Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên với việc thái độ của Lý Vũ Hân bỗng dưng thay đổi, anh cũng có chút không tiếp nhận nỗi.
“Sao vậy? Không muốn? Không muốn thì thôi, cứ xem như em chưa nói gì.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên không vui nói.
“Không có, không có.
Ừ, lát nữa thì qua đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Ồ, hai người nói chuyện không tệ nha.” Lúc này, Hứa Hiểu Tinh đi tới, cười hì hì nói.
“Thức uống đâu? Không phải cậu đi mua thức uống à? Sao lại về không rồi.” Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh tay không trở về.
“Dùng cái đầu heo của cậu suy nghĩ xem, ở đây là sân bay, ngoại trừ trong sảnh chờ có bán đồ thì bên ngoài sao có thể có đồ uống mà bán? Hơn nữa còn là đồ uống mà sân bay hạn chế.
Tớ chỉ tìm cớ đi thôi, tạo chút không gian cho hai người, cậu còn xem là thật à.
Nói xong rồi chứ? Nói xong rồi thì đi thôi, lát nữa tớ còn phải về trường học, còn không đi thì tớ trễ mất.” Hứa Hiểu Tinh lườm Lý Vũ Hân.
Bị cô ấy nói vậy, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đều có chút ngại ngùng.
“Vậy cậu đến trường trước đi, lát nữa tớ cùng anh ấy về công ty một chuyến, giúp anh ấy xử lý chút việc.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Cậu không đi nữa à?” Hứa Hiểu Tinh vô cùng vui mừng.
“Đi, ngày mai đi.” Lý Vũ Hân trả lời rất chắc chắn.
“Cậu thật sự là đầu gỗ, bỏ đi, lười quan tâm hai người, kệ hai người, tớ đi trước đây, còn không đi thì thật sự sẽ bị trừ lương rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì liền rời đi.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi thôi, xe anh dừng ở đâu?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Bãi đỗ xe.”
Hai người đi tới bãi đỗ xe, sau đó Diệp Lăng Thiên lái xe, Lý Vũ Hân ngồi trên ghế phụ, anh lái xe về phía đường cao tốc sân bay.
“Anh và Lý Yến có còn cơ hội tái hợp không? Em nói là phục hôn ấy.” Lý Vũ Hân ngồi trên xe, bỗng hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhất thời không trả lời câu hỏi này của cô, rất lâu sau mới lắc đầu nói: “Không biết, chủ yếu phải xem cô ấy, anh cảm thấy với tính cách của cô ấy thì không có khả năng sẽ phục hôn với anh, cuộc hôn nhân này đã đem lại cho cô ấy quá nhiều ám ảnh tâm lý.”
“Nếu hai người có thể quay lại, đó là kết quả tốt nhất.
Lý Yến cũng tầm tuổi em, cũng ba mươi rồi, bây giờ lại đội cái mũ lỡ một lần đò, muốn tái hôn sẽ rất khó, hơn nữa, cô ấy yêu anh như vậy, em nghĩ, có lẽ sẽ rất khó nhìn trúng một ai khác.
Dù là thế nào, Diệp Lăng Thiên, em cảm thấy anh có trách nhiệm với cô ấy.”
“Ừ.” Diệp Lăng Thiên chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa.
“Lăng Thiên, chúng ta làm bạn đi, bạn bè đơn thuần, em cảm thấy chúng ta làm bạn thì đôi bên ở cùng nhau sẽ thoải mải vui vẻ hơn nhiều, anh không cảm thấy vậy sao?” Lý Vũ Hân bỗng nói.
Diệp Lăng Thiên rất bình tĩnh, bình tĩnh lái xe, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Được.”
Quả thực, dù là anh hay Lý Vũ Hân, hay anh và Lý Yến, thậm chí là giữa anh và Hứa Hiểu Tinh, cũng chỉ có thể làm bạn, lại làm người yêu dường như không có khả năng lắm.
Dù sao thì có một vài chuyện, một khi đã trải qua quá nhiều thì rất khó quay trở lại quá khứ đơn thuần ban đầu.
“Anh gọi Trịnh Long về đi, một mình em cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân, không cần người khác chăm sóc, cũng không cần người khác bảo vệ.” Lý Vũ Hân cuối cùng nói.
“Vậy em sẽ vẫn quay về chứ?”
“Về, đường nhiên phải về.” Lý Vũ Hân trả lời rất kiên quyết.
“Vậy anh ta vẫn phải ở đó.”
“Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì? Em cũng đã nói rồi, một mình em cũng có thể chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể bảo vệ tốt cho mình, em đã ở đó lâu như vậy rồi, cũng không gặp chuyện gì mình không làm được.
Em không cần người khác chăm sóc và bảo vệ.” Lý Vũ Hân có chút tức giận.
“Vậy nếu nửa đêm trong nhà em có chuột thì làm sao?” Diệp Lăng Thiên khẽ miêu tả.
“Anh...” Nghe thấy câu nói có chút trêu đùa này của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại tức giận.
“Không cần nghiêm túc như vậy, nếu em thật sự định quay về, vậy thì để Trịnh Long ở đó, dù là chăm sóc em cũng tốt, bảo vệ em cũng được, hay chỉ là để những người bạn như chúng anh yên tâm cũng vậy, đều tốt.
Em làm việc của em, anh ta làm việc của anh ta, anh ta sẽ không gây trở ngại cho em.
Ít nhất có anh ta ở đó, còn có một người có thể cùng em nói chuyện, vẫn tốt hơn một mình em ở đó cả ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có, đúng không? Hơn nữa, anh đã đồng ý với ba em, anh phải chăm sóc tốt cho em, anh không thể nuốt lời.
Nếu em không để Trịnh Long ở đó, vậy anh chỉ có thể đóng cửa công ty, tự mình đến đó.
Em biết mà, anh nói ra được thì làm được, anh cũng không còn cách nào.
Tóm lại, anh không thể để một mình em ở đó.” Diệp Lăng Thiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, không cho phép người khác cự tuyệt.
“Ngoài ra, qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ gửi cho Trịnh Long sáu tỷ, anh sẽ kêu anh ta phụ trách lại xây một tòa trường học mới cho trường các em, sáu tỷ không đủ anh sẽ thêm.
Đợi trường mới xây xong rồi, điều kiện của học sinh và giáo viên đều tốt hơn, anh nghĩ, sẽ có giáo viên bằng lòng đến đó dạy học, đến lúc đó, em quay về đi.
Công ty không thể không có em.
Em muốn giải sầu thì cũng giải đủ rồi, em cũng không thể ở đó cả đời.
Hơn nữa, em cũng nói rồi, hai chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy, em lại đến đó trốn anh quên anh thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Cần gì lại đi chịu khổ? Giá trị cuộc đời của em không phải chỉ là đi dạy mấy chục đứa trẻ biết chữ mà thôi.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên nói xong, Lý Vũ Hân không nói nữa.
“Trường học anh lấy danh nghĩa em đóng góp, cũng xem như cho cuộc sống khổ cực của em một lời giải thích, cũng cho các thôn dân và học sinh của em ở nơi đó một món quà.
Đến lúc đó, anh sẽ tự mình đi một chuyến, tìm sở giáo dục và chính phủ nơi đó thương lượng chuyện này.
Ngoài ra, anh sẽ nghĩ cách tu sửa đường xá vào thôn, anh nghe Trịnh Long nói, em ở đó khoảng thời gian này, thôn dân nơi đó rất quan tâm em, có ân tất báo, đây cũng xem như anh báo đáp sự quan tâm của họ đối với em.
Có đường rồi, cuộc sống sau này của người dân sẽ thuận tiện hơn nhiều, muốn thoát nghèo cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Có trường học cơ sở vật chất đầy đủ, sẽ có giáo viên tốt đến dạy, giáo dục cho đám trẻ cũng sẽ không còn lạc hậu, sau này mỗi năm đều sẽ tặng đồ dùng học tập và sách giáo khoa.
Anh sắp xếp như vậy, em hẳn cũng không cảm thấy có lỗi với đám trẻ, trong lòng cũng sẽ không có gì ăn năn.
Học kỳ này vẫn còn hơn hai tháng, em dạy xong hai tháng này rồi anh sẽ phái tài xế đến đón em về.
Trịnh Long sẽ tiếp tục ở lại bên đó cho tới khi trường học mới được xây xong, sau khi giáo viên mới đến mới rời đi.
Sau khi em về, nghĩ cách cải tổ lại hai công ty, lập công ty tập đoàn, nếu không với tình hình bây giờ, quản lý vẫn là cảm thấy cực kỳ hỗn loạn.
“Đến lúc đó, em tiếp tục đảm nhiệm tổng giảm đốc, nói thật lòng, công ty thế này một mình anh không thể xoay chuyển được, có lúc cũng là có lòng mà không có sức.
Nếu em không về, công ty em anh một tay gầy dựng sớm muộn gì cũng có ngày hủy trong tay anh.
Cây to đón gió, càng làm to thì sẽ càng có nguy hiểm, không có người chuyên nghiệp quản lý là tuyệt đối không được, đạo lý này em hiểu.
Đối với em và anh cũng không cần có gì kiêng dè, em từng nói chúng ta là bạn, vậy chúng ta chính là bạn, anh sẽ không làm chuyện gì khiến em khó xử, những chuyện này giữa chúng ta hẳn rất rõ ràng, cũng hẳn có khế ước im lặng.” Diệp Lăng Thiên vứt đầu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói với Lý Vũ Hân.
Những tính toán này không phải do anh nhất thời nghĩ ra, mà là đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Những chủ ý này thực ra là anh đã suy nghĩ xong từ trước khi kết hôn với Lý Yến.
Lúc đó là muốn gửi tiền cho Trịnh Long trước, kêu anh ta bắt đầu xây dựng trường, đợi tới khi học kỳ này kết thúc, anh sẽ đi đón Lý Vũ Hân về..