Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

NĂM ĐÓ GIÁP SẮT ĐỘNG ĐẾ VƯƠNG



Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong thì rất kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Anh biết tôi hả?"
“Không biết.” Tưởng Huân lắc đầu, sau đó còn nói thêm: “Nhưng mà tôi đã nghe rất nhiều chuyện giữa anh với Hiểu Tinh, càng hơn nữa là còn cố ý tìm hình ảnh mấy năm trước từ trên mạng, nhìn hình của hai người cho nên mới có thể nhận ra là anh.”
“Hóa ra là như thế này đó à, ừ, vậy được rồi, mời anh ngồi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Tại sao ngày hôm nay anh lại có mặt ở đây?” Diệp Lăng Thiên chuẩn bị ngồi xuống, nhưng mà người đàn ông này hình như cũng không có dự định bỏ qua cho Diệp Lăng Thiên, hơn nữa còn hùng hổ dọa người hỏi Diệp Lăng Thiên.

Làm như Diệp Lăng Thiên là kẻ thù của anh ta không bằng.
“Chẳng lẽ là tôi không nên xuất hiện ở đây hả?” Diệp Lăng Thiên có chút giận dữ hỏi ngược lại.

“Anh dựa vào cái gì mà xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh còn muốn làm con cóc ăn thịt thiên nga, có ý đồ gì với Hiểu Tinh hả? Tôi nói cho anh biết, Hiểu Tinh chia tay với anh là đúng lắm, anh dựa vào cái gì mà hẹn hò với Hiểu Tinh, anh có thân phận gì hả, anh cũng chỉ là một cái tên bán quầy hàng nướng, muốn văn hóa không có văn hóa, muốn nhân phẩm không có nhân phẩm, Hiểu Tinh của chúng tôi là giảng viên đại học, là một người hiểu biết, chẳng lẽ phải ở cùng với cái tên bán đồ nướng như anh cả đời hả? Bây giờ tôi nói cho anh biết, sau này Hiểu Tinh là bạn gái của tôi, tôi không hi vọng sau này sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô ấy, có nghe chưa hả?” Người đàn ông trực tiếp chỉ vào Diệp Lăng Thiên rồi nói.
Biểu cảm của Diệp Lăng Thiên rất lạnh nhạt, chậm rãi vuốt cái bật lửa ở trong tay, người nào chưa quen anh thì chắc là không biết anh làm như thế này thật ra đang biểu thị anh vô cùng tức giận.
“Tưởng Huân, anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó hả! Nếu như mà anh còn ở đây nói tào lao nữa thì tôi mời anh đi ra ngoài!” Rốt cuộc Hứa Hiểu Tinh cũng đã không chịu đựng được nữa, cũng không còn kiêng dè tình cảm đồng nghiệp, cô trực tiếp đứng dậy, cô ta vô cùng tức giận, chủ yếu là bởi vì Tưởng Huân đã nói Diệp Lăng Thiên như vậy.
“Nếu như sau này tôi còn xuất hiện ở bên cạnh cô ấy thì anh chuẩn bị làm gì tôi, tôi muốn biết lắm đó.” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Tưởng Huân.
“Tôi...!tôi...” Cả nửa ngày Tưởng Huân cũng không biết nên nói là mình sẽ làm gì Diệp Lăng Thiên.
“Thôi bỏ đi, Lăng Thiên, đừng có nói nữa, không cần phải so đo với anh ta.” Hứa Hiểu Tinh kéo áo của Diệp Lăng Thiên rồi nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó nhìn Tưởng Huân: “Này thằng nhóc kia, là con người, đặc biệt anh lại là một giảng viên đại học, ít nhất anh phải hiểu được cách tôn trọng người khác, tôn trọng người khác là tôn trọng mình.

Hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, có nhiều bạn bè ở đây tôi không muốn phải so đo với anh, nhưng mà tôi hi vọng là anh cũng có thể nói chuyện làm việc phân rõ trường hợp, đừng có làm phiền tâm trạng tốt đẹp của người khác.

Được rồi, mọi người, thật ngại quá, chuyện lúc này đã ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người, mọi người nâng ly với tôi nào, có được không? Chúng ta chúc mừng Hứa Hiểu Tinh mãi mãi trẻ tuổi xinh đẹp, mãi mãi mười tám tuổi.”
“Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ.” Tất cả mọi người đều nâng ly lên.
“Cảm ơn mọi người.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói nói, nghe Diệp Lăng Thiên nói như vậy thì cô ta lại bắt đầu ngại ngùng, cho đến bây giờ cô ta cũng không ngờ tới là cách ăn nói của Diệp Lăng Thiên lại tốt như thế.
“Diệp Lăng Thiên, có phải là anh xem thường tôi hay không hả?” Tưởng Huân nhìn thấy dường như là mình bị người ta phát lờ, Diệp Lăng Thiên mới là trung tâm của đám người, trong lòng vô cùng không cân bằng, trực tiếp đặt ly rượu lên trên bàn, hung hăng nói, ánh mắt của mọi người lại dừng ở trên người của anh ta.
“Từ trước đến nay tôi sẽ không xem thường bất cứ người nào, làm người, người khác có xem thường mình hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là bản thân anh có muốn xem thường mình không.


Giống như tôi vậy, tôi là người đã mở quầy bán đồ nướng, cho đến bây giờ tôi cũng không cảm thấy ai cao hơn tôi, cũng không cảm thấy mình thấp hơn ai, hiện tại tôi không bán đồ nướng nữa, tôi cũng không cảm thấy mình cao hơn người ta mười cái đầu.

Chàng trai trẻ, tôi lặp lại một lần nữa, hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, chúng ta đều là bạn của Hiểu Tinh, mọi người đều đang có mặt ở đây, chúng ta vui vẻ ăn cơm nói chuyện với nhau chúc sinh nhật cho Hiểu Tinh, đừng làm những chuyện phức tạp ảnh hưởng bầu không khí.

Từ xưa đến nay tôi và anh không thù không oán, ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi quen biết với anh, anh không cần phải đối chọi gay gắt với tôi như vậy đâu.” Diệp Lăng Thiên lại không kiềm chế được tính tình của mình.
“Hiểu Tinh, em nói cho tôi biết đi em với anh ta là có quan hệ như thế nào, không phải em đã sớm chia tay với anh ta rồi à? Tại sao mà hôm nay anh ta lại còn xuất hiện ở đây, còn ngồi gần với em như thế?” Tưởng Huân xoay mặt qua hỏi Hứa Hiểu Tinh, dường như là có ý tứ chất vấn.
Thật ra thì Hứa Hiểu Tinh đã giận lâu lắm rồi, chỉ là trở ngại ngày hôm nay là sinh nhật của mình, có nhiều bạn bè đồng nghiệp ở đây cho nên cô ta vẫn luôn nhịn, bây giờ rốt cuộc cũng đã không nhịn được nữa, cô ta trực tiếp đứng dậy kéo tay của Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh cảm thấy mối quan hệ của hai người chúng ta là như thế nào? Chẳng lẽ anh nhìn không ra hả, ai nói với anh biết là chúng tôi đã chia tay, là ai quy định chia tay rồi thì không thể quen lại? Tưởng Huân, bây giờ anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, tôi đã có bạn trai, sau này đừng có làm mấy chuyện như vậy nữa, đều không phải là con nít, chúng ta đều là giảng viên, làm tấm gương sáng cho người khác đi, nếu như để học sinh thấy thì cũng không tốt đâu, sau này mọi người cứ hòa bình làm đồng nghiệp với nhau có được không hả?”
“Em...!em...!các người...!tôi không tin! Hiểu Tinh, em cố ý chọc giận tôi có đúng không hả, rõ ràng là em đã chia tay với anh ta rồi, tại sao em lại có thể lựa chọn hẹn hò với cái loại người hạ đẳng mở quầy đồ nướng này chứ! Em là thiên nga, anh ta chỉ là một con cóc còn không bằng nữa là.

Diệp Lăng Thiên, anh phải cạnh tranh công bằng với tôi, anh có dám so tài với tôi không hả, người nào thắng thì người đó hẹn hò với Hiểu Tinh.” Tưởng Huân nói tiếp.
Nghe nói như vậy, Diệp Lăng Thiên bật cười muốn phun ra, nhìn Tưởng Huân rồi sau đó cười nói với những người khác: “Mọi người cứ ăn đi, tiếp tục ăn đi, nếu như rượu không đủ thì tôi gọi nhân viên phục vụ đi lấy thêm, dù sao thì mọi người cũng phải ăn uống cho thật ngon.”
“Diệp Lăng Thiên, anh sợ rồi có đúng không hả, nếu như anh là một người đàn ông thì so với tôi một trận đi.” Tưởng Huân giống như là một người đàn bà chanh chua cứ kêu la ầm ĩ.
Rốt cuộc Diệp Lăng Thiên cùng đã không nhịn được nữa, anh trực tiếp đứng dậy.
“Lăng Thiên, anh muốn làm gì vậy, anh ta chỉ là người không hiểu chuyện mà thôi, anh đừng có so với anh ta mà.” Hứa Hiểu Tinh sợ là Diệp Lăng Thiên sẽ đánh người, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng dậy liền vội vàng kéo Diệp Lăng Thiên lại.
“Lúc đầu tôi đã không muốn để ý tới anh rồi, nhưng mà tôi thật sự không chịu đựng được nữa, như vậy đi, chúng ta so tài một trận, muốn so cái gì thì anh chọn.


Điều kiện của tôi là nếu như tôi thua, tôi đảm bảo sau này sẽ không đi gặp Hứa Hiểu Tinh nữa, nếu như anh thua thì tôi chỉ mong ngay bây giờ anh lập tức cầm lấy đồ của mình đi khỏi đây, đừng có ảnh hưởng tâm trạng mọi người dùng cơm nữa.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Tưởng Huân rồi nói.
“Đây là do anh đã nói đó nha, mọi người đều đã nghe rõ cả rồi, nếu như anh thua thì sau này anh không thể đến gần Hiểu Tinh nữa, hi vọng là anh nói được thì làm được, có nhiều người làm chứng như thế.”
“Diệp Lăng Thiên tôi từ trước đến giờ nói được là làm được, anh nói đi, anh muốn so tài với tôi cái gì đây, tùy ý anh chọn.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Nếu như muốn so văn thì tôi sẽ làm người khác nói tôi ức hiếp anh, vậy thì so tài uống rượu với anh đi, anh có dám không nào?” Tưởng Huân nhìn một vòng trên bàn, cầm lấy bình rượu, trông rất là ngầu mà nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tưởng Huân, anh có thắng thì cũng chẳng huy hoàng đâu, anh uống rượu lợi hại như thế, anh lại lấy sở trường của mình ra mà so sánh với ông chủ Diệp, anh cũng thật là hèn hạ.” Có một giảng viên nam ở bên cạnh nhìn không được nữa rồi.
“Anh có dám so tài không hả? Chúng ta uống rượu đi, ai uống say trước thì người đó thua, mọi người làm chứng.” Tưởng Huân đắc ý kêu gào một lần nữa.
“Tưởng Huân, anh có thôi đi không hả! Anh bao nhiêu tuổi rồi, anh đừng có ngây thơ như vậy nữa có được không, bây giờ anh cút khỏi đây cho tôi.” Rốt cuộc Hứa Hiểu Tinh đã không chịu được nữa.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp giữ chặt tay của Hứa Hiểu Tinh, gọi nhân viên phục vụ.
“Diệp tổng, ngài có gì dặn dò?” Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới.
“Cậu đi lấy sáu bình mao đài đến đây, sáu bình mao đài này nhớ là cứ thanh toán cho tôi, với lại cầm thêm hai chén rượu vào đây.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp dặn dò.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó lập tức đi ngay.
“Tôi nói trước nha, uống chết rồi thì chúng ta nghe theo ý trời.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!