Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Hiện giờ, sao lại không giúp?
Nhưng mà từ sau khi bị thu thập, An Đồng ghi nhớ theo lời tôn chủ, tuyệt không dám lại vượt Lôi Trì một bước.
Quân Vực loanh quanh lòng vòng với Tô Yên như vậy, là vì hắn biết chỉ có như thế mới dùng được trêи người nàng.
Hắn còn hiểu biết Tô Yên hơn chính bản thân mình.
Nàng độc lập đến không cần dựa vào bất kì kẻ nào.
Bất luận là tinh thần, hay là thực lực.
Đây cũng là sự tự tin để Tô Yên có thể đi đến ngày hôm nay.
Nàng có thù, muốn tự mình trả.
Nàng có ân, muốn tự mình báo.
Đây là phương thức làm việc của Tô Yên.
Rõ ràng, nàng lên Cửu Trọng Thiên, chính là đi thanh trừ một chút, trả món nợ lúc trước.
Nếu nàng đã lựa chọn làm, vậy chính tỏ nàng đã nắm chắc, có thể khống chế được.
Mà hắn cũng không muốn bảo Tô Yên thay đổi.
Toàn thân nàng, ngay đến một sợi tóc tơ hắn cũng đều cảm thấy rất tốt.
Tất nhiên việc báo thù này, hắn cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng.
Chỉ là ······.
Hiểu thì hiểu như vậy, nhưng nỗi lo lắng này không thể vì thế mà vơi đi chút nào.
Lâu như vậy vẫn chưa về, liệu có phải bị thương rồi không?
Dù nàng có bị lấy đi huyết nhục, mày cũng sẽ không nhăn một chút nào.
Càng nghĩ như vậy, Quân Vực lại càng không thể ngồi yên được.
Cứ ở đây tự mình nghĩ lung tung rối rắm.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, lại nói tới Tô Yên đang ở Cửu Trọng Thiên.
Đường Nhất đứng trước lối vào của Cửu Trọng Thiên, ôn hòa có lễ.
“Tô Yên cô nương, Đường Nhất đưa ngài đến đây thôi.”
Tô Yên gật đầu.
“Cảm ơn”
Đường Nhất lắc đầu, nói
“Tô Yên cô nương đối đãi với thiếu chủ tốt như thế, là Đường Nhất nên nói lời cảm tạ.”
Tô Yên nghe xong, biểu tình trêи mặt cũng không có biến hóa gì.
“Đây là ta nên làm.”
Chuyện đối tốt với Quân Vực, không có gì mà phải nói lời cảm tạ.
Hắn là của nàng, đối xử tốt là đương nhiên.
Đường Nhất sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu.
Từ đây, cũng không nói thêm lời khác.
Tô Yên đi vào bên trong Cửu Trọng Thiên.
Cơ hồ là nàng vừa xuất hiện ở Cửu Trọng Thiên.
Tám vị Chủ Thần đang ngồi ở trong điện của mình tĩnh tọa, đều đã nhận ra.
Tô Yên thẳng tắp đi về hướng cung điện của Diệp Thiên Linh.
Chờ đến khi nàng đi đến trước cửa cung điện, bảy vị Chủ Thần còn lại cũng đã chạy tới.
Tô Yên đứng ở dưới bậc thang, nhìn Diệp Thiên Linh đứng đầu Chủ Thần.
Nàng mở miệng, thanh âm nhàn nhạt.
“Đã lâu không gặp.”
Kiêu Lôi liền chạy tới trước mặt nàng.
Bộ dáng có chút suy sút, nhưng ánh mắt lại như phát ra ánh sánh lấp lánh.
Duỗi tay, giữ chặt Tô Yên
“ Chị.”
Thiên ngôn vạn ngữ, đều ghép thành một chữ này.
Tô Yên nhìn Kiêu Lôi, vỗ vỗ cánh tay hắn
“Em có rất nhiều điều muốn nói cùng ta?”
Kiêu Lôi nhìn chằm chằm vào Tô Yên, gật đầu.
Tô Yên
“Nhưng, ta hiện tại có một số việc muốn xử lý, chờ ta làm xong, em muốn nói cái gì cũng được.”
Kiêu Lôi nắm chặt cánh tay Tô Yên, dùng sức vô cùng lớn.
Thật giống như muốn xác định Tô Yên thật sự là đứng ở trước mặt hắn.
Tô Yên nhìn hắn nửa ngày, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nàng trầm mặc một giây.
Sau đó duỗi tay, đánh vào đầu hắn một cái.
“Tránh ra, ta còn có việc gấp.”
Tức khắc,Kiêu Lôi như hoàn hồn, cảm giác đau đớn ở trêи đầu nói cho hắn biết đây không phải mơ.
Đồng chí Kiêu Lôi lập tức ngoan ngoãn, thành thành thật thật đứng phía sau Tô Yên.
Bị đánh mà nhìn qua còn thật cao hứng á.
Khuôn mặt Diệp Thiên Linh lạnh băng, ánh mắt phảng phất muốn đâm thủng Tô Yên.
Nàng ta không hiểu.
Tô Yên làm sao dám lẻ loi một mình đi vào Cửu Trọng Thiên?
Nàng không có thần hồn.
Thật sự cảm thấy có thể chống lại Đại Chủ Thần là nàng ta??