Edit: Mị Mê Mều
Trần Thù Quan đến phòng thí nghiệm, mở quyển sổ mà Mạnh Sơ bỏ quên, viết gì đó lên phía trên.
Suy nghĩ một chút, anh lại xé bỏ tờ này, sau đó giao cho Diệp Hân.
Anh dặn dò một câu: "Hôm nay trả lại cho Mạnh Sơ."
Có lẽ Mạnh Sơ mắc hội chứng sợ hãi Trần Thù Quan, thấy anh và người hoặc chuyện liên quan tới anh cô đều không nhịn được mà sợ hãi.
Cũng may, sau khi Diệp Hân gõ cửa ký túc xá của các cô, thứ đưa tới chỉ là quyển vở cô bỏ quên lúc trước, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện bất thường, vở bị người khác xé mất một tờ, bút lực của người viết chữ quá nặng, thậm chí trang kế tiếp con in lờ mờ Tám giờ tối, nhà trọ giáo viên 209.
Nhất định là nét bút của Trần Thù Quan không thể nghi ngờ.
Thoáng chốc, Mạnh Sơ tái mặt, vô cùng sợ hãi chợt ngẩng đầu, thiếu chút nữa ném sổ ra ngoài.
Có lẽ do vẻ mặt Mạnh Sơ quá mức dọa người, rốt cuộc Triệu Thiển cũng nhận ra sự khác thường của cô: "Sơ Sơ, cậu sao thế?"
Mạnh Sơ nghe vậy lắc đầu: "Không sao, vừa có con sâu rơi lên người tớ."
Rốt cuộc Trần Thù Quan có ý gì? Mạnh Sơ nghĩ có lẽ mình hiểu một chút.
Đây là kết luận cô suy nghĩ một tháng mới đạt được sau khi sống lại.
Một người kiêu ngạo như Trần Thù Quan, trước giờ không biết phủ định, thất bại là thứ gì, e là càng không cho phép người khác từ chối anh.
Mà đời trước, Mạnh Sơ lại thật sự đơn phương tuyên bố chia tay, đá anh.
Có lẽ anh xem đây là một vết tì trong cuộc sống, muốn xóa bỏ hoàn toàn thì chỉ có thể hủy diệt.
Bây giờ, anh đang để cô tự chọn ở tình huống không tổn thương lòng tự ái của anh ư?
Trời mới biết nếu cô từ chối, anh sẽ đối xử với cô thế nào?
Không ai hiểu được sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng của Mạnh Sơ, gồm cả Mạnh Nguyên Nam và Chu Thanh ở thành phố Giang xa xôi.
Nhớ tới đời trước, hai người vì cô mà bi thương gần như bạc đầu trong một đêm.
Sau đó, cô tự vẫn chết thảm như vậy, bọn họ phải sống như thế nào.
Mạnh Sơ sợ đau nhất, cảm giác lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát trước khi chết cô vẫn còn nhớ, kích thích thần kinh nhạy cảm của cô, dày đặc bao phủ tới.
Trong toilet nhỏ hẹp của ký túc xá, cô gái nhỏ ôm gối mà ngồi, cắn môi thương tâm nghẹn ngào khóc nấc lên.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Cô đi đến tiệm thuốc một chuyến, trong túi giấy đựng một hộp đồ, đeo khẩu trang gõ cửa phòng 209.
Người đàn ông mở cửa, nhìn thấy cô gái lén la lén lút bên ngoài như kẻ trộm, ánh mắt dưới tấm kính phức tạp mà thâm trầm, dường như bất ngờ, có mấy phần vui vẻ không thể nhận ra, nhưng nhiều hơn là tiếc hận.
Kinh đô tháng mới hai đã rất lạnh, cô gái ăn mặc rất phong phanh.
Cô vào phòng liền cởi áo khoác, bên trong chỉ có chiếc váy dây trẻ trung, gần như khom lưng là gần như có thể thấy cảnh đẹp trước ngực cô.
Cô cười long lanh mà tươi sáng với anh: "Giáo sư Trần, anh có thích cơ thể của em không?"
Cô thẳng thắng như vậy, chỉ khiến Trần Thù Quan nghĩ tới hai chữ.
Hiến tế.
Thiếu nữ thuần khiết cung phụng thân thể và linh hồn cho ác ma, cam tâm tình nguyện.
Anh cũng cười: "Thích."
Anh đã cho cô lựa chọn, nếu cô không chú ý hoặc giả vờ không nhìn thấy nét bút này, anh sẽ buông tha cho cô.
Lòng nhân từ ít ỏi của ác ma lần đầu giao cho thiếu nữ khiến anh nảy sinh hứng thú.
Anh nghĩ với tình huống cô gái biến mất một tháng qua, lại nói với bạn học một câu như thế kia, nhất định cô sẽ không xuất hiện.
Nhưng rồi, cô đúng hẹn mà tới.
Cánh chim đen của ác ma đang bay vút lên, kêu gào phải đặt cô dưới thân.
Thiếu nữ như đã lựa chọn sai lầm, ác ma cũng đã đoán sai kết cục.
Hết chương 14.