Từ khi Chúc Bắc Hà bị tước quan, Chúc phủ bị bao phủ trong một mảnh mây mù thảm đạm, môn đình vắng vẻ, ngay cả chim sẻ đậu lên đầu cành cũng ít đi rất nhiều.
Nhà hắn là một chi của dòng bên Chúc gia, có thể lớn mạnh lên, giai đoạn trước là dựa vào sự dìu dắt của thê tộc Tả gia, giai đoạn sau là dựa vào đứa con trai Chúc Bắc Hà này tranh đua.
Hiện giờ bởi vì sự việc Tả gia nhờ vả mà hại nhi tử đánh mất chức quan, phụ thân Chúc Bắc Hà hận cũng không phải không hận cũng không phải, giận dữ lo âu, thân thể cũng bắt đầu không thoải mái, ngày ngày sắc thang sắc thuốc.
Tính cách của Tả thị mẫu thân Chúc Bắc Hà cực kỳ hiếu thắng, cho dù lúc này đã hối hận không kịp, nhưng vẫn tuyệt không chịu nhận là nhà mẹ đẻ sai, sợ bị Chúc gia coi thường, miệng mắng ra đều là Đỗ Kha lừa gạt Tả gia, đùn đẩy quan hệ sạch bong.
Lời này vào ngày thường, phụ thân Chúc Bắc Hà niệm tình cũ thì cũng nhịn, nhưng hiện tại thân thể ông ốm đau, hoạn lộ tươi sáng của trưởng tử bị huỷ trong phút chốc, nào còn quan tâm được nhiều như vậy nữa, lời nọ nối lời kia liền bắt đầu cãi nhau.
Chúc phủ không phân gia, ba đệ đệ của Chúc Bắc Hà mặc dù không có tiền đồ như anh trai, nhưng thời điểm Chúc Bắc Hà đi theo Cố Liệt nam chinh bắc chiến, bọn họ dù sao cũng đều hầu hạ dưới gối, làm bạn bên cạnh cha mẹ.
Cho nên hai vị cao đường cãi nhau, nhóm em dâu của Chúc Bắc Hà lập tức có cơ hội phát huy, ngoài sáng khuyên nhủ trong tối bới móc, khiến tình cảnh ẫm ĩ đến càng thêm không thể vãn hồi.
Thời điểm lão gia tử Chúc Ung bước vào cửa, phu thê Chúc Bắc Hà đang quỳ gối ngoài sương phòng dưỡng bệnh của phụ thân, khổ sở khuyên cha mẹ nguôi giận.
“Gia chủ tới rồi.” Hạ nhân vội vội vàng vàng vào sương phòng bẩm báo.
Chủ tử lớn nhỏ của Chúc phủ hai mặt nhìn nhau.
Sau khi chi của bọn họ dựa vào Tả gia phát triển lên, đã rất ít qua lại với chủ gia, không phải tiết lớn lễ lớn sẽ không thăm hỏi, chủ gia cũng chưa từng xen vào việc gì, vậy mà hôm nay lão gia tử Chúc Ung lại tự mình tới, sao có thể không khiến họ kinh ngạc.
Vốn Chúc Ung không muốn quản chuyện này, ngay xu hướng của xuân vi ông cũng lười theo, huống hồ là một chi thứ đã xa cách chủ gia từ lâu.
Ông đã già rồi, hận không thể dùng hết mấy năm mạng già còn lại để ngâm mình trong tàng thư vận ra từ Thiên Hạ Tàng Thư Các.
Dù nhiều phú quý quyền thế hơn nữa, ông có thể hưởng thụ được mấy năm?
Nhưng cái kiểu này của chi thứ Chúc phủ, đã liên luỵ đến Chúc Bắc Hà, tái diễn thêm lần nữa, không biết chừng sẽ còn gây ra việc gì nghiêm trọng hơn liên luỵ tới cả chủ gia.
Hơn nữa, Chúc Ung rốt cuộc rất tán thưởng Chúc Bắc Hà.
“Phân gia đi,” Chúc lão gia tử không nói lời vô nghĩa, “Các ngươi không hiểu ra, đừng liên luỵ nhi tử.
Phân gia, các ngươi vẫn là người một nhà.
Không phân gia, đừng để ngày sau đến láng giềng gần cũng không làm nổi.”
Phụ thân Chúc Bắc Hà như suy tư điều gì.
Tả thị đỡ cánh tay tứ nhi tức*, ngoài mạnh trong yếu nói: “Thiếp thân nói câu không xuôi tai, ngài là gia chủ chủ gia không sai, nhưng chuyện nhà của chi thứ chúng ta, ngài không quản được.” (*tứ nhi tức: con dâu thứ tư)
Chúc Ung nhìn lướt qua phu thê Chúc Bắc Hà đứng lẻ loi một bên, không giận tự uy: “Vậy cũng dễ thôi.
Lão phu dâng một quyển sổ con cho Bệ hạ, thật không tốn bao nhiêu công.”
“Nhưng Tạ thị phụ nhân, cưng chiều ấu tử, trị gia không nghiêm, vì quan hệ thông gia nhà mẹ đẻ mà ép buộc trưởng tử làm trái trách nhiệm, huỷ hoại hoạn lộ của trưởng tử, cái tiếng này, ngươi có dám gánh không?”
Tạ thị sợ tới mức sắc mặt trắng như giấy, giận mà không dám nói.
Lời nói kết thúc tại đây, Chúc lão gia tử chẳng buồn nhìn ai, lo tự mình đi rồi.
Chúc lão gia tử vừa ra khỏi cửa, tứ nhi tử liền gọi tiếng nương, như là bị doạ sợ.
Tả thị bị Chúc lão gia tử nói cho mất mặt, vốn đang nghẹn cơn tức, thấy tiểu nhi tử bị doạ thành như vậy, lửa giận càng cao, vừa nhấc tay lên đã quăng bát trà ra ngoài, nện ngay ở trước chân phu thê Chúc Bắc Hà, chỉ câu dâu mắng cây hoè: “Cả đám đều là người chết à!”
Nghe vậy, phụ thân Chúc Bắc Hà cũng lại sinh giận: “Ngươi lại ầm ĩ cái gì!”
Không chờ bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, Chúc Bắc Hà không màng sứ vỡ nước trà trên mặt đất, vén áo bào quỳ xuống trước giường bệnh của phụ thân, bái nói: “Phụ thân, nhi tử bất hiếu, xin phụ thân chủ trì phân gia.”
Thê tử của Chúc Bắc Hà không lên tiếng, quỳ gối bên cạnh hắn, cũng bái thật sâu.
Đầu gối hai vợ chồng lập tức thấm ra máu.
Con trai và con dâu hiểu chuyện nhất bị dồn ép thành như vậy, phụ thân Chúc Bắc Hà không nhịn được rơi xuống nước mắt già nua.
Tán lệch không cắt, đại thụ không thành.
Phân đi.
*
Xuân vi sắp sửa bắt đầu, cử nhân tài tử các nơi hội tụ tại kinh thành, Thuận Thiên Phủ một ngày náo nhiệt hơn so với một ngày.
Tài tử trẻ tuổi rất yêu thích cao đàm khoát luận, bọn họ hoặc tụ tập ở tửu lâu trà quán, hoặc hẹn gặp ở thư quán ấn phường, khoác lác như khổng tước xoè đuôi.
Mà giám sinh tinh thông bách sự kinh thành, liền khó tránh bắt đầu khoe khoang bát quái trong triều, đề tài nóng hổi gần đây ngoại trừ Chúc Bắc Hà bị tước quan vậy mà còn phân gia, chính là quý nữ nhà ai vừa xinh đẹp lại vừa có tài danh.
Cố Liệt nhìn đám tin bóng tin gió cận vệ ghi lại, lắc đầu cười cười, người trẻ tuổi, có sức sống tươi mới, cũng khó tránh có cái lỗ mãng làm người ta chán ghét.
Nghe hắn cảm thán cứ như ông già, Địch Kỳ Dã cười không dừng lại được, nói thế chắc ngươi vừa sinh ra đã tròn năm mươi rồi, bằng không, sao chưa từng thấy ngươi lỗ mãng bao giờ.
Gần đây Địch Kỳ Dã không phải ngồi ở Lễ Bộ thì là ngoan ngoãn ngồi ở Vị Ương Cung, cũng không ồn ào muốn chạy ra ngoài nữa.
Đặc biệt là hai ngày này thảo luận quyết định xuân vi, Địch Kỳ Dã đều ở Vị Ương Cung, lòng Cố Liệt yên ổn vô cùng, nghe vậy cũng cười nói: “Có câu ngũ thập tri thiên mệnh (1), nếu ta vừa sinh ra đã biết thiên mệnh, nhất định sẽ tới Tần Châu, sớm nhặt ngươi về.”
Vành tai Địch Kỳ Dã đỏ lên rồi, còn cố chống mà chê cười Cố Liệt: “Hoa ngôn xảo ngữ.”
Cố Liệt nối với hắn: “Ngữ trọng tình thâm.”
Địch Kỳ Dã nguýt hắn một cái, chạy.
Một lần chạy này, lại chạy luôn ra ngoài cung, trước bữa trưa mới phái một cận vệ về đưa tờ giấy cho Cố Liệt: Bản Hầu gia xuất cung đi dạo, bữa trưa ngài đi ăn với nhi tử đi.
Vì thế bữa trưa ngày này, Cố Liệt mang theo ngự thiện đi Lễ Bộ.
Cố Chiêu học đầy đủ kỹ năng bất động thanh sắc của phụ vương, nhưng Cố Liệt tự mình tới một lần, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra tiểu vương tử vui sướng nhường nào.
Cố Liệt xem xét sơ lược, tổng kết chương trình nghị sự cho xuân vi.
Cố Chiêu nói đúng sự thật rằng Định Quốc Hầu quyết định phương hướng, Tế tửu Chúc lão đại nhân cũng cung cấp rất nhều trợ giúp, nhưng đối với vất vả của mình, Cố Chiêu lại giấu đi không nhắc tới, lòng Cố Liệt mềm nhũn, vẻ mặt hiền hoà, khen ngợi: “Yêu nhi làm việc không tồi.”
Không ngờ phụ vương còn nhớ rõ ăn mày già và yêu nhi, Cố Chiêu vui đỏ hoen cả vành mắt, suýt nữa rơi nước mắt.
Dùng bữa xong, Cố Liệt lại trở về Chính Sự Đường nghị sự.
Đang thảo luận tới muốn phái ai đi Thục Châu, cận vệ xách một gói vải bước vào, nói Định Quốc Hầu đưa tới.
Cố Liệt nhìn ra ngoài Chính Sự Đường, quả nhiên lại quá giờ.
Thấy Địch Kỳ Dã đặc biệt đưa một gói vải tới, Lục Bộ Cửu Khanh đều rất tò mò, Khương Dương cười hỏi: “Định Quốc Hầu tặng đồ tốt gì chăng?”
Khương Dương biết chừng mực, bình thường sẽ không hỏi nhiều, hắn nhìn dáng vẻ nhịn cười của cận vệ, đoán chừng không phải cơ mật gì, mới hỏi một câu góp vui.
Cố Liệt tháo gói vải, ban đầu còn lo lắng là thứ gì đó không thể cho người ngoài biết, mở ra một bên lớp bọc bên ngoài, chờ thấy rõ bên trong gói vải là cái gì, cười đến hết cách, dứt khoát cởi cả gói vải ra.
Một con hổ bông khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Toàn thân làm bằng vải thô xanh do nhà nông thổ nhiễm (2), thêu đôi mắt vàng to như chuông đồng, đôi tai là lông trắng mềm xù xù, trên trán có một chữ “Vương” khí phách, ai nha, thật là uy phong lẫm lẫm.
Các vị đại thần trong Chính Sự Đường cười ha ha, vừa cười vừa cáo từ Bệ hạ về nhà ăn cơm.
Cố Liệt cầm hổ bông lên, mới phát hiện dưới bụng nó có nhét một tờ giầy, mặt trên viết bốn chữ: Mười ngày nửa tháng.
Thế mà hắn nhớ kỹ thật chứ.
Cố Liệt bất đắc dĩ, cũng không để ý chuyện con hổ bông này gây tổn hại khí khái của thiên tử, ôm nó về Vị Ương Cung, nhìn nó ăn cơm.
Ngày hôm sau không cần thượng triều, Cố Liệt ngủ không ngon, tỉnh giấc như ngày thường, vừa mở mắt ra đã hoài nghi có phải mình bị choáng không.
Địch Kỳ Dã mới đến không lâu, dựa vào giá bác cổ, nhìn gương mặt nhíu mày trong lúc ngủ của Cố Liệt xuất thần.
Nếu không phải Khương Duyên ở ngay tại sương phòng phủ Định Quốc Hầu, cẩm y cận vệ thay ca phải mở cửa cung nhỏ, Địch Kỳ Dã còn không vào được trong cung.
Thấy Cố Liệt tỉnh, Địch Kỳ Dã mới đi đến ngồi xuống mép giường, hỏi: “Ngủ mấy canh giờ?”
Cố Liệt lập tức cầm tay hắn: “Tạm được.”
Bộ dạng này là tạm được?
Địch Kỳ Dã nhướng mày.
“Sao lại tặng một con hổ bông cho quả nhân?” Cố Liệt nói sang chuyện khác, nhìn vật nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh trên giá bác cổ, “Hôm qua, quả nhân còn bị chúng đại thần Lục Bộ Cửu Khanh chê cười mãi đấy.”
Địch Kỳ Dã không ngờ sẽ như vậy, tưởng tượng một chút cảnh Cố Liệt cầm con hổ bông ở Chính Sự Đường, cũng cười: “Ai bảo ngươi mở gói ở Chính Sự Đường làm chi?”
“Tại Khương Dương đó,” suốt một đêm không gặp, Cố Liệt không nhịn được, thậm chí tự mình cũng không nhận ra, cánh tay đã vòng lên eo Địch Kỳ Dã rồi.
Địch Kỳ Dã bất đắc dĩ thuận thế ngả xuống, bị Cố Liệt thuận lý thành chương ôm trong lòng ngực, như thể bọn họ làm vậy là thiên kinh địa nghĩa, không ôm nhau cũng không được.
“Ban đầu ta định mua cho ngươi con búp bê vải cơ,” dù sao Cố Liệt cũng không biết búp bê vải là cái gì, Địch Kỳ Dã nhịn cười nói: “Là dùng vải với bông khâu thành búp bê giống như cái gối, cho ngươi ôm ngủ.”
“Nhưng ta tìm Nguyên Bảo hỏi, làm Nguyên Bảo sợ quỳ sụp cả xuống đất, còn làm ta giật nảy cả người.
Nguyên Bảo nói cái đó có hiềm nghi vu cổ, đừng nói không bán, ngay cả tìm người làm cũng tuyệt đối không được.”
Địch Kỳ Dã vuốt ve vầng trán Cố Liệt như có như không: “Trên đường ta trông thấy một bà lão bán hổ bông, liền mua một con cho ngươi.
Tuy hơi nhỏ chút, nhưng vẫn có thể ôm.”
Hắn còn cười xấu xa hỏi: “Bệ hạ, thần đặc biệt mua, sao ngài lại không dùng vậy?”
Cho dù Cố Liệt chưa từng nhìn thấy búp bê vải, nhưng nghe một chút cũng đoán ra được, cái này quá nửa là để dỗ trẻ con.
Cố Liệt siết chặt cánh tay, mặc kệ hắn.
Địch Kỳ Dã còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, Cố Liệt dứt khoát ôm cho người muốn động cũng không động được, trầm giọng nói: “Quả nhân chỉ ôm ngươi.”
Ôm ngươi, mới có giấc ngủ yên.
Không phải gần đây Địch Kỳ Dã mới phát hiện ra Cố Liệt thích ôm mình.
Cố Liệt hở một chút là muốn làm như vậy, chỉ là khi trước Địch Kỳ Dã vẫn cảm thấy hai người đang trong thời kỳ phát triển tình cảm, dính nhau thân mật đều là chuyện đương nhiên, nên không tự hỏi quá nhiều.
Mãi cho đến khi bọn họ bắt đầu hoàn toàn ngủ chung, Địch Kỳ Dã mới ý thức được, đây cũng không phải là thích ôm bình thường.
Hơn nữa, nếu không phải hắn tự đánh giá mình quá cao, thì Cố Liệt quả thật ngủ ngon hơn khi ôm hắn.
Sáng nay hắn không yên tâm tiến cung xem, nhìn thấy dáng vẻ cau mày ngủ không an ổn của Cố Liệt, có lẽ chính là bằng chứng rõ ràng.
Nhưng điều này chẳng phải nói lên Cố Liệt vẫn không yên tâm sao, cơn ác mộng đó, vì sao lại ảnh hưởng đến Cố Liệt nhiều như vậy.
Địch Kỳ Dã một bên phiền não, một bên theo thói quen chìm vào lòng ngực Cố Liệt.
Nếu hai ngươi đều thích, còn sửa kiểu gì đây?
—————————————————————————
Chú thích:
(1) Ngũ thập tri thiên mệnh: 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời (thiên mệnh)
(2) Thổ nhiễm: một phương pháp nhuộm vải thời xưa, nghiền nát khoáng vật, hoà vào nước thành thuốc nhuộm.