Edit: Ngân MinnBeta: Tinh Niệm An Đồng, An Túc rất nhanh đã rời đi.
Trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Chỉ còn lại Tô Yên và Quân Vực còn đang ngủ.
Tô Yên cúi đầu, kéo tay Quân Vực.
Ngón tay để ở trên mạch đập của hắn.
Mạch bình thường, không có vấn để gì.
Cô duỗi tay cầm lấy bình sứ trắng.
Sau đó nhắm hai mắt lại.
Lát sau, tô Yên mở to mắt.
Không biết vì sao, đôi mắt đen nhánh biến thành màu vàng.
Cô nắm chặt tay.
Trong đó như có máu chảy ra.
Chỉ có điều màu sắc rất kỳ quái.
Nhìn qua thì là màu đỏ tươi, không có gì lạ.
Nhưng nhìn kỹ, còn thấy lẫn cả sắc vàng lấp lánh.
Ngay lúc này, Quân Vực rên lên một tiếng.
Tô Yên lập tức thu hồi tay.
Giọt máu rơi trên mặt đất, vẫn chưa kịp rơi vào trong bình sứ.
Cô lấy máu trên tay, tuỳ tiện bôi lên sô pha.
Đôi mắt dần dần khôi phục màu đen.
Tô Yên cúi đầu nhìn Quân Vực.
Hai bên lông mày hắn giãn ra.
Gương mặt cũng không còn thống khổ như trước nữa.
Tiểu Hoa vội vàng kết nối với Tô Yên.
"Ký chủ, chị lấy thần lực nuôi hắn? Tiểu Hoa biết chị áy náy.
Nhưng chị cũng không thể dùng mạng của mình đổi mạng cho hắn chứ."
Lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trên người Quân Vực.
Thấy hắn lại ngủ say.
Cô lúc này mới chuyển dời đến lời nói của Tiểu Hoa.
Nghi hoặc
"Ta vì sao phải áy náy?"
Tiểu Hoa sửng sốt
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không phải vì biết hắn bảo vệ mình cực khổ, lại còn bị trọng thương, bị cha hắn phong ấn nên nảy sinh áy náy, sau đó mới quyết định dùng thần lực nuôi dưỡng hắn sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
"Vậy, nếu chị không áy náy, vì sao lại làm các việc tổn hại đến chính mình như vậy?"
Tô Yên cúi đầu
"Hắn không chết được. Ta chỉ không muốn nhìn hắn chịu khổ."
Tiểu Hoa vô pháp lý giải ý nghĩ của ký chủ.
Chỉ có thể cái hiểu cái không phối hợp gật đầu
"Vậy, vậy chị hiện tại vì sao lại không làm?"
Tô Yên chậm rì rì
"Đám người kia vừa mới nói, ta tới gần hắn một lần, hắn sẽ chịu nỗi đau thể xác một lần. Năng lượng của hai bọn ra vốn đã bài xích lẫn nhau. Máu của ta sẽ không cứu được hắn, sẽ làm hắn bị thương."
Cô mới chỉ vừa vận công, hắn liền đau đớn rên rỉ.
Nếu hắn còn uống máu của cô.
Sợ là yêu hồn đã tĩnh dưỡng vạn năm của hắn sẽ lại trọng thương.
Tô Yên lau khô máu dính trên tay.
Tốc độ lành vết thương trên bàn tay mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Cô định giơ tay chạm vào hắn.
Nhưng lại sợ máu chưa khô, sẽ làm hắn bị thương.
Một tay cô ôm lấy hắn, một tay rũ xuống bên người.
Sắc mặt Tô Yên trong nháy mắt tái nhợt.
Thần sắc cô nhàn nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiểu Hoa nhịn đã lâu.
Nó thật sự là không hiểu rõ ý ký chủ.
Một giờ sau, Tiểu Hoa nhịn không được nữa bèn lên tiếng hỏi.
"Quân Vực đại nhân vì ngài mà đổi cả tính mạng cũng không tiếc, ký chủ không thấy cảm động sao?"
Tô Yên lông mi run rẩy
"Ừ."
Thời điểm cô nghe những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nhiệt nóng dâng lên.
Mặt khác đều không cảm thấy gì.
Tiểu Hoa càng nghi hoặc
"Ký chủ! Chẳng lẽ chị không yêu Quân Vực đại nhân sao? Nhẽ ra lúc này, những người yêu nhau hẳn là phải khóc lóc thảm thiết, cảm động đến rối tinh rối mù chứ nhỉ?"
Tô Yên nhắm mắt lại.
Tựa hồ là có chút suy yếu.
Thân thể cô choáng váng.
Dù sao vẫn là tổn thương thần lực.
Nhưng mà cũng không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn.
Cô chậm rì rì nói
"Nếu khối Minh thạch kia dám động tới hắn. Ta cũng sẽ lựa chọn làm giống như hắn."