Edit: Ngân MinnBeta: Tinh Niệm Cô gọi một ly cà phê rồi ngồi chờ người.
Vừa chờ vừa hỏi chuyện Tô Cổ
"Hắn sẽ xuất hiện ở quán cà phê Tinh Đồ sao?"
"Chắc chắn, Doãn Hưng cùng Trần phu nhân sẽ tới nơi này để thảo luận về triển lãm tranh."
Tô Yên nhìn tin nhắn Tô Cổ mới gửi đến.
Sau đó để điện thoại di động vào túi xách.
Cà phê còn chưa uống được hai ngụm, liền thấy có một cô gái ngồi xuống ghế đối diện Tô Yên.
Tô Yên ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái đang đeo khẩu trang, ánh mắt nhìn Tô Yên đều mang theo địch ý.
Tô Yên nhìn cô ta một lúc.
Cô gái kia cũng không chịu nói gì.
Tô Yên tiếp tục uống cà phê.
Giống như coi người ngồi đối diện không hề tồn tại.
Cho đến khi cạch một tiếng.
Nữ nhân kia lửa giận ngút trời đập mạnh tay vào bàn.
"Tô Yên! Cô trả lại con cho tôi!!"
Vừa dứt lời, xung quanh liên tiếp có nhiều ánh mắt nhìn lại đây.
Giọng nói phẫn nộ của cô ta không phù hợp với không gian yên tĩnh của quán cà phê.
Tô Yên nghi hoặc
"Con của cô?"
Cô gái kia tháo khẩu trang ra.
Gằn từng câu từng chữ
"Con của tôi, là Tô Cổ."
Tô Yên lúc đầu còn không nhận ra cô gái này là ai.
Chỉ cảm thấy cô có chút quen mắt.
Nghiêm túc nói
"Tô Cổ từng nói, những người có chung huyết thống với nó đều đã chết hết rồi."
Cổ Vương sở dĩ là vương, một phần vì có huyết mạch truyền thừa, phần khác là bởi tất cả gia tọc cùng hệ đều chết hết, tự nhiên là hắn lên làm vương.
Đây là quy củ của dòng tộc.
Cô vừa nói xong.
Cô gái kia trực tiếp nổi giận.
Bưng ly cà phê muốn hất vào Tô Yên.
Chỉ là, đáng tiếc.
Cà phê còn chưa bưng lên được, Tô Yên đã vươn ngón tay ra giữ lấy ly cà phê, chậm rãi nói
"Đây là cà phê của tôi, nếu cô muốn uống, có thể gọi phục vụ."
Động tác của Tô Yên nhìn qua không hề tốn chút sức lực.
Nhưng Tô Thủy đã dùng tới cả hai tay mà ly cà phê kia cũng không nhúc nhích chút nào.
Cô ta càng lúc càng tức giận
"Cô cướp con của tôi, cướp tên của tôi, cướp chồng của tôi, cô là cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!!"
Lúc đầu Tô Yên chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, lại chậm chạp không nhớ được rốt cuộc là ai.
Cho đến khi nghe thấy những lời này.
Lại nhìn kỹ gương mặt này.
Đây là.... cô trước khi trọng sinh.
Là Tô Yên - vợ của Tống Du Cảnh, vốn dĩ đã chết trong tai nạn giao thông.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cô còn sống?"
Tô Thủy hừ lạnh
"Cô còn sống, tôi vì cái gì không thể?!"
Nói xong, Tô Thủy nở nụ cười.
Một lần nữa ngồi trở lại trên ghế
"Nghĩ ra rồi? Biết tôi là ai rồi? Cô không biết xấu hổ cướp con của tôi, đường đường là một võng hồng, cô không cần mặt mũi nữa sao?""
Tô Thủy càng nói càng độc địa, tư thế từ trên cao nhìn xuống, tỏ vẻ khinh miệt.
Tô Yên bưng cà phê lên uống một ngụm.
Cúi đầu, chậm rãi nói
"Cô bị tai nạn giao thông, sau đó... mất trí nhớ?"
"Liên quan gì tới cô?!"
Tô Yên nghiêm túc
"Nếu cô có ký ức, sẽ không tới chỗ này chất vấn tôi."
"Có ý gì?"
"Cô vốn chưa bao giờ sinh con, trên bụng không có có vết rạn, trên mặt cũng không có tàn nhang. Con ở chỗ nào ra?"
Tô Thủy phẫn nộ
"Cô nói bậy!! Tô Cổ chính là con của tôi!"
"Tô Cổ năm nay 12 tuổi, cô năm nay 25 tuổi, dựa theo thời gian mà tính, vậy là cô 12 tuổi đã mang thai, 13 tuổi liền sinh nó ra rồi nuôi dưỡng nó lớn như bây giờ?"
Tô Yên nghiêm túc nói.
Tô Thủy phát ngốc một chút.
Cô vẫn luôn ở bệnh viện, chỉ thấy qua mấy đứa nhỏ kia vài lần.
Thậm chí còn không nói chuyện được mấy câu.
Thế cho nên càng không biết hóa ra mấy đứa trẻ này là được nhận nuôi.
Chợt nghe thấy lời này của Tô Yên, Tô Thủy đã mất trí nhớ thật vất vả mới tìm thấy người có quan hệ nhân thân với mình, nháy mắt liền sụp đổ.
Đám trẻ hoá ra không phải con của cô?