Liễu Như Dịch từ nhỏ đã sống tại Thánh Đạo Cung, sư phụ hắn là sư tổ được kính ngưỡng nhất Thánh Đạo Cung, Toái Nguyệt tán nhân. Đệ tử ở đây đều gọi hắn một tiếng "tiểu sư thúc".
Do bối phận quá cao, hắn không có bạn. Sư tỷ duy nhất của hắn đã tu luyện thành công từ lâu, trở thành tứ cung chủ trấn thủ một phương ở Thánh Đạo Cung. Tiểu sư muội tuổi nhỏ mặc dù cùng hắn lớn lên, nhưng vì quá tùy hứng nên luôn bị sư phụ cấm túc. Mỗi lần cấm túc là hai ba năm, hắn lại say mê tu luyện, thường xuyên bế quan, dần dà, quan hệ cũng lạnh nhạt.
Cho nên này mười mấy năm qua, cuộc sống của hắn rất đơn giản. Hàng ngày không phải tu luyện thì là nghe sư phụ dạy dỗ, hoặc đấu pháp với yêu thú gần Đông Lê Sơn. Chỗ tốt là, Đông Lê Sơn hàng năm bị tuyết lớn bao trùm, cơ thể của yêu thú đều cứng cỏi, tính công kích mạnh, những năm gần đây, năng lực đấu pháp của hắn vẫn nổi trội hơn các tu sĩ cùng tu vi.
Thánh Đạo Cung chỉ có các cung chủ mới được biết bí mật. Một ngàn năm một lần, thiên đạo sẽ đổi chủ, mà người kế vị sẽ được Thánh Đạo Cung nhận làm đệ tử, nghiêm túc bồi dưỡng. Môn quy luôn tuân theo chỉ dẫn của thiên đạo ở Thánh Đạo Cung là đến từ điều này.
Liễu Như Dịch vẫn luôn biết, mình được lựa chọn là thiên đạo đời tiếp theo, nhưng trên thực tế, hắn đối với việc trở thành thiên đạo cũng không hiểu rõ. Sư phụ dạy hắn phải giúp đỡ chính nghĩa, xem việc bảo vệ thiên hạ chúng sinh là nhiệm vụ của mình. Cho nên hắn vẫn cho là, muốn làm thiên đạo tốt thì phải tuyệt đối thiện, tuyệt đối vô tư, nguyện vì người khác hi sinh chính mình, đó chính là một thiên đạo tốt.
Liễu Như Dịch không chút oán hận, Thánh Đạo Cung dạy dỗ, dưỡng dục hắn, hắn bằng lòng hi sinh chính mình, thành toàn kỳ vọng của sư môn.
Nhưng mỗi khi sư phụ nghe hắn nói như vậy thì đều lắc đầu, hỏi hắn: "Nếu thiên đạo là tuyệt đối thiện, là nguyện hi sinh vì người khác, vậy vì sao trên đời lại có nhiều người khổ cực quỳ xuống khẩn cầu trời cao thì trời cao lại không đáp lại bọn họ chứ?"
Liễu Như Dịch cảm thấy, đó là bởi vì thiên đạo không xứng với chức vị, nếu không thiên đạo đã khiến tất cả mọi người sống hạnh phúc mới đúng.
Sư phụ lại lắc đầu, nói với hắn: "Nếu con muốn mỗi người đều hạnh phúc, thì nên lấy cái gì để đong đếm hạnh phúc, nên dùng cái gì để duy trì hạnh phúc đây? Nếu hai phe sinh ra mâu thuẫn, con làm thế nào cam đoan phía con cứu giúp là phe chính nghĩa?"
Liễu Như Dịch không biết.
Sư phụ nói cho hắn biết: "Thế gian này không có hoàn toàn thiện, cũng không tồn tại hoàn toàn ác, chỉ có quy tắc mới có thể làm cho thế giới không trở thành địa ngục."
"Một người, hắn có thể tùy ý làm bậy, cho là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hay là tâm tư ác độc giết người như ngóe, đây đều là sự lựa chọn của hắn, sẽ có quy tắc hạn chế hắn, trừng phạt hắn."
"Nhưng thiên đạo không thể, thiên đạo chưa bao giờ là biểu tượng của chính nghĩa tuyệt đối, mà là quy tắc không gì phá nổi. Cái con phải làm không phải cứu giúp người khác, hay đi bênh vực kẻ yếu."
"Trở thành thiên đạo là phải bảo vệ quy tắc, như vậy, mới chân chính là bảo vệ thiên hạ chúng sinh."
"Vậy thì, quy tắc cuối cùng là cái gì?" Liễu Như Dịch đầy bụng nghi vấn hỏi sư phụ.
Sư phụ sờ đầu của hắn nói: "Nó là gông xiềng, cũng là tường thành, nó trói buộc chúng ta, cũng bảo vệ chúng ta."
Khi đó Liễu Như Dịch không thể hiểu được ý của những lời này. Hắn chỉ biết là, tiểu sư muội vì không tuân thủ quy tắc của Thánh Đạo Cung mà bị sư phụ cấm túc. Lúc trở ra thì nàng không dám tái phạm nữa, Thánh Đạo Cung lại có thể thanh tịnh mấy ngày.
Năm xuống núi lịch luyện ấy, Liễu Như Dịch vừa mới 19 tuổi. Lúc đó hắn chưa từng tiếp xúc hồng trần, không rành thế sự, sư phụ luôn nói tâm tính hắn chưa lớn, nếu không trưởng thành, tương lai chắc chắn thiệt thòi lớn.
Cũng vào năm đó, Liễu Như Dịch gặp được tình yêu của đời mình, Minh Hồi, một nữ tử bình thường đến mức thậm chí không thể tu luyện.
Bảo vệ thiên hạ là bảo vệ, bảo vệ một người cũng là bảo vệ, Liễu Như Dịch cảm thấy kỳ thật không có gì khác nhau.
Ngày thành thân, Liễu Như Dịch nghĩ rất đơn giản, sinh mạng của phàm nhân ngắn ngủi, hắn có thể dùng trăm năm bầu bạn với nàng, cùng nàng yêu nhau bên nhau, bên nàng đến khi già đầu bạc.
Trăm năm này, hắn cũng có thể trải nghiệm ngũ vị tạp trần của nhân gian sâu sắc hơn, tìm hiểu 'tâm tính' mà sư phụ vẫn thường nói. Cho nên kết quả tìm hiểu là, hắn phát hiện muốn thật sự vô tư khó khăn cỡ nào. Cho dù tu vi cao, thực lực mạnh, nhưng trong lòng có ràng buộc thì sẽ luống cuống tay chân.
Hắn tham luyến thời gian chung sống với Minh Hồi, tham luyến nhiệt độ cơ thể của nàng. Nàng bình thường, yếu ớt nhưng cứng cỏi. Liễu Như Dịch chưa bao giờ cảm thấy Minh Hồi dơ bẩn, người tu chân nhìn xa trông rộng. Minh Hồi là người sạch sẽ, trong trẻo nhất hắn từng gặp.
Tất cả thay đổi phát sinh ở năm thứ sáu thành thân. Sáu năm đó, sau khi hắn cùng nàng đưa tiễn mẫu thân bệnh nặng của nàng, lại cùng nàng đưa muội muội của nàng xuất giá. Đối với phàm nhân mà nói, sáu năm rất dài, nhưng đối với tu sĩ mà nói, chỉ bế quan một lần chớp mắt đã qua sáu năm.
Cho đến ngày đó, sư phụ cuối cùng gửi truyền âm phù tới. Trong truyền âm phù nói, yêu thú bùng nổ, xuôi theo phía bắc Minh Hải, các môn phái đều điều đệ tử đến trừ yêu. Liễu Như Dịch là đệ tử thủ tịch của Thánh Đạo Cung, đương nhiên cũng phải dẫn đồng môn đến trừ yêu.
Yêu thú tàn sát bừa bãi, thời cuộc rung chuyển, mạng người như cỏ rác, mà đúng vào lúc này, Minh Hồi nói cho hắn biết nàng mang thai. Bọn họ tuy thành thân sáu năm, nhưng vì lúc trước Minh Hồi dùng quá nhiều thuốc tránh thai nên mãi không có con.
Sau khi nghe được tin này, Liễu Như Dịch do dự rất lâu, cuối cùng quyết định trước khi xuất chinh đến Minh Hải phải đưa Minh Hồi về Đông Lê Sơn, nhờ sư phụ giúp chăm sóc.
...
Đông Lê Sơn phủ tuyết lớn cả ngàn năm nay, cho dù mặc y phục ấm áp nhất cũng vẫn cảm thấy rét lạnh.
Liễu Như Dịch cẩn thận dùng kết giới, nói với Minh Hồi: "Trong Đông Lê Sơn có một loại tuyết liên đặc biệt, chỉ cần ngâm thành trà uống một tháng sẽ không sợ gió lạnh nơi này nữa."
Nữ tử khẽ tựa vào trong lòng hắn, có chút thấp thỏm, lại có chút mới lạ, nàng hỏi: "Nơi này là nơi chàng sống từ nhỏ sao?"
Liễu Như Dịch gật đầu: "Về sau, chúng ta sẽ sống ở đây, cùng nuôi lớn các con của chúng ta."
Mắt Minh Hồi sáng lên: "Có phải con của chúng ta cũng có thể tu tiên thuật giống như chàng?"
Nàng không có linh căn, hoàn toàn không thể tu luyện, bởi vậy mỗi lần thấy Liễu Như Dịch ngự kiếm phi hành đều rất hâm mộ.
Liễu Như Dịch cười gật đầu: "Có thể."
Linh căn của hắn rất tinh thuần, cho dù Minh Hồi chỉ là người thường, con của họ cũng nhất định có thể tu luyện được.
Minh Hồi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Chàng thích con trai hay con gái?"
"Ta thích cả hai, nàng thì sao?" Liễu Như Dịch xác thật không thèm để ý chuyện này. Mặc dù thế tục thường có tư tưởng nam tôn nữ ti, ở tu chân giới lại rất tôn trọng phái nữ. Giống như sư tổ lập phái của Thánh Đạo Cung chính là nữ tử.
Minh Hồi nghe hắn hỏi như vậy thì nói: "Ta thích con gái, con gái giống cha, chàng đẹp như vậy, ta hy vọng nữ nhi của chúng ta giống chàng."
Vì thế Liễu Như Dịch liền cười: "Chúng ta đây có thể cố gắng sinh một đôi, một trai một gái, một giống nàng, một giống ta, không phải càng tốt sao."
Nữ tử lại đỏ mặt, nhẹ trách hắn: "Chàng đúng là hoa hòa thượng."
...
Tin tức đệ tử thủ tịch của Thánh Đạo Cung lần đầu tiên đi ra ngoài lịch luyện liền cưới một thê tử phàm nhân lan truyền trong Thánh Đạo Cung. Ai cũng rất ngạc nhiên, đến cùng là tiên nữ thế nào mới có thể trói buộc được tiểu sư thúc lợi hại của bọn họ. Đáng tiếc việc yêu thú cấp bách, các đệ tử còn chưa hóng hớt được mấy ngày đã bị phái ra ngoài.
Ngày Minh Hồi đến bái kiến Toái Nguyệt tán nhân, Liễu Như Dịch đã rời đi. Mặc dù Liễu Như Dịch luôn nói với nàng, sư phụ sẽ không dùng ánh mắt thế tục đối xử với nàng, nhưng nàng vẫn thấy thấp thỏm.
Đi vào cung điện rét lạnh, cuối cùng nàng cũng gặp được sư phụ mà Liễu Như Dịch thường xuyên nhắc tới. Đó là một lão nhân hòa ái, đầu bạc trắng, mặc dù hòa ái, lại không giận tự uy, khiến lòng người kính sợ.
Minh Hồi chỉ là phàm nhân, đã bao giờ gặp tiên nhân cao cao tại thượng bậc này, hai chân như nhũn ra, xém chút đã quỳ xuống.
Lão nhân lại vung tay áo, nói với nàng: "Ngươi không cần quỳ trước ta."
Nàng liền nơm nớp lo sợ hành lễ, nhất thời không biết nên nói gì.
Lão nhân liền chủ động lên tiếng hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi có biết mệnh của ngươi quá nhẹ, căn bản không gánh nổi thân phận thê tử của Liễu Như Dịch?"
Minh Hồi cho rằng Toái Nguyệt tán nhân đang nói nàng quá nghèo hèn, không xứng với Liễu Như Dịch. Nàng liền gục đầu xuống, nén sợ hãi trong lòng trả lời: "Ta tự biết thân phận mình thấp, không có nhiều yêu cầu, chỉ cầu được bầu bạn bên cạnh chàng mà thôi."
Lão nhân thở dài: "Ý ta không phải nói thân phận của ngươi thấp, chúng sinh đều như nhau, vốn không phân chia quý tiện. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, ngươi không chịu nổi vị trí ngươi đang ở, ngươi sẽ bị Liễu Như Dịch hại chết."
Minh Hồi đã từng nghe Liễu Như Dịch nhắc tới, tuổi thọ của tiên nhân động một cái là ba trăm, năm trăm năm, cho nên nàng đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ chết sớm hơn Liễu Như Dịch, vì thế nàng cung kính nói với Toái Nguyệt tán nhân: "Tiên nhân, ta cũng không sợ chết, chỉ cần có thể ở cùng với chàng, mỗi một ngày, ta đều sẽ quý trọng."
Lão nhân không hề khuyên nhiều, chỉ dặn dò nàng vài câu, không làm nàng khó xử.
Minh Hồi rời khỏi cung điện thì gặp được một người. Thiếu nữ hơn mười tuổi, mặc bạch y tơ vàng, thắt hai bím tóc, trâm cài tóc hồ điệp màu vàng, trên cổ tay đeo vòng vòng tinh xảo, xinh đẹp lại phú quý. Ánh mắt nàng ấy đang nhìn nàng là ánh mắt dò xét.
Ngoại hình của thiếu nữ lộng lẫy, có khí chất mà Minh Hồi chưa từng thấy qua. Cho dù là khuê tú nhà giàu ở hạ giới cũng không có dáng vẻ như vậy, hệt như tiên nữ, sặc sỡ loá mắt, làm cho người ta nhìn một cái liền không cách nào dời mắt.
Nàng ấy chủ động lên tiếng nói: "Hoá ra ngươi là Minh Hồi, ta là Phương Linh Vân, là sư muội của Liễu sư huynh, lớn lên với huynh ấy từ nhỏ."
Ánh mắt Phương Linh Vân nhìn Minh Hồi khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc. Khi nàng từng ở Vân Hương Lầu, thỉnh thoảng có những nam nhân nhân lưu luyến quên về bị thê tử bắt về, những thê tử kia cũng nhìn nàng bằng ánh mắt như thế.
Phương Linh Vân khinh thường nàng, chán ghét nàng, thậm chí là ghét bỏ nàng. Nhưng đây dù sao cũng là sư muội Liễu Như Dịch, Minh Hồi không hi vọng vì mình mà khiến Liễu Như Dịch trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích trong Thánh Đạo Cung.
...
Bốn tháng yêu thú bạo phát cuối cùng kết thúc, Liễu Như Dịch từ Minh Hải trở về, vừa về tới Thánh Đạo Cung thì người hắn muốn gặp nhất chính là Minh Hồi.
Hắn hiểu rất rõ mình yêu Minh Hồi sâu đậm cháy bỏng đến thế nào, vậy nên hắn không muốn rời nàng khắc nào.
Khi về Thánh Đạo Cung, hắn đè nén nhung nhớ trong lòng, theo trình tự đi bái kiến sư phụ Toái Nguyệt tán nhân trước. Kỳ quái là, tiểu sư muội không có ở đây, tựa hồ lại làm sai gì mà bị cấm túc. Lúc đồng môn đi ngang qua nhìn thấy hắn thì cũng không cung kính hành lễ như trước, ngược lại mọi người có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh, như thể đang sợ cái gì.
Đi vào cung điện của Toái Nguyệt tán nhân, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu hành lễ với lão nhân tóc bạc ở ghế thủ tọa. Lão nhân lại thật lâu không lên tiếng, không biết là đang nghĩ cái gì.
Hồi lâu sau, lão nhân mới nói: "Con đi bế quan đi."
Liễu Như Dịch sửng sốt, cụp mắt nói: "Sư phụ, con muốn ở bên Minh Hồi trước."
Bế quan một lần là hai ba năm, nhưng Minh Hồi mang thai con của họ, mấy tháng sau sẽ sinh. Nữ tử sinh con vốn là đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan, hắn muốn ở bên nàng, canh chừng nàng, chờ khi Minh Hồi thuận lợi sinh con, hắn mới có thể an tâm đi bế quan.
Toái Nguyệt tán nhân lại giống như không nghe thấy, lặp lại lần nữa: "Đi bế quan."
Trong giọng nói thậm chí mang theo uy nghiêm.
"Sư phụ!" Liễu Như Dịch luôn luôn nghe lời, cho nên gần như chưa bao giờ cãi sư mệnh, Toái Nguyệt tán nhân cũng rất ít khi trách cứ hắn.
Hắn ngước mắt đối diện với ánh mắt sư phụ, lại đột nhiên hiểu gì đó. Liễu Như Dịch không nhiều lời nữa, xoay người liền xông ra khỏi cung điện, bay về phía động phủ của mình. Bên trong trống rỗng, dường như đã lâu không có người ở. Hắn tìm kiếm khắp nơi, cơ hồ lật một lượt Đông Lê Sơn cũng không tìm được bóng dáng Minh Hồi.
Không có ai ngăn cản hắn, tất cả mọi người chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt không hề che giấu thương xót và tiếc hận.
Vì sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt này?
Minh Hồi rốt cuộc đã đi đâu?!
Vì sao hắn không tìm thấy nàng?
Hắn như phát điên kéo mọi người lại hỏi, nhưng không ai dám nói cho hắn biết, bọn họ chỉ không ngừng nói: "Tiểu sư thúc, người nén bi thương.". Truyện Linh Dị
Nén bi thương? Vì sao phải nén bi thương?!
Rõ ràng mới qua mấy tháng mà thôi, rõ ràng mấy tháng trước, hết thảy đều hoàn hảo. Minh Hồi còn kéo tay hắn, đỏ mặt gọi "tướng công".
Vì sao? Vì sao bây giờ phải nén bi thương?!
Hắn quỳ trước Toái Nguyệt tán nhân, hai mắt ửng đỏ hỏi: "Sư phụ! Van cầu người nói cho con biết rốt cuộc Minh Hồi đã đi đâu! Nàng còn mang thai con của con, nàng chỉ là một phàm nhân, không thể rời khỏi Đông Lê Sơn một mình."
Lão nhân nhìn hắn, cuối cùng thở dài: "Con nên biết, mệnh của con không có con, đứa bé kia sẽ không chào đời."
...Nhưng cho dù không có con, Minh Hồi đã đi đâu?
Vẻ mặt lão nhân có chút thương xót, cuối cùng ông cũng mở miệng nói chân tướng cho hắn.
Hoá ra hai tháng trước, Phương Linh Vân lôi kéo Minh Hồi đi tham quan Đông Lê Sơn, nhưng trên đường xảy ra tranh chấp nên nàng ta tùy ý nhét Minh Hồi vào một nơi hoang vu trong một khu rừng ở Đông Lê Sơn. Chỉ là không nghĩ đến, Minh Hồi có thai căn bản không chịu được lạnh giá như vậy. Nàng té xỉu sinh non trong băng tuyết, mùi máu tươi dẫn dụ yêu thú gần đó tới. Mặc dù chỉ là yêu thú bình thường nhất, thậm chí ngay cả phàm nhân cơ thể khoẻ mạnh cũng có thể dễ dàng đối phó. Nhưng Minh Hồi quá yếu, cơ thể của nàng bị yêu thú xé nát thành từng mảnh, cho đến khi Phương Linh Vân rốt cuộc nhớ ra đi tìm nàng thì chỉ thấy máu thịt vụn loang lổ đầy đất.
Toái Nguyệt tán nhân thở dài: "Ta đã phạt giam sư muội của con, vốn định chờ thêm một thời gian nữa sẽ nói cho con biết..."
Liễu Như Dịch nhìn Toái Nguyệt tán nhân, trong nhất thời hắn không thể phản ứng kịp, hắn cho rằng bản thân nghe lầm.
Chuyện này sao có thể sẽ phát sinh ở Đông Lê Sơn, phát sinh ở dưới chân Thánh Đạo Cung?
"Sư phụ." Giọng nói của hắn run rẩy: "Nếu người không thích Minh Hồi, người nói thẳng là được, vì sao phải soạn một lý do như vậy lừa con?"
"Ta lừa con khi nào, nếu con không tin, có thể tự đến Thuý Diệp Lâm xem xét. Mặc dù đã qua hai tháng, nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết."
Liễu Như Dịch choạng loạng ngự kiếm bay về phía Thúy Diệp Lâm. Thuý Diệp Lâm ở Đông Lê Sơn cho dù ở trong tuyết lớn cũng xanh tốt, sương tuyết đọng trên lá xanh, lóng lánh trong suốt.
Thần thức của tu sĩ rất mạnh, Liễu Như Dịch thả thần thức ra ngoài trong nháy mắt đã nhận ra dị thường. Hắn dùng tay đào mặt đất đọng tuyết, rất nhanh, ngón tay liền chạm vào một mảnh góc áo, trên góc áo đầy vết máu, phía trên còn lưu lại khí tức hắn quen thuộc.
Minh Hồi... Minh Hồi thật sự gặp chuyện không may, thậm chí... đến một phần nguyên vẹn cũng không có.
Liễu Như Dịch nắm mảnh áo kia, phá lên cười như phát điên. Hắn đã sớm biết Minh Hồi sẽ chết trước hắn, nhưng có thế nào nàng cũng không nên dùng cách này rời xa hắn. Bị yêu thú cắn xé mà chết, đến thi thể cũng không còn.
Sao có thể? Điều này sao có thể?!
Hắn rõ ràng nói sau này sẽ bảo vệ Minh Hồi, nhưng hắn không làm được gì...
Liễu Như Dịch rút kiếm, vọt vào Huyền Âm U Nhai.
"Phương Linh Vân! Ta muốn giết ngươi!"
Thiếu nữ nước mắt giàn giụa: "Sư huynh, ta không biết sẽ như vậy, ta không muốn hại chết nàng. Rõ ràng nàng đã uống trà tuyết liên, vì sao không chịu nổi phong hàn. Hơn nữa, hơn nữa chỗ đó bình thường cũng không có yêu thú lui tới. Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy nàng không xứng với huynh, muốn giáo huấn nàng một chút mà thôi..."
Nàng khóc cầu xin hắn: "Sư huynh, rất xin lỗi, huynh đừng tức giận, Linh Vân thật sự không cố ý, ta không biết nàng sẽ chết..."
Liễu Như Dịch cảm thấy buồn cười đến cực điểm, một câu rất xin lỗi, một câu không biết là có thể cho qua một cái mạng sao?
Hắn cười lạnh: "Vậy thì ngươi dùng mạng của ngươi hoàn trả đi!"
Lúc mũi kiếm đâm ra, Toái Nguyệt tán nhân chạy tới, ông phất tay áo ngăn cản, kéo Phương Linh Vân về phía sau.
Túy Nguyệt tán nhân nhìn hắn nói: "Lỗi của Phương Linh Vân con bé đương nhiên sẽ gánh vác, không cần con tới giết nó! Con không nên làm như vậy, cũng không thể làm như vậy!"
Hai mắt hắn đỏ ngầu chực khóc: "Sư phụ! Người rõ ràng biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao người không ngăn cản? Vì sao người muốn trơ mắt nhìn Minh Hồi chết?"
Lão nhân thở dài, nét mặt thương xót: "Đây là mệnh của con, cũng là nhân quả của con, ta không thể nhúng tay."
Liễu Như Dịch ngửa mặt lên trời cười to: "Cái gì là mệnh? Cho nên trở thành thiên đạo thì phải nhận mệnh sao?"
"Vạn vật trên thế gian đều có quy tắc, hết thảy nhân quả từ sinh ra đã được định trước, không thể cưỡng cầu."
"Nếu ta không nhận mệnh thì sao? Nếu ta không muốn theo quy tắc thì sao?" Liễu Như Dịch trừng mắt nhìn Toái Nguyệt tán nhân: "Sư phụ! Vì sao?! Đây coi là cái gì? Thiên đạo? Thần? Quy tắc? Sự tồn tại của nó đến cùng là vì cái gì? Chỉ là vì khiến ta thống khổ sao?"
Toái Nguyệt tán nhân bất đắc dĩ lắc đầu, ông chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay điểm vào mi tâm Liễu Như Dịch.
Khung cảnh lại nhanh chóng thay đổi, xoay điên cuồng, từ sáng thành tối, rồi nhanh chóng mở rộng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy một vách núi sâu thẳm, cảnh tượng bên trong có chút quen mắt, nàng cẩn thận nhìn kỹ thì nhận ra, nơi này chính là hang động nàng rơi xuống. Nàng nhìn thấy thanh nuên cả người là máu quỳ trên mặt đất, niệm chú văn tối nghĩa khó hiểu nào đó, ánh sáng màu đỏ nhạt từ từ tản ra từ trên người hắn, rất nhanh liền tràn ngập cả hang động.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, Sở Nghiêu Nghiêu cũng thấy rõ mặt hắn. Hắn là Liễu Như Dịch, chỉ là lúc này hắn trông vô cùng quỷ dị, biểu cảm đau đớn như đang chịu sự tra tấn nào đó.
Linh khí từ sâu trong linh hồn hắn dâng lên, cả người hắn phảng phất bị một cây đao vô hình bổ ra, linh hồn rạn nứt, dường như muốn nổ tung. Mà ở trước người của hắn có từng tia từng sợi khí màu đỏ quấn quanh, một hình bóng nữ tử dần dần hiện ra.
Lúc này, trong cơ thể hắn đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Ngươi điên rồi sao? Nghịch hồi chi thuật là cấm thuật! Ngươi muốn dùng linh hồn của ngươi trao đổi sao?"
Giọng nói đó tuy là giọng nói của Liễu Như Dịch, nhưng lại có vài phần uy nghiêm.
Rất nhanh, một tiếng cười điên cuồng khác từ trong cơ thể hắn truyền đến, trả lời giọng nói kia: "Dùng linh hồn trao đổi thì thế nào, ngươi sợ sao?"
"Ngươi quên ngươi là ai sao? Thánh Đạo Cung đối với ngươi có ơn nuôi dưỡng, ngươi lại vì nữ nhân muốn phản bội thiên hạ này!"
"Nàng là thê tử của ta, ta thậm chí nguyện ý vì nàng hủy thiên hạ này!" Hắn cười như phát điên.
"Ta cho rằng ta bảo vệ được nàng thì có thể bảo vệ được thiên hạ, lại không biết, bảo vệ thiên hạ chỉ là bảo vệ thiên hạ, muốn bảo vệ thiên hạ thì đến một người cũng không che chở được!"
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên hiểu được, cảnh tượng nàng chứng kiến trước mắt chính là quá trình Liễu Như Dịch chia tách. Hắn vì cứu Minh Hồi, bắt đầu dùng cấm thuật làm nứt bản thân.
Nhưng hình như Minh Hồi cũng không thể trở về, hoặc là nói, nàng trở về nhưng chỉ là một khối thi thể lạnh băng, không có linh hồn.
"Được!" Giọng nói uy nghiêm lại truyền ra: "Vậy ngươi tiếp tục ở nơi này đắm chìm trong nhi nữ tình trường đi, thiên hạ này để ta bảo vệ!"
Lời vừa dứt thì đồng thời sương máu dày đặc nổ tung che hết tầm nhìn, ma khí dần dần khuếch tán. Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy một cảnh tượng kinh người, nàng thấy sơn cốc vốn tràn đầy sinh cơ nhanh chóng bị huyết sắc bao trùm. Nàng nhìn thấy người trong sơn trang, động vật trong thung lũng, chim bay trên trời trong nháy mắt bị một loại sương đen như có sinh mệnh nuốt chửng, điên cuồng nhai nuốt.
Nàng nhìn thấy... Trụy Ma Uyên hình thành.
Một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đến cực điểm từ trái tim của nàng ập tới. Sở Nghiêu Nghiêu mở choàng mắt, thở dốc kịch liệt, nước mắt bất giác trào ra từ mắt nàng. Nàng khẽ khóc sụt sùi, thật lâu không thể bình ổn. Cái nàng nhìn thấy là quá khứ của thiên đạo Liễu Như Dịch, hoá ra Liễu Như Dịch đã từng trải qua những điều đó. Trách không được, khi hắn cho rằng Tạ Lâm Nghiễn thích nàng... lại có phản ứng kia.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hình như mình được bọc trong một dòng nước ấm áp. Đến khi nàng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng lúc này, không ở Trụy Ma Uyên, cũng không ở cái hồ trong hang động. Nàng đang ở trong một khách điếm, còn không mặc gì ngồi trong một cái thùng gỗ lớn đổ đầy nước nóng. Phía trước có một loạt bình phong, nhìn xuyên qua bình phong có thể thấy một bóng người màu đen.
"Tỉnh?" Tiếng của Tạ Lâm Nghiễn truyền đến từ sau tấm bình phong: "Độ ấm của nước có vừa phải không?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "???"
Chẳng lẽ nàng chưa tỉnh ngủ mà vẫn đang nằm mơ?
- --
Edit chương này có hơi uất nghẹn ༎ຶ-༎ຶ