Edit: Aniie***************************
Giang Oanh…… Lăng Tử Tịch nhìn thiếu niên nằm nghiêng đầu ở trên giường, khẽ cười một chút.
Đúng là người cũng như tên a, thiếu niên tựa như một con hoàng oanh lưu luyến trong cây cối, khí phách phi dương, chí khí ngút trời, phong hoa xuất chúng.
Hơn nữa…… Tựa hồ còn có chút khẩu thị tâm phi.
Lăng Tử Tịch nhìn vành tai thiếu niên hơi hơi phiếm hồng, cười khẽ một chút: “Tên của ngươi thật là dễ nghe, Tiểu Hoàng Oanh.”
“Ân?” Giang Oanh bỗng dưng ngồi dậy, để mặt sát vào Lăng Tử Tịch, “Ngươi gọi ta là cái gì?”
“Tiểu Hoàng Oanh……”
“Ta tên Giang Oanh!”
“Tốt, Tiểu Hoàng Oanh.” Lăng Tử Tịch đứng lên, sờ sờ đầu Giang Oanh, trong lòng rất là sung sướng.
Nhìn Lăng Tử Tịch đứng lên, Giang Oanh sửng sốt một chút, nói tiếp: “Ngươi đi đâu?”
“Ta đi đổi một chén thuốc mới cho ngươi.”
Vừa rồi dược đổ ra ngoài một chút, cũng đã lạnh, Lăng Tử Tịch đi tới bên cạnh bàn, bưng cái nồi nấu thuốc lên, một lần nữa đổ ra một cái chén cho Giang Oanh, đưa cho hắn.
Giang Oanh nhìn bàn tay bưng chén thuốc trước mặt, những ngón tay trắng nõn, trong lòng bĩnh tĩnh không gợn sóng lại bất thình lình bị một cơn gió thổi qua.
Hắn của bây giờ cùng với hình ảnh trong trí nhớ không giống nhau, Giang Oanh nghĩ thầm.
Hắn là Tam Thanh phân thân của Bạch Mặc Hành, một hơi hóa Tam Thanh, thuật pháp phân thân như vậy rất khó, có thể nói là thuật pháp nhất cao giai, nhưng Bạch Mặc Hành lại làm được.
Bản thân mình* cùng với Bạch Mặc Hành đều bất đồng tính cách và tư tưởng, là một mặt khác của Bạch Mặc Hành.
(*"mình" ở đây là đang chỉ Giang Oanh)
Ở thời điểm mình trọng thương, trong tiềm thức, liền chạy tới nơi này, rốt cuộc, nơi này là nơi người thân của Bạch Mặc Hành từng sinh sống.
Ở trong trí nhớ Bạch Mặc Hành, Giang Oanh biết, người trước mặt này là thê tử của hắn, đều không phải là người hắn muốn cưới, ở ngày đại hôn, Bạch Mặc Hành mới phát hiện, tân nương đã bị thay đổi.
Ngày hôm sau, Lăng Tử Tịch lấy cái chết ra bức, chuyện hắn thay biểu đệ xuất giá ở Tú Kính Trấn đều được truyền ồn ào huyên náo ở khắp nơi.
Giang Oanh còn biết, Lăng Tử Tịch hạ dược Bạch Mặc Hành, bởi vậy, hai người mỗi năm cần phải kết hợp một lần…… Từ từ…… Nói đến kết hợp, Giang Oanh cảm nhận được một loại linh khí quen thuộc ở trong thân thể chính mình.
Đó là linh khí của Lăng Tử Tịch.
Khi bản thân mình hôn mê, Lăng Tử Tịch đã giúp mình đả thông kinh mạch sao!
Trong lòng Giang Oanh xuất hiện một cỗ ấm áp không biết tên, giống như một ngọn lửa nhỏ vào ngày đông, chậm rãi, chậm rãi thiêu đốt.
Hắn chỉ là một phân thân, thời điểm bị thả ra, không phải trừ yêu ma, chính là làm nhiệm vụ, nếu có nhàn hạ, phần lớn thời gian cũng là tu luyện.
Giang Oanh tiếp xúc với rất nhiều người, trừ bỏ Bạch Mặc Hành, cũng chính là Vu Khư Tông đệ tử.
Chưa từng có ai cho Giang Oanh cảm giác giống Lăng Tử Tịch.
Giang Oanh sở dĩ quen thuộc linh khí của Lăng Tử Tịch là vì ký ức của Bạch Mặc Hành.
Rốt cuộc, người tu luyện, khi kết hợp tiến hành trao đổi linh khí, hết sức bình thường……
Lăng Tử Tịch nhìn Tiểu Hoàng Oanh bộ dáng cúi đầu nhìn chằm chằm chằm ngón tay của mình đến thất thần,còn tưởng rằng hắn không muốn uống thuốc,khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ muốn ta bón cho ngươi giống như bón Tư Nhi?”
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch liền thu hồi lời nói, hắn sợ chuyện Tư Nhi là nửa yêu sẽ bại lộ với người trước mặt
Cho dù là trước mặt thiếu niên hoạt bát khiêu thoát, Lăng Tử Tịch cũng không muốn cho hắn biết, Lăng Tử Tịch không muốn để bất kì kẻ nào biết bí mật này.
Còn tốt, Giang Oanh tựa hồ không có chú ý tới vấn đề này.
Giang Oanh phục hồi tinh thần lại, đoạt lấy chén thuốc trong tay Lăng Tử Tịch: “Ta tự mình uống!”
Đúng lúc này, cửa đại môn bị đá văng ra vang một tiếng đá phanh, Hạ Hầu Song gương mẫu dẫn đầu, ngẩng đầu bước đi tiến vào, hướng tới chỗ hai người lộ ra biểu tình tự tin lại miệt thị, người Bạch gia phía sau nàng đi theo anh dũng mà đi vào, vào không được, cũng đều đứng ở cửa xem kịch vui.
Tiếp theo, Hạ Hầu Song ở trước mắt bao người hướng ngón trỏ chỉ Lăng Tử Tịch: “Lăng Tử Tịch, ngươi là cái đồ tiện nhân không biết kiềm chế, nhân lúc biểu ca ta không ở, ở nhà giấu người, mặt mũi Bạch gia đều bị ngươi làm mất hết!”
Lăng Tử Tịch nhìn Hạ Hầu Song lời thề son sắt lên án, nhất thời không đi tới.
Cái gì mà giấu người? Hạ Hầu Song nữ nhân này lại phát điên cái gì?
Chuyện Bạch Tiểu Tri bị thương còn chưa đi tìm nàng tính sổ đâu!
Giang Oanh nhìn Hạ Hầu Song trước mặt, đột nhiên cười ha ha lên, trong tiếng cười của hắn mang theo cảm giác kỳ dị sung sướng, Giang Oanh đem chén thuốc đặt ở một bên, xốc chăn lên xuống giường, ôm bả vai Lăng Tử Tịch: “Tử Tịch, nàng nói chúng ta yêu đương vụng trộm a!”
Lăng Tử Tịch lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, Hạ Hầu Song nữ nhân này, không biết từ đâu nghe được một chút tiếng gió, phải mình biến thành giấu người yêu đương vụng trộm!
Nàng chính là vẫn luôn khi dễ nguyên chủ như vậy sao?
“Chẳng lẽ các ngươi không phải là như vậy sao?” Hạ Hầu Song bị Giang Oanh cười cùng một trận, nhưng mà vẫn nói, “Ngươi chính là tình nhân của Lăng Tử Tịch……”
“Ha ha ha……” Giang Oanh cười ngửa tới ngửa lui, “Ngươi từ nơi nào nhìn thấy ta là tình nhân của Tử Tịch a?” “Chẳng lẽ không phải sao?” Hạ Hầu Song hỏi lại.
“Ngươi có chứng cứ gỉ?”
“Xem ngươi bộ dáng chỉ ăn mặc áo lót, chẳng lẽ cái này không phải chứng cứ?” Hạ Hầu Song khóe môi gợn lên, lạnh lùng cười.
Giang Oanh cười đến lợi hại hơn, hắn ôm vai Lăng Tử Tịch, đối với Hạ Hầu Song nói: “Ta cùng Tử Tịch đều là nam nhân, đừng nói ta chỉ mặc áo lót, liền nói ta cùng với Tử Tịch đều thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, lại như thế nào a?”
“Hừ, nam nhân.” Hạ Hầu Song từng bước tương bức, “Hắn chính là nam thê của biểu ca ta!”
Hạ Hầu Song tiếp tục nói: “Ngươi cùng người khác thẳng thắn thành khẩn gặp nhau không có gì, cùng Lăng Tử Tịch —— không được.”
“Nga? Nam thê.” Giang Oanh tựa hồ chút nào không đem cái từ này để vào mắt, “Hắn chỉ là nam nhân đã thành thân nam nhân, ta còn có thể nói, hắn còn là nam thê của biểu ca ngươi?”
Phốc, Lăng Tử Tịch nghe thế, thiếu chút nữa cười ra tiếng, không nghĩ tới Tiểu Hoàng Oanh lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
“Ngươi —— ngươi biết biểu ca ta là ai không?” Hạ Hầu Song mặt đều tái đi.
“Nga, ai a?” Giang Oanh nhướng mày.
“Là nhân tài kiệt xuất của Bạch gia, Thanh Hà quận vạn dặm không có một thiên tài, Vu Khư Tông chưởng môn sư huynh ——”
“Còn không phải là Bạch Mặc Hành sao ——” Giang Oanh đánh gãy lời nói của nàng, “hắn chính là một tên đầu gỗ ——”
“Ngươi ——” Hạ Hầu Song ngốc, vì sao thiếu niên có anh khí bức người này lại can đảm gọi biểu ca như vậy!
Còn không phải là Bạch Mặc Hành? Hắn chính là một tên đầu gỗ?
Hắn không sợ biểu ca sẽ biết sao?
Lúc này, ngoài cửa lại có động tĩnh truyền đến, một trận ầm ĩ qua đi, Hạ Hầu Song nghe thấy âm thanh của Bạch gia nhị trưởng lão,
trong lòng tức khắc vui vẻ.
Tới vừa lúc —— hôm nay ở trước mặt các trưởng bối vạch trần gương mặt thật của Lăng Tử Tịch!
“Nhị cữu ——” Hạ Hầu Song kiều ngọt kêu lên.
Chỉ thấy nhị cữu không giống thường ngày đáp lại nàng, mà là lộ ra biểu tình kinh ngạc, tựa hồ như đang hỏi ngươi như thế nào lại ở đây.
Tiếp theo, Bạch gia Gia Chủ cũng bước vào cửa phòng.
Hạ Hầu Song vừa thấy liền càng hưng phấn: “Gia Chủ, Nhị Cữu, Lăng Tử Tịch ở sau lưng biểu ca yêu đương vụng trộm với kẻ khác bị ta tóm được ——”
Hạ Hầu Song vẻ mặt tự tin cùng đắc ý, Lăng Tử Tịch, ta xem ngươi lúc này giải thích như thế nào?! Ngoan ngoãn chờ nhận hình phạt đi!
Nhưng mà, Gia Chủ cùng Nhị ữu như thế nào cũng chưa đáp lại nàng, Hạ Hầu Song có chút nghi hoặc, tiếp đó liền thấy được những người tuấn kiệt mặc đạo phục Vu Khư Tông.
Hạ Hầu Song có chút sùng bái nhìn bọn họ, rốt cuộc, bọn họ là người Vu Khư Tông a! Là tông môn của Biểu Ca.
“Các vị sư huynh……” Hạ Hầu Song mở miệng nói, “Hôm nay thật đã đề cho các ngươi chê cười, gia môn bất hạnh, có người nam thê sau lưng phu quân yêu đương vụng trộm như vậy……”
“Giang Oanh sư huynh!” Người Vu Khư Tông tầm mắt theo hướng Hạ Hầu Song nhìn thấy Giang Oanh, sôi nổi lộ ra biểu tình vui mừng như trút được gánh nặng “Thì ra ngài tại đây!”
“Ngài không có việc gì thật sự là quá tốt!”
“Chúng ta thật sự rất lo lắng cho ngài!”
“Được được.” Giang Oanh không kiên nhẫn mà xua xua tay, "Giang Oanh sư huynh của các ngươi phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể có việc gì?”
“Chẳng lẽ là vị công tử này cứu ngài?” Một đệ tử tên Hoa Phong Ảnh nhìn Lăng Tử Tịch nói, ở nơi này trừ bỏ Giang Oanh, còn có Hoa Phong Ảnh tu vi tối cao.
“Ân.” Giang Oanh gật gật đầu, “Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi nhất định phải thật tâm đối đãi tốt với hắn.”
“Dạ!” Mấy đệ tử Vu Khư Tông đồng thời đáp.
Lăng Tử Tịch bị Giang Oanh ôm vai, không khỏi có chút giật mình, không nghĩ tới, Tiểu Hoàng Oanh vậy mà là người Vu Khư Tông, hơn nữa, địa vị hình như không thấp……
Nhưng, nhắc tới đến Vu Khư Tông Lăng Tử Tịch liền nghĩ đến Bạch Mặc Hành, Lăng Tử Tịch thật sự không có hảo cảm gì.
Không chỉ riêng Lăng Tử Tịch kinh ngạc, Hạ Hầu Song ở một bên cũng sớm đã mở to hai mắt nhìn, này, đây là có chuyện gì? Lăng Tử Tịch không phải giấu người, mà là cứu người?!
Còn có, Giang Oanh vậy mà lại là người Vu Khư Tông, hơn nữa, các đệ tử Vu Khư Tông đều gọi hắn là sư huynh!
Ánh mặt Hạ Hầu Song nhìn về phía Giang Oanh tức khắc thay đổi.
Giang Oanh cũng là một đệ tử xuất chúng của Vu Khư Tông, lớn lên tốt, tuổi cũng trẻ, cái loại niên thiếu khinh cuồng thần thái phi dương này ở giữa mày hắn, hấp dẫn tầm mắt người khác.
Lúc này, Vu Khư Tông đệ tử xác nhận Giang Oanh không có việc gì, liền bắt đầu đem ánh mắt đầu hướng về phía Hạ Hầu Song.
Vừa rồi Hạ Hầu Song rõ ràng là nói ân nhân đã cứu mạng Giang Oanh sư huynh yêu đương vụng trộm, đối tượng lại là Giang Oanh sư huynh, đây chính là bôi nhọ công khai a!
“Bạch gia chủ, xin hỏi đây là có chuyện gì?” Hoa Phong Ảnh nhìn chằm chằm Hạ Hầu Song, lại hỏi Bạch Gia Chủ.
Vừa rồi Hạ Hầu Song nháo tới như vậy, làm sắc mặt Bạch Gia Chủ có chút khó coi, nhưng hắn còn không kịp nói chuyện thì liền nghe thấy Hạ Hầu Song vội vàng giải thích, nàng đi tới trước mặt Giang Oanh, ý đồ muốn bắt tay Giang Oanh: “Giang Oanh sư huynh, mới vừa rồi là Song Nhi hiểu lầm ngươi, Giang Oanh sư huynh dung mạo tuấn tú, kiệt xuất lại là đệ tử của Vu Khư Tông, làm sao có thể làm việc cẩu thả như vậy, nhưng mà Lăng Tử Tịch này, phẩm đức của hắn không tốt, chính là một tên tiện nhân!”
Nghe đến đó, sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó xem, đặc biệt là Bạch gia Gia Chủ.
Là hắn sủng cháu gái ngoại này quá mức sao?!
Vu Khư Tông đệ tử nghe được xưng hô của vị công tử này từ Hạ Hầu Song là Lăng Tử Tịch, biểu tình cũng trở nên thực xuất sắc, tuy rằng chưởng môn sư huynh Bạch Mặc Hành không có ở tông môn nói qua chuyện thành thân của chính mình, nhưng bọn hắn lần này đi tới Bạch gia, đã bị phân thân Giang Oanh của sư huynh báo cho rằng Lăng Tử Tịch chính là thê tử của Mặc Hành sư huynh.
Nữ nhân này, đầu tiên là bôi nhọ nam thê của Mặc Hành sư huynh vụng trộm, đối tượng lại là phân thân của Mặc Hành sư huynh, đã làm cho họ nghẹn họng nhìn tới tức tối, bôi nhọ không thành, lại ở trước mặt phân thân của Mặc Hành sư huynh nói Lăng Tử Tịch phẩm đức không tốt……
Thật sự là một phen để mọi người trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi nói hắn là cái gì?” Giang Oanh nheo đôi mắt lại, bóp chặt cổ tay Hạ Hầu Song.
Tại thời điểm Hạ Hầu Song bị Giang Oanh bóp chặt cổ tay, lúc ban đầu nàng thần sắc vui vẻ, Giang Oanh đây là muốn nắm lấy tay nàng sao?!
Nhưng mà, giây tiếp theo, sắc mặt Hạ Hầu Song liền thay đổi, một cỗ đau nhức từ cổ tay của nàng truyền đến, lan tràn tới toàn thân.
Quá đau, Hạ Hầu Song chưa từng chịu đau như vậy, phảng phất như bị như ngàn cân kìm sắt gắt gao kiềm chế. Hạ Hầu Song chảy xuống mồ hôi lạnh muốn rút ra, lại không thể động đậy.
“Giang…… Giang Oanh sư huynh……” Hạ Hầu Song môn dưới tái nhợt run run, “Những lời Song Nhi nói đều là thật sự a! Song Nhi là không muốn ngươi bị hồ ly tinh dối trá này lừa dối!”
Không đợi Giang Oanh bày ra phản ứng, Lăng Tử Tịch đột nhiên bịt chặt miệng chính mình, chạy tới chỗ ống nhổ nôn khan một trận.