Edit: Mị Mê Mều
Nhưng người đàn ông không hề hé miệng.
Anh hơi dùng lực đã nhấc cô xuống khỏi eo.
Cô gái sửng sốt, phẫn nộ và không hiểu mà nhìn anh Đôi mắt mỹ lệ giống như miệng huyệt liên tục khép mở dưới thân cô vậy, chầm chậm ngấm ra nước.
Trên người cô không có bất kỳ thứ gì che đậy, quỳ bên chân anh, không gào khóc.
Mắt mông lung cứ nhìn anh không chớp mắt, lặng lẽ rơi lệ, giống như anh phạm phải sai lầm to lớn vậy.
Trần Thù Quan im lặng không nói, từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế thưởng thức như không quan tâm, dù bận vẫn ung dung đánh giá cô mô một lúc.
Nhìn cô bị dục vọng thôi thúc mà nóng nảy đỏ mắt, trên mặt treo đầy nước mắt tèm lem, dáng vẻ cắn môi uất ức, thật đáng thương.
Trên thực té, anh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, mỗi xương sụn dưới thân người đàn ông đều đang kêu gào.
Chơi cô, cắm vào trong hoa thịt ấm áp lại ướt át của cô.
Rốt cuộc, anh lên tiếng, đưa tay vân vê đầu v* đáng yêu xinh đẹp của cô, mê hoặc cô: "Sơ Sơ ngoan, em dùng miệng nhỏ phía trên mút cho tôi trước."
Tầm mắt Mạnh Sơ vẫn dừng trên cây gậy to lớn đã lên dây của người đàn ông.
Nghe anh nói như vậy, cô gần như lắc đầu theo bản năng: "Đừng, chỗ đó..."
Trần Thù Quan cũng không giận, nhưng cô tình khiến cô hiểu lầm: "Sơ Sơ khuôn muốn à? Vậy..."
Lời còn chưa dứt, Mạnh Sơ đã hiểu rõ ràng.
Không chịu liếm, vậy thì không cho em.
Mạnh Sơ chẳng hề chú ý, từ đầu đến cuối, người đàn ông này vẫn chưa đảm bảo gì với cô cả.
Cô vội vàng cúi người, tay cầm dương v*t nâu thẫm thô chắc nóng bỏng, nghiêng đầu ngắm trộm anh, lại chớp mắt nhìn chằm nguồn gốc tội ác trong lòng bàn tay một lát.
Tuy cô đã được cây côn th*t này cắm vài lần nhưng kiếp này xem nó tỉ mỉ như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nó cũng không an phận, giật giật mấy cái trong lòng bàn tay cô, thân được một vài gân xanh hơi gồ ra quấn quanh, vô cùng đáng sợ.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Mạnh Sơ chần chừ.
Người đàn ông nhận ra sự rụt rè của cô, thản nhiên dụ dỗ cô: "Ngoan...!Ăn nó trước, sau đó chúng ta..."
Cô đã sớm rơi vào trạng thái mất không chế, hai tay nắm chặt, cầm lấy dương v*t của người đàn ông với lực mạnh và hung ác.
Cả người nóng rực ửng lên màu hồng nhạt, trong cơ thể hỗn loạn bứt rứt, hoàn toàn phục tùng theo lời anh.
Mặt Trần Thù Quan không dấu vết mà run rẩy, nhưng vẫn mặc cô tùy tiện túm kéo vị trí nhạy cảm yếu ớt nhất của mình không theo kết cấu nào.
Mãi đến khi Mạnh Sơ trúc trắc vùi đầu nuốt vật to lớn của mình vào miệng.
Trần Thù Quan có thói ở sạch, tuy chỗ này là để bài tiết nhưng cũng rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào, gần như không ngửi được mùi tanh hôi.
Nhưng kích thước của anh hoàn toàn không phù hợp với cô.
Thân gậy khủng bố dữ tợn được cô ngậm vào một nửa thì trong miệng đã nhét đầy, hô hấp gần như tắc nghẽn.
Cô nức nở phát ra âm thanh khó chịu, muốn nhả nửa đoạn này ra ngay lập tức.
Một tay người đàn ông đưa xuống, đè chặt cô lại, một tay kia tìm chỗ thịt mềm lầy lội không thể tả của cô, không nhanh không chậm vẽ tròn ở miệng huyệt, "Sơ Sơn ngoan, đừng dùng răng cắn, dùng đầu lưỡi liếm đi..."
Nói đúng ra thì kinh nghiệm thực chiến của Trần Thù Quan còn lâu mới phong phú bằng Mạnh Sơ, chẳng qua nó đã quá xa xôi và lạ lẫm với cô.
Anh quan sát học hỏi chút, lý thuyết tri thức lại uyên bác, trình độ gà mờ này trái lại hiểu biết nhiều hơn cô.
Mạnh Sơ phồng má, miệng không thể nói, định lắc đầu kháng nghị.
Miệng bị dị vật chiếm giữ, không có chút khe hở, đầu lưỡi bị kẻ xâm nhập đè sát chân răng, quả thật nửa bước cũng khó đi.
Nhưng người đàn ông vẫn không hài lòng, anh giữ lấy đầu cô, chậm rãi ép xuống.
Anh biết chiều sâu chứa đựng của chỗ này, cho dù anh có dài hơn chút nữa, cô cũng nuốt xuống được.
Theo động tác từ từ xuống dưới của anh, vật lớn thọc vào cổ họng cô từng chút một, vói tới yết hầu.
Đột nhiên nhét côn th*t vào cổ họng, vừa đau vừa rát, cô gái bắt đầu ra sức giãy giụa.
Hết chương 44.