"Sư đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Cố Thanh Viễn như chuồn chuồn lướt nước đáp xuống đất, xoay người ung dung đứng ở trước mặt hai người:
"Đồng môn luận bàn kiếm thuật với nhau là chuyện bình thường, sư đệ sẽ không từ chối vinh dự này của sư huynh đúng không?"
Lục Tiềm vẻ mặt thờ ơ:
"Ngươi muốn luận bàn kiếm thuật với sư đệ vô tội tay không tấc sắt?"
Tiết Dao:
"..."
Long Ngạo Thiên giả mạo này thật giỏi rút kinh nghiệm từ một điều và áp dụng nó vào các trường hợp khác nhau!
Cố Thanh Viễn chậm rãi đánh giá Lục Tiềm đang mặc đồ tiều nhị, nheo mắt không kiên nhẫn hỏi.
"Vũ khí của ngươi đâu?"
"Đang muốn đi lấy."
Lục Tiềm ôm quyền:
"Sau này còn gặp lại."
"Chờ đã...."
Cố Thanh Viễn dùng kiếm chặn đường:
"Ngươi sẽ không phải về cung lấy chứ? Thuận tiện dẫn theo 10 ngàn cấm quân tới đối phó sư huynh?"
Lục Tiềm khinh thường nói:
"Chín ngàn đã đủ."
Tiết Dao:
"..."
Có khác gì 10 ngàn đâu!
Cố Thanh Viễn cười lên lộ hàm răng trắng đều, dùng ngón trỏ tay trái gõ nhẹ vào Lục Tiềm:
"Ta thích ngươi rồi đó tiểu súc sinh. Không thể trì hoãn được nữa, nói chuyện tiếp sư huynh không xuống tay được. Lên..."
Cố Thanh Viễn thét một tiếng, vung trường kiếm lên trời. Một nhánh cây mảnh bị kiếm khí cắt đứt rơi xuống từ trên cây. Hắn giơ tay vững vàng tiếp được nhánh.
Ngay sau đó, hắn bình tĩnh ném thanh kiếm trong tay về phía Lục Tiềm.
Lục Tiềm giơ tay tiếp trường kiếm, bị trọng lượng của thanh kiếm làm cho choáng váng.
Chiêu thức kiếm pháp của Kiếm Tông đa số là phối hợp kiếm nhẹ chú ý càng nhẹ càng tốt, cuối cùng là không có kiếm thắng có kiếm. Tại sao người nổi tiếng trên giang hồ với danh xưng Tiểu Kiếm Tiên Cố Thanh Viễn lại sử dụng trường kiếm có hình dáng lạ lùng và nặng như vậy?
"Như thế này thì sư huynh không tính ức hiếp ngươi chứ?"
Cố Thanh Viễn vung vẩy nhánh cây trong tay.
Lục Tiềm trong lòng biết tránh không khỏi trận đấu này, lạnh lùng hỏi Cố Thanh Viễn:
"Sư huynh am hiểu bộ kiếm pháp nào?"
"Thái Đỉnh Kiếm."
Cố Thanh Viễn múa nhánh cây nhỏ trong tay như một con rồng đang bay lượn.
"Sư huynh, Nhu Phong Kiếm luyện đến mức độ nào?"
Lục Tiềm tiếp tục thăm dò tình huống của kẻ địch.
Cố Thanh Viễn cảm thấy tiểu súc sinh này muốn giở trò lừa bịp. HunhHn786
Thái Đỉnh Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp dương cương, trái ngược với Nhu Phong Kiếm âm nhu.
Hai bộ kiếm pháp này là tương khắc tương sung. Bình thường người am hiểu bộ này thì rất khó luyện bộ kia. Cho nên, Cố Thanh Viễn không luyện Nhu Phong Kiếm.
Thấy Cố Thanh Viễn có vẻ do dự, Lục Tiềm như chặt đinh chém sắt mà tuyên bố:
"Vậy thì luận bàn Nhu Phong Kiếm đi."
Cố Thanh Viễn:
"..."
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một đệ tử Kiếm Tông sợ chết như vậy.
Trên thực tế, Lục Tiềm cũng chưa học Nhu Phong Kiếm, chỉ là xem Kiếm Thánh biểu diễn một lần. Hắn không học Nhu Phong Kiếm vì bộ kiếm pháp này thế mạnh là phòng thủ, hắn thích tấn công hơn.
Lục Tiềm mới học Lưỡng Nghi Kiếm, hơn nữa chỉ luyện được sáu phần mười. Theo hắn nghĩ Nhu Phong Kiếm ít người am hiểu, hắn có thể dựa vào thiên phú tìm vận may.
"Cái này không phải không thích hợp sao?"
Cố Thanh Viễn nhíu mày nói.
"Hiện tại thanh kiếm duy nhất trên tay ngươi. Mà dù sao luận bàn kiếm pháp cũng nên để sư huynh quyết định. Sư phụ nói ngươi cũng có chút am hiểu Lưỡng Nghi Kiếm, chúng ta liền luận bàn Lưỡng Nghi Kiếm đi."
"Lưỡng Nghi Kiếm là cái gì?"
Tiết Dao lo lắng hỏi Lục Tiềm.
"Điện hạ lợi hại không?"
"Lợi hại."
Lục Tiềm buột miệng thốt ra.
Bản năng trở nên "lợi hại" trước mặt thư đồng, kỳ thực hắn không chắc chắn.
"Vậy để sư huynh xem lợi hại đến mức nào."
Cố Thanh Viễn vung vẩy nhánh cây chỉ hướng Lục Tiềm, nói với Tiết Dao:
"Tránh ra."
Tiết Dao không yên lòng, theo bản năng tiến lên che chắn cho Lục Tiềm.
Lục Tiềm nhẹ nhàng an ủi thư đồng.
"Hắn phô trương thanh thế thôi. Nếu muốn giết Gia, đâu cần nói nhảm nhiều như vậy."
"..."
Tiết Dao cảm thấy rất có lý. Hơn nữa Cố Thanh Viễn là nhân vật chính phái hào hiệp phóng khoáng nổi tiếng trên giang hồ. Kiếm Thánh cũng chỉ là muốn hắn dạy dỗ tiểu sư đệ một chút, hắn không thể nào ra tay sát hại.
Tiết Dao lui ra xa.
Xa xa nhìn lại, Tiết Dao chỉ thấy hai đệ tử thân truyền của Kiếm Thánh đứng đối diện nhau im lặng không hề có một cử động, rất lâu mà không người nào ra chiêu.
Tiết Dao cầu nguyện có thể duy trì sự hòa bình như vậy. Nếu hai người luận võ bằng ý niệm thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên, ngay lúc một chiếc lá rơi xuống giữa hai người, cả hai đều cùng tấn công lẫn nhau.
Trong khoảnh khắc kiếm khí chồng lên nhau, một luồng khí vô hình bộc phát, cỏ dại trên mặt đất bị hất tung, chim ẩn nấp trên cành cây bị dọa hoảng sợ vộ bay đi.
Ở cách xa mười trượng, Tiết Dao cũng có thể cảm nhận được cỗ kiếm khí sắc bén.
Kiếm chiêu giữa hai người nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ. Tay áo thân áo Lục Tiềm còn chưa nhìn ra khác biệt, tà áo của Cố Thanh Viễn đã bị kiếm khí bén nhọn rót đầy, giống như hai cánh bướm bay lượn ở giữa không khí.
Tiết Dao trợn mắt há miệng.
Hắn chưa từng thấy Lục Tiềm thể hiện kỹ năng như vậy trước đây. Không biết rằng Lục Tiềm đã có thể chặt đứt cây tre cách xa vài trượng chỉ bằng một cú vung kiếm, giống như cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
Nhưng tại sao Lục Tiềm nói hắn không biết kiếm thuật?
Học được khiêm nhường? Hay là bắt đầu đề phòng thư đồng?
Suy đoán sau khiến Tiết Dao bắt đầu suy nghĩ lung tung, tâm tình từ lo lắng chuyển sang không vui.
Sư huynh đệ đánh đến lên trời xuống đất khó phân thắng bại.
Sau mấy chục chiêu, Lục Tiềm vậy mà dần dần hiện ra chiếm ưu thế.
Tiết Dao tuy rằng xem không hiểu kiếm chiêu, nhưng có thể nhìn thấy Lục Tiềm tấn công, Cố Thanh Viễn bị ép lui từng bước.
Tuy nhiên, Tiết Dao còn chưa kịp vui mừng, kiếm pháp của Cố Thanh Viễn đột nhiên thay đổi. Hắn xoay người trên không, động tác nhanh nhẹn linh hoạt không giống như trước, bắt đầu phản công thế như chẻ tre.
Lục Tiềm hơi nhíu mày, đổi công làm thủ, lại đỡ trái hở phải, dần dần không địch lại. Nhìn thấy nhánh cây trong tay Cố Thanh Viễn mang theo kiếm khí mạnh mẻ đâm thẳng đến, Lục Tiềm yêu cầu tạm dừng.
"Chờ một chút."
Cố Thanh Viễn vung kiếm khí sang một bên, một thân cây to lớn bị chém một vết nứt sâu:
"Làm sao vậy?"
Lục Tiềm nhíu mày kháng nghị:
"Đã nói chỉ dùng Lưỡng Nghi Kiếm, ngươi lại dùng chiêu thức Thái Đỉnh Kiếm."
"Không sai, luận bàn kiếm thuật đã kết thúc. Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi một bài học theo lệnh của sư phụ."
Vừa dứt lời, Cố Thanh Viễn ra tay nhanh như tia chớp, hất kiếm ra khỏi tay Lục Tiềm.
Tiết Dao còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy mới vừa rồi Long Ngạo Thiên còn chiếm ưu thế, sau khi hắn kêu dừng phút chốc đã bị đánh ngược lại. Không nói mấy câu, Long Ngạo Thiên lại bị Cố Thanh Viễn dùng nhánh cây đuổi theo đánh cái mông.
"Đừng đánh! Đừng đánh!"
Tiết Dao từ xa chạy lên trước nhào tới che chở đứa nhỏ nhà mình. Hắn quay người đối mặt với nhánh cây của Cố Thanh Viễn, ưỡn ngực thấy chết không sờn.
"Ngươi dựa vào cái gì đánh người!"
"Đây là chuyện trong sư môn bọn ta."
Cố Thanh Viễn lắc lắc nhánh cây khuyên Tiết Dao tránh ra.
"Kiếm Thánh tiền bối cũng chưa từng đánh Điện hạ!"
Tiết Dao không phục.
"Sư phụ khoan hồng độ lượng, không tính toán cùng tiểu đồ đệ lòng lang dạ sói."
"Điện hạ chỗ nào lòng lang dạ sói?"
Tiết Dao có chút chột dạ, mặc dù sau khi trở về, đứa trẻ phản nghịch này thậm chí còn không muốn nhận hắn.
"Không có lương tâm?"
Cố Thanh Viễn nắm chặt nhánh cây nguy hiểm nheo mắt lại, trầm giọng gay gắt nói:
"Hắn không chịu ăn món đậu phụ hầm sở trường của sư phụ."
Tiết Dao kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lục Tiềm, nhỏ giọng hỏi.
"Điện hạ sao lại kén ăn như vậy? Trước nay ngài rất thích ăn đậu phụ còn gì?"
"Ông ấy cho ba muỗng thì là và năm miếng quế hồi vào khối đậu phụ."
Lục Tiềm làm vẻ mặt đau đớn đến không muốn sống để giải thích cho thư đồng hiểu.
"Nhiều gia vị như vậy cho vào một khối đậu hủ."
"Chao ôi!"
Tiết Dao vẻ mặt ghét bỏ.
"Đó là bởi vì sư phụ sủng ngươi!"
Cố Thanh Viễn giận không nhịn nổi:
"Lúc trước sư phụ chỉ cho ta ba miếng quế hồi thôi!"
"Nói đủ rồi đó sư huynh."
Lục Tiềm vẻ mặt lãnh khốc mà giương mắt trừng Cố Thanh Viễn:
"Ăn hết cà tím xào của ngươi đi, rồi hãy buộc tội ta."
Cố Thanh Viễn kinh hãi đến biến sắc:
"Ngươi nói cái gì?!"
Lục Tiềm hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Cố Thanh Viễn:
"Sư huynh lúc trước cũng từng ở giang phòng trong rừng trúc một thời gian còn gì?"
Ánh mắt Cố Thanh Viễn hơi do dự, hỏi ngược lại:
"Vậy thì làm sao?"
"Đống cà tím thối chôn dưới cửa sổ sau nhà là sao vậy? Sư huynh dự định trồng vườn cà tím sao?"
Lục Tiềm nắm lấy nhược điểm của Cố Thanh Viễn, phản công, nói:
"Lúc Gia đi chôn đậu phụ vô tình phát hiện."
Cố Thanh Viễn hít sâu một hơi.
Nếu như bị sư phụ phát hiện hắn không thích ăn cà tím xào, lén lút đem món ngon sư phụ mỗi ngày tự tay làm "chôn sống", tình thầy trò hai người chắc chắn ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây.
- ----------------
Tiểu kịch trườngKiếm Thánh: Bản tôn là thực thần không chấp nhận phản bác.