều đã qua, hiện tại vận mệnh của tất cả mọi người cơ hồ đều bị thay đổi phương hướng. HunhHn786 Tương lai đối với hắn mà nói, đã không thể biết trước.
Nếu như hắn lúc này thừa nhận chính mình có năng lực biết trước, tương lai gặp phải tai nạn lại không thể sớm nhắc nhở, liệu người khác có suy đoán rằng hắn cố tình làm vậy và có ý xấu chờ cơ hội trả thù?
"Ta làm sao có khả năng có bản lĩnh biết trước tương lai."
Tiết Dao quyết định phủ nhận.
"Những chuyện ngài nói đến đều để lộ chút manh mối. Ta quả thật có một ít phỏng đoán, sau đó vừa vặn thật sự đã xảy ra mà thôi. Trên thực tế chuyện ta đoán không chính xác là nhiều hơn. Ngài còn nhớ hay không, tại huyện Bình Dung, ta từng nhắc nhở ngài, về biến pháp tạm thời dừng lại, về sau tiếp tục. Ta vạn vạn lần không ngờ tới Ninh Vương liền được lập thành Thái tử."
Nói xong, Tiết Dao thần sắc thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt dò xét của Lục Cẩm An.
Sau một lúc im lặng, Lục Cẩm An gật đầu rồi giơ tay mời Tiết Dao uống rượu.
Lục Tiêu trốn về tẩm điện của mình xong không bước ra cửa nửa bước.
Mãi đến tận trời tối, tên ăn mày đến báo thù cũng chưa từng xuất hiện.
Đại ma đầu Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ chuyện này có điểm đáng ngờ.
Nam nhân đó làm sao có thể vào hoàng cung? Tuy rằng hắn võ công quả thật không tệ, nhưng cũng không thể một người một ngựa đột phá tầng tầng thủ vệ. Hắn còn ở ngoài cửa phòng lớn tiếng nói chuyện.
Hơn nữa hắn nói ở bên ngoài chờ, tựa hồ là nói với thất đệ cùng A Dao.
Chẳng lẽ là bằng hữu của thất đệ?
Lục Tiêu vội vàng chạy ra ngoài, đi tìm thất đệ hỏi thăm tình huống.
Tẩm điện của ba huynh đệ liền kề cách nhau một bức tường, Lục Tiêu ở chính giữa, phía đông là ngũ ca, phía tây là thất đệ.
Hiện tại ngũ ca đã có Vương phủ bên ngoài, gần đây lại bận việc thành hôn, đã mấy ngày chưa vào cung cùng bọn họ tập võ đọc sách.
Trước đây ba tẩm điện độc lập, sau đó bởi vì thất đệ tương đối lười biếng, không thích đi xa nên đã khoét tường mở cái cửa hông.
Lục Tiêu đi cửa hông sang tìm đệ đệ, không có thông báo, cũng không có ai nói cho hắn biết trong viện có khách.
Vừa vào sân, liền nghe thấy âm thanh múa kiếm vèo vèo, Lục Tiêu tưởng thất đệ vì sắp đến "trận chiến tranh đoạt A Dao" khắc khổ luyện kiếm. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng về phía người đang luyện kiếm đi tới.
"Đã trễ thế này, đừng quá cực khổ, thời điểm đó ca nhường ngươi là được rồi."
Đại ma đầu Lục Tiêu xấu xa hề hề mà trào phúng đệ đệ thức đêm luyện kiếm.
Bóng người trong tối khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sáng như diều hâu nhìn Lục Tiêu. Trong đêm tối phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm.
Lúc Lục Tiêu phát hiện người này không phải đệ đệ thì đã chậm.
"Là ngươi?"
Đây là giọng nói của tên ăn mày đến báo thù hàm chứa ý định giết người.
"Cái gì? Nơi này là nơi nào?"
Lục Tiêu trong nháy mắt biến thành mất trí nhớ, nghi hoặc mà giương mắt nhìn bốn phía, quay người liền hướng cửa hông chạy trốn:
"Đi nhầm, đi nhầm chỗ thôi!"
Một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, khi Lục Tiêu ngẩng đầu lên lần nữa, bóng người cao to đã dựa vào bức tường bên cạnh cửa hông cản đường hắn.
Cố Thanh Viễn hạ tầm mắt nhìn về phía thanh kiếm, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái chạm vào nhau, chậm rãi di chuyển dọc theo chiều dài của thanh trường kiếm, giọng trầm thấp lẩm bẩm:
"Thực sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
Lục Tiêu trong lòng biết không có cách nào trốn tránh, lập tức lùi về sau hai bước, lạnh lùng hỏi:
"Ngươi tại sao vào trong cung? Chỉ vì một bữa cơm sao?"
Cố Thanh Viễn hỏi ngược lại:
"Tại sao ngươi ở trong hoàng cung?"
Lục Tiêu sửng sốt:
"Ngươi vào hoàng cung không phải tới tìm ta? Vậy ngươi tới làm gì?"
Tầm nhìn Cố Thanh Viễn dần dần rõ ràng, rốt cục nhớ ra trước đây đã gặp qua tên nhóc lừa đảo này.
Tên nhóc lừa đảo này từng cùng sư đệ dẫn người vây bắt hắn. Hình như là... ca ca sư đệ?
Đây chẳng phải là Vương gia sao?
Hiện tại thịnh hành trào lưu Vương gia ra ngoài lừa ăn gạt uống sao?
Lục Tiêu thấy Cố Thanh Viễn không nói lời nào, trong lòng nhanh chóng lướt qua vô số loại suy đoán,
"Ngươi là không đủ tiền trả bữa cơm kia đã bán mình vào cung là người hầu?"
Dựa vào ánh sáng mờ nhạt thấy rõ vẻ mặt không giấu được sự áy náy của đối phương, Cố đại hiệp cố nén không cười ra tiếng. Im lặng chốc lát, bỗng nhiên Cố Thanh Viễn đem trường kiếm cắm xuống đất. Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, hắn ngửa đầu nhìn lên trời, bi thương mà cảm khái:
"Còn có thể làm như thế nào? Ngươi thấy Cố mỗ là người có thể bỏ ra hơn ba lượng bạc? Chỉ có thể bán mình làm nô, uổng phí một thân võ nghệ, từ đây không còn tiền đồ."
Lục Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh!